TÔI CHỜ EM ĐẾN BA MƯƠI TUỔI


Đã muộn lắm rồi, Từ Phóng Tình không có ý định tiếp tục huyên náo, cô đi đến cửa phòng tắm rồi quay đầu lại cười lạnh một tiếng, "Vậy thì em cứ giữ lấy đi."
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Ái Nguyệt bị Từ Phóng Tình đánh thức, cô mơ màng mở to mắt nhìn thấy chị ấy đã ăn mặc chỉnh tề, trên tay cầm gối đầu, cô cau mũi hỏi, "Sao thế?"
Từ Phóng Tình đập gối lên mông Tiêu Ái Nguyệt cái bốp, "Mau đưa hai đứa nó đi gặp bác sĩ nhanh lên."
"A...!dạ." Tiêu Ái Nguyệt lập tức tỉnh táo, không phải vì hành vi bạo lực của Từ Phóng Tình mà là vì hai con mèo nhỏ kia.

Cô để chân trần chạy đến trước mặt búp bê rồi ngồi xổm xuống ôm lấy Ngốc Nguyệt cẩn thận quan sát một hồi, "Hình như nó không sao rồi."
Đứa có sao chính là Mặt Trời.

Trên mặt Từ Phóng Tình hiện lên vẻ lo lắng hiếm có, "Tiêu Ái Nguyệt, em đưa nó đi bác sĩ đi, Tiểu Trương đang đợi ở dưới lầu, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi, biết chưa?"
"Được, được, được." Tiêu Ái Nguyệt trở thành con ruồi không đầu bay loạn vài vòng trong nhà, "A, đánh răng, đánh răng trước đã."
Sau khi Tiêu Ái Nguyệt ra khỏi phòng tắm, Từ Phóng Tình đã sắp xếp quần áo sẵn.

Thấy chị ấy đang ôm Mặt Trời lau nước mắt cho nó, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, cô bèn quan tâm an ủi, "Không sao đâu, chắc là bị cảm mạo, trước kia Bóng Đèn cũng thường xuyên bị bệnh, chị đừng lo lắng."
Từ Phóng Tình không có ý kiến gì với lời quan tâm của đối phương, cô cẩn thận ôm Mặt Trời giao cho Tiêu Ái Nguyệt, "Nhớ hỏi kỹ nó bị gì, tôi sẽ xin nghỉ phép bên công ty giúp em."
"Dạ." Tiêu Ái Nguyệt đồng ý, "Em biết rồi."
Kỳ thật không cần thiết phải xin nghỉ phép, phong cách bên phòng sales là thế, nhưng Từ Phóng Tình có lúc vẫn cố chấp đến mức hết nói nổi.

Nói chị ấy công và tư không phân minh cũng được, nói chị ấy là đại công vô tư cũng được, Tiêu Ái Nguyệt không thể tìm ra bất kỳ tật xấu gì của người yêu, có lẽ đó thật sự là sức mạnh của tình yêu chăng? Tiêu Ái Nguyệt nghĩ như vậy.
Cam Ninh Ninh tiêm một mũi cho Mặt Trời, sau đó ngồi trước bàn làm việc viết ra phương thuốc, "Phải uống thuốc đúng hạn, đợi nó khỏe hơn rồi đưa đến đây tiêm vắc xin, còn con kia thì xấu hơn một chút, mấy ngày này đừng để chúng nó ở quá gần nhau, chị có thể trộn thuốc vào sữa, hiểu chưa?"
"Ừ." Tiêu Ái Nguyệt gật đầu, "Bác sĩ Cam, cô gái bên ngoài đang tìm cô phải không?"
Cam Ninh Ninh mờ mịt ngẩng đầu, "Cô gái nào?"
Cô gái tóc xoăn đeo kính râm đang đứng ngoài cửa, mắt kính quá khổ đã che khuất hết nửa gương mặt.


Cam Ninh Ninh vừa nhìn thấy đối phương, gương mặt tròn như quả táo kia lập tức đỏ lên, "Mạnh Niệm Sanh, cậu đã đến rồi."
Tiêu Ái Nguyệt ngửi thấy mùi mờ ám, cô cầm thuốc, ôm Mặt Trời rời khỏi phòng của Cam Ninh Ninh, trước khi đi còn cố ý đánh giá Mạnh Niệm Sanh một chút.

