TÔI CHỜ EM ĐẾN BA MƯƠI TUỔI


Từ ngày bắt đầu đi làm đến nay, Tiêu Ái Nguyệt nói chuyện với người nhà chưa bao giờ vượt quá ba đề tài: nhà thiếu tiền không? Đã tìm được bạn trai chưa? Em trai học tập có tốt không?
Ba vấn đề này đã trở thành nút thắt gắn bó tình thân tình, nhưng thật chất Tiêu Ái Nguyệt vẫn rất cô độc.

Tính ra thì mẹ Tiêu là người thân nhất của cô, song bà chưa bao giờ hiểu rõ đứa con gái vốn phải ra xã hội quá sớm của mình.

Lúc còn học tiểu học, Tiêu Ái Nguyệt đã theo người ta nhặt ve chai, đến khi học trung học, cô phải nhịn ăn nhịn mặc, ngay cả tài liệu ôn tập cũng phải mượn của người khác.

Đến thời điểm học đại học, cô quen biết Đổng Tiểu Hạ, cậu ấy đã giúp đỡ cô rất nhiều, hơn nữa sự lén lút đó càng khiến cô cảm kích.

Tuy Đổng Tiểu Hạ không nói nhưng Tiêu Ái Nguyệt ghi lòng tạc dạ, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cô không thể rời xa Đổng Tiểu Hạ.
Đổi môi trường đích thực kiếm được thêm rất nhiều tiền, Tiêu Ái Nguyệt còn kiêm luôn công việc phiên dịch.

Mấy năm nay, cô vì gia đình không dám buông lỏng, bây giờ Tiêu Hiếu Nam đã biết nói những lời làm cô cảm động, mọi nỗ lực suốt mấy năm qua đều rất đáng giá.
Cuộc sống luôn phải tiếp diễn, vô luận là ai đã ra đi hay ai sắp sửa rời khỏi, Tiêu Ái Nguyệt vẫn phải thích nghi trong mọi hoàn cảnh, giống như ba của cô vậy, ông đã dạy cô phải làm người như thế nào nhưng lại không đợi được đến ngày cô trưởng thành.
Đến tháng một, đấu đá ở Hải Manh cuối cùng đã đến hồi kết thúc, tổng giám đốc Hoàng bị điều tra, phân xưởng hoàn toàn đổi người, tổng giám đốc Lương híp mắt đi tới đi lui trong phòng mua hàng rồi chỉ vào người mới tuyển vào, sau đó hỏi Mã Thượng Tài, "Quản lý Mã, cậu thấy hai người này được không?"