Mạnh Niệm Sanh nghiêng người nhường đường, trên người tỏa ra mùi hương rất dễ chịu, không biết là nhãn hiệu nước hoa nào.
Không ngờ Cam Ninh Ninh béo ú lại quen biết được một người phụ nữ có khí chất như vậy, Tiêu Ái Nguyệt âm thầm phỉ báng bao gạo kia.
Nhà mới gần như đã sửa sang hoàn hảo, Từ Phóng Tình còn tùy hứng dành riêng một gian phòng cho Mặt Trời và Ngốc Nguyệt làm ổ mèo, trong phòng có rất nhiều đồ chơi, chị ấy xem hai con mèo này là trẻ con sao? Tiêu Ái Nguyệt nhìn trái banh lông mà bó tay.
Bên cạnh ổ mèo là phòng sách, bên trong không có nhiều sách lắm, đại đa số đều là sách triết học và tâm lý học.

Tiêu Ái Nguyệt không thể tưởng tượng ra được Từ Phóng Tình sẽ đọc loại sách này, cô có cảm giác đó là một bí mật không thể tiết lộ, nó dễ thương đến mức khiến cho cô thoải mái cười to.
Phòng ngủ chính là không gian nhỏ nhất, Tiêu Ái Nguyệt phát hiện Từ Phóng Tình không thích phòng ngủ lớn, cũng không biết chị ấy thuộc dạng dở hơi gì nữa.

Trên tường màu vàng có in hoa nhỏ màu nhạt hơn, giường đôi màu trắng trải thảm nhung dày bên dưới hết sức đơn giản, vỏ chăn trên giường giống với bộ ở chung cư cũ của Từ Phóng Tình y như đúc, có vẻ chị ấy đã phục chế lại phòng ngủ bên kia, thiếu điều trực tiếp chuyển giường qua nữa thôi.
Tivi LCD đặt trên kệ thấp, hai bên có trưng bày bình hoa xinh đẹp, có lẽ Từ Phóng Tình đã từng có thói quen chơi hoa nhưng do quá bận rộn công việc nên hoa cũng héo úa hết cả.

Tiêu Ái Nguyệt mang hoa đặt bên ngoài ban công, trước đó Từ Phóng Tình đã từng nổi giận, nhưng sau này nhờ Tiêu Ái Nguyệt tỉ mỉ chăm sóc nên đã cứu sống được nó.
Hoa trong bình là bách hợp do Tiêu Ái Nguyệt mua ở tiệm hoa, cô đứng ngoài ban công giang hai tay ra hít thở thật sâu, sau đó quay đầu dò xét khắp nhà, trên khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc.
Từ Phóng Tình là một người phụ nữ rất thú vị, phẩm vị trang trí của chị ấy đã minh chứng cho điều này, nhưng tại sao chị ấy lại luôn kiềm chế như thế? Một người phụ nữ thú vị thường sẽ hấp dẫn lòng hiếu kỳ của mọi người, chị ấy cần một ai đó cởi bỏ sự phòng bị và gỡ lớp ngụy trang xuống.
Tiêu Ái Nguyệt dốc lòng sờ mỗi ngóc ngách trong nhà, lòng đã dần an định rồi lại đột nhiên cảm thấy bất an.

Cô tự nhận bản thân hiểu rất rõ tính cách của Từ Phóng Tình, nhưng không thể dùng dăm ba câu nói liền có thể hiểu thấu được quá khứ của chị ấy.

Dù thế nào đi nữa thì Từ Phóng Tình vẫn là bạn gái của cô, chuyện đã qua thì cứ cho qua đi, chúng ta có thể tìm hiểu quá khứ nhưng không thể bị nó dẫn dắt và thao túng suy nghĩ.
Tiêu Ái Nguyệt đột nhiên cảm giác mình bỗng trở thành một triết học gia, cô cười híp mắt ấn mở Weibo rồi post lý luận chợt lóe lên trong đầu mình.
Đông Văn Giang lại là người đầu tiên bình luận, chỉ có chút ít hai chữ, Trâu bò!

Gã đàn ông này ngày nào cũng rảnh rỗi lượn lờ Weibo làm gì? Tiêu Ái Nguyệt ngứa mắt gã nên lập tức xóa bỏ bình luận, nào ngờ hai phút sau lại có người bình luận, vẫn là Đông Văn Giang, Trâu bò, hống hống!!!
Đồ điên! Tiêu Ái Nguyệt thầm mắng một câu.
Cô ở lì trong nhà đến giữa trưa mới nhớ tới lời nhắn nhủ của Từ Phóng Tình, cô liền vội vã chạy xuống lầu để Tiểu Trương chở đến tiệm giặt ủi.