"Rất tốt." Mã Thượng Tài làm hoa hậu thân thiện, trả lời ngắn gọn, "Hai người đều không tệ."
"Cậu mau chóng hướng dẫn nghiệp vụ cho họ thuần thục đi, tôi đã xem qua đơn kia của cậu rồi, không có vấn đề gì, cậu cứ chiếu theo đó mà xử lý, tối nay tôi sẽ kêu thư ký trả lại cho."
"Dạ được." Mã Thượng Tài vui vẻ cười nói, "Cảm ơn tổng giám đốc Lương."
Dường như đến phòng mua hàng tuần tra đã trở thành nhiệm vụ hằng ngày của tổng giám đốc Lương, sau khi ông rời đi, Tiểu Thu hỏi Mã Thượng Tài, "Quản lý Mã, cậu có chuyện gì vui à?"
"Hai chuyện lận nha." Mã Thượng Tài làm mặt quỷ nháy mắt ra hiệu, "Tôi có thể báo sớm cho chị biết, chị Tiểu Thu, chị sẽ trở thành phó quản lý của bộ phận mua hàng Hải Manh."
Tiểu Thu há hốc miệng, mặt đầy sửng sốt, "Cái này..."
"Chúc mừng, chúc mừng." Tiêu Ái Nguyệt cười híp mắt nói, "Chị Tiểu Thu, cầu được ước thấy nha, chị mau lên núi tạ lễ thần linh đi."
"Con nhóc này thật là." Tiểu Thu cười mắng, "Dám giễu cợt chị à? Ngứa da rồi ha!"
"Ha ha." Mã Thượng Tài cười cười chỉ vào hai người mới nãy giờ không dám lên tiếng, "Chị Tiểu Thu, phiền chị hướng dẫn hai người mới này nhé."
"Không thành vấn đề." Tiểu Thu vỗ ngực cam đoan, "Quản lý Mã, cậu yên tâm, có việc gì cứ giao hết cho tôi."
"Đúng rồi, cậu nói có hai chuyện lận mà, còn một chuyện nữa đâu?" Tiểu Thu suy nghĩ một lúc, hiếu kỳ hỏi, "Hay cậu định bàn chuyện yêu đương với em chồng của tôi? Quan hệ của hai người phát triển đến bước nào rồi? Tôi thấy hai người thường xuyên ra ngoài chơi lắm nha."
"Việc công, việc công." Mã Thượng Tài ra vẻ đứng đắn, "Việc còn lại là việc công, tổng bộ sẽ tổ chức huấn luyện cuối năm cho toàn bộ phòng mua hàng, tất cả quản lý chi nhánh đều phải đến Thượng Hải tập hợp."
"Đã sắp hết năm rồi mà còn làm cái này." Tiểu Thu hoàn toàn không hiểu, "Quản lý Mã, có phải cậu cũng nhân tiện về quê ăn tết?"
Mã Thượng Tài nhìn Tiêu Ái Nguyệt rồi mập mờ cười, "Chuyến này chị Tiêu phải đi cùng tôi."
"Sặc." cà phê đến miệng lại bị phun ra, Tiêu Ái Nguyệt che miệng, khó tin hỏi, "Quản lý Mã, cậu nói đùa sao?"
"Tổng bộ thông báo vậy đó." Mã Thượng Tài thấy cô không tin liền chỉ vào phòng làm việc của mình, "Thư mời nằm ngay trên bàn của tôi kìa, chi nhánh của chúng ta được đi hai người, chị và tôi, tuần sau đi, không được thương lượng."

Đây là một màn hát xướng gì vậy? Tiêu Ái Nguyệt đau cả đầu, "Nhưng còn một tháng nữa là tết rồi, tôi cũng không phải quản lý, tại sao lại cử tôi đi?"
"Cái này do tổng bộ sắp xếp đó, ai mà biết họ nghĩ gì? Đúng lúc ăn tết, đại đa số công ty con đều nghỉ, các cấp quản lý sẽ có thời gian tham gia tập huấn, tổng bộ tính toán như vậy là rất khôn khéo rồi." Mã Thượng Tài vỗ vai Tiêu Ái Nguyệt, "Không sao đâu, có tổng giám đốc Từ ở đó, chúng ta không cần sợ."
Cũng vì chị ấy có ở nơi đó nên mới sợ a.

Tiêu Ái Nguyệt thở dài, "Đúng là chẳng có cái gì ra cái gì a."
Tiêu Ái Nguyệt do dự mấy ngày mới dám gọi điện báo tin cô phải đi Thượng Hải tập huấn cho mẹ biết.

Lúc này, mẹ Tiêu lập tức nóng giận giục con gái cuối tuần về nhà bàn bạc.
Ý của mẹ Tiêu rất rõ ràng, bà dự tính thừa dịp ăn tết để chú định hôn sự của Tiêu Ái Nguyệt.