Tiểu Trương quay đầu nhìn cô, "Tôi đã lấy đồ đưa qua cho tổng giám đốc Từ rồi."
"Vậy còn tôi thì sao?" Tiêu Ái Nguyệt vỗ nhẹ vào ngực mèo, "Anh để đồ của tôi ở đâu?"
"Không có của cô." Tiểu Trương ngoan ngoãn đáp, "Tôi đã đưa hết cho bà chủ rồi, cô ấy chưa hề nói đưa đồ gì cho cô hết."
Ủa, cái này là đang tức giận đó hả???
Cứ tưởng vượt qua một đêm sẽ được bình an, Tiêu Ái Nguyệt phản ứng lại, "Tôi cứ nghĩ là chúng tôi đã thương lượng xong rồi."
Đúng thật là chẳng có gì, tất cả quần áo đều được đưa đến công ty cho Từ Phóng Tình, xem ra chị ấy sẽ không về buổi sáng.

Đến hơn sáu giờ chiều, Tiêu Ái Nguyệt thay xong lễ phục dạ hội bước xuống lầu đi vào khách sạn, tiệc tất niên bắt đầu vào lúc bảy giờ rưỡi, ban đêm vào mùa đông đến rất nhanh, hơn sáu giờ mà trời đã tối om rồi.

Tiêu Ái Nguyệt yên lặng nhìn đèn đường bên ngoài cửa sổ, cô nghĩ đến lời nói ban sáng của Từ Phóng Tình, "Tiểu Trương, sau này, ai sẽ đưa Tình Tình đến công ty?"
"Không biết."
"Tôi nghiêm túc."
Tiểu Trương trầm mặc một lúc mới trả lời, "Tổng giám đốc Từ có xe công ty đưa rước.".

Đọc truyện tại == T R U M t г u y e n.

Vn ==
Đúng ha! Tiêu Ái Nguyệt suýt quên chiếc xe việt dã lần trước, "Phúc lợi của tổng giám đốc thật tốt."
Chỉ là có người thích, nhưng cũng có người không.


Quý Văn Việt đang ngồi trong con Maserati của cô đến khách sạn.

Tiêu Ái Nguyệt bưng một đĩa đựng trái cây đứng bên cạnh cửa sổ bắt đầu ăn, thấy lãnh đạo đến liền phẩy tay rồi lập tức buông đĩa trái cây xuống, sau đó rộng bước nghênh đón, "Tổng giám đốc Quý."
Quý Văn Việt đánh giá cô một chút, ôn hòa mỉm cười khen, "Hôm nay, Tiểu Tiêu ăn mặc thật là sáng chói."
Có sáng cũng không chói bằng Quý Văn Việt.

Tiêu Ái Nguyệt nhìn người kia đi tới, dáng vẻ hấp dẫn ánh mắt của hơn phân nửa người ở đây.

Tuy tiệc tối vẫn chưa bắt đầu, nhưng ai nấy đều đã đến đông đủ, dù sao thì Quý Văn Việt cũng là lãnh đạo nên có vài đồng nghiệp phòng sales chạy tới chào hỏi.

Tiêu Ái Nguyệt không có gì ấn tượng gì với họ, cô chỉ nhớ kỹ cái gã trung niên hói đầu tên là Tiểu Bạch kia thôi.
Gã bưng một ly Champagne, cười mỉa nói với Quý Văn Việt, "Tổng giám đốc Quý, tôi đã mời khách hàng của tôi đến, đây là tổng giám đốc Trần của Mặc Vận."
Quý Văn Việt gật đầu, "Cố gắng chiêu đãi người ta thật tốt nhé."
Tiêu Ái Nguyệt nhìn quanh một vòng cũng không phát hiện ra bóng dáng của Từ Phóng Tình ở đâu nên bèn xoay người hỏi, "Tôi không có khách hàng thì lát nữa nên làm gì?"
Quý Văn Việt bưng một ly rượu đỏ trên khây của phục vụ, lạnh nhạt nói, "Cô đi theo tôi."
Rõ ràng Tiêu Ái Nguyệt có thể cảm giác được sự hâm mộ cùng đố kỵ trong mắt mấy người đồng nghiệp kia, tay cô run nhẹ một cái, nhẹ giọng trả lời, "Được."
Quý Văn Việt uống rượu trông ngon lành hơn cả ăn cơm, tiệc rượu vẫn chưa chính thức bắt đầu mà cô đã uống hết ba ly khiến Tiêu Ái Nguyệt trợn mắt hốc mồm, "Tổng giám đốc Quý, chị uống từ từ thôi."
"Lại đây nào." Quý Văn Việt nhìn về phía cửa chính, nhẹ nhàng nói, "Tiểu Tiêu, đó là chủ tịch của chúng ta."
Tiêu Ái Nguyệt nhanh chóng xoay người, tò mò nhìn về phía cổng, Từ Phóng Tình cũng ở đó.

Chị ấy mặc một bộ lễ phục màu đen, vẫn là tư thế cúi đầu làm người ta không thể nhìn rõ biểu cảm.

Tề Thạch Phi hăng hái mặc một bộ lễ phục màu trắng đứng bên phải chị ấy.
Người phụ nữ đứng ở giữa toát lên một vẻ đẹp hoa lệ, bà ta thoáng nhìn về hướng của Quý Văn Việt rồi gật đầu nở nụ cười, dáng vẻ phất tay ung dung kia như đang toả ra hương hoa quý, vũ mị phong tình.

Jojo đứng sau lưng lại vô tình tạo thành sự đối lập, rất khó tưởng tượng hai người họ là mẹ con.


Tiêu Ái Nguyệt há hốc mồm, trong mắt đầy kinh diễm, "Chủ tịch của chúng ta thật là trẻ a."
Có thể sinh ra con gái lớn như Jojo, tuổi tác nhất định không nhỏ, nhưng vị chủ tịch kia thoạt nhìn chưa đến bốn mươi, chẳng lẽ mười mấy tuổi đã sinh con rồi?
Trình Quân Khôn bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau hai cô, gã cầm trong tay một ly rượu Cocktail, ngả ngớn quệt miệng nói, "Marian đã gần năm mươi tuổi rồi, làn da được bảo dưỡng thật tốt."
Quý Văn Việt buông ly rượu xuống, "Tôi đi lên đó chào hỏi một chút, hai người nói chuyện đi nhé."
Tiêu Ái Nguyệt cũng muốn chạy đến chào hỏi Từ Phóng Tình, nhưng Trình Quân Khôn lại đưa cánh tay ra ôm lấy bờ vai của cô, "Đi thôi nào, Tiểu Tiêu, để tôi giới thiệu vào người khách cho cô quen."
Tiêu Ái Nguyệt bị gã kéo đến giữa đám đàn ông, Ngụy Gia Huy cũng ở đó.

Tiêu Ái Nguyệt mất tự nhiên nhúc nhích bả vai hòng dịch chuyển người ra khỏi cánh tay của Trình Quân Khôn.
"Đây là người mới của phòng sales, Tiêu tiểu thư.

Anh Hồ anh nhìn mỹ nữ này xem." Trình Quân Khôn trêu chọc giới thiệu Tiêu Ái Nguyệt cho một gã mập với gương mặt bóng loáng, "Tiểu Tiêu, đây là anh Hồ, là khách hàng lớn của công ty chúng ta.

Lại đây nào, hai người bắt tay cái đi, sau này hợp tác vui vẻ, cùng nhau kiếm tiền."
Tiêu Ái Nguyệt gượng cười vươn tay ra, "Xin chào ông chủ Hồ."
Gã đàn ông kia nắm chặt tay cô, đôi mắt thâm ý ngắm nghía khuôn mặt của Tiêu Ái Nguyệt, "Không tệ, không tệ, rất trẻ trung, tổng giám đốc phòng sales của mấy người thông suốt rồi à?"
Tiêu Ái Nguyệt bị gã giữ chặt tay khiến toàn thân không được thoải mái, cô nhanh chóng rút tay về.

Anh Hồ sửng sốt một chút, sắc mặt tối đen, gã chưa kịp nói gì thì Ngụy Gia Huy đã lên tiếng giải vây, "Anh Hồ, bé gái không hiểu chuyện đâu, tới đây khiêu vũ nào, hai người nhảy nhé." Nói xong liền đưa tay đẩy vào eo Tiêu Ái Nguyệt.
Tiêu Ái Nguyệt lập tức bị gã đẩy lên trước mặt anh Hồ.

Anh Hồ bèn đưa tay ôm lấy bờ eo của cô, sau đó cúi đầu nhìn ngực, thỏa mãn nói, "Cái này còn tạm được."
Trên người gã có hương vị rất kỳ quái, hơi giống với mùi thối trên lưng con trâu mà hồi bé Tiêu Ái Nguyệt đã từng chăn.

Dạ dày cô có chút khó chịu, muốn rời khỏi ngực gã nhưng lại bị giữ chặt, hoàn toàn không thoát ra nổi.

Ngay đang lúc không biết làm sao liền nghe được có người đang gọi cô từ sau lưng, "Tiêu tiểu thư, cô tới đây một chút.".


Bình luận

Truyện đang đọc