Dạo gần đây, Vương Hạo Đường không dám trêu chọc Tiêu Ái Nguyệt nên gã đã cố ý xuất hiện trước mặt mẹ Tiêu tương đối nhiều, hòng để hàng xóm hiểu lầm gã là bạn trai của cô.
"Tiểu Vương nói ba mẹ nó đã xem hình chụp của con và có ấn tượng không tệ, mẹ còn dự định chờ qua tết, hai nhà gặp mặt rồi tìm hiểu tình hình của đôi bên, bây giờ đùng một cái con nói phải đi Thượng Hải, hơn nữa còn ở đó đến qua năm, Tiểu Vương sẽ nghĩ thế nào đây?" Mẹ Tiêu ngồi trên sofa, bà tức giận hỏi Tiêu Ái Nguyệt, "Con cố ý sao? Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ?".


"Công ty tạm thời thông báo vậy đó, con cũng không biết sao." Tiêu Ái Nguyệt ngồi đối diện bà, đầu rúc vào vai của Tiêu Hiếu Nam đang gặm bắp ngô ở bên cạnh, cô bất mãn hỏi, "Hơn nữa con và Vương Hạo Đường không hề có quan hệ gì, tại sao lại muốn gặp gia trưởng?"

"Con đã ba mươi tuổi rồi, qua mấy năm nữa, ngay cả sinh con cũng nguy hiểm, đến lúc đó còn ai dám cưới con nữa?" Mẹ Tiêu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng cô một cái, "Tiểu Vương có chỗ nào không tốt, xuất thân rõ ràng, con người lại thành thật, điều kiện gia đình cũng không tệ, quan trọng là nó thích con.

Tiểu Nguyệt, mẹ là người từng trải, tuy đàn ông vốn không đáng tin cậy nhưng mẹ thấy Tiểu Vương không tệ, con đừng do dự nữa."
"Đây là chuyện hôn nhân đại sự ảnh hưởng đến nửa đời sau, con không thể qua loa." Tiêu Ái Nguyệt rất rõ tình cảnh của mình hiện tại, cô quật cường phản kháng mẹ, "Cũng không thể được chăng hay chớ."
"Ai mà chẳng được chăng hay chớ chứ?" Mẹ Tiêu bung cả rổ đạo lý ra, còn lợi hại hơn cả nhà thuyết giáo, "Chúng ta là người bình thường nên phải sống một cuộc sống bình thường, sinh con đẻ cái như bao người không tốt sao? Con nhìn mẹ đi, ba của con mất sớm, một mình mẹ cực khổ nuôi hai đứa con khôn lớn, cũng chẳng có cơ hội tái giá.

Mẹ thừa sức làm nhưng mẹ lại không làm, đây chính là được chăng hay chớ, mẹ và ba của con kết hôn nhờ mai mối, cũng không nói được mấy câu với nhau đã cưới rồi, đời mẹ có khổ không? Mẹ không thấy khổ chút nào, vì đó mới chính là cuộc đời bình đời của chúng ta, chuyện gì rồi cũng sẽ qua.

Tiểu Nguyệt, kết hôn sinh con là con đường phải trải qua của người phụ nữ, con không thể cự tuyệt."
"Con nhất định phải cự tuyệt." Tiêu Ái Nguyệt hạ giọng đáp lại, "Con cả đời này cũng sẽ không kết hôn."
"Con dám!" Mẹ Tiêu nhảy dựng khỏi ghế sofa, bà bước đến trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, sau đó nhéo lỗ tai cô, "Con không kết hôn? Con muốn người khác nhìn chúng ta như thế nào hả? Muốn họ bêu riếu con gái chẳng ai thèm hay sao? Con kêu ba của con phải làm người như thế nào đây!"
"Ba đã chết rồi, con cũng không muốn quan tâm người khác nghĩ gì."
"Vậy thì cô đi chết đi, chết rồi coi như xong." Mẹ Tiêu bị chọc tức đến mặt đỏ bừng bừng, bà liều mạng bắt lấy người của con gái mình, "Tiêu Ái Nguyệt, cô đúng là đồ vô lương tâm, tôi đã nuôi cô khôn lớn đến chừng này, tại sao cô có thể ích kỷ như thế hả?"
Tiêu Hiếu Nam bị bom đạn chiến trường ném trúng, cậu gặm xong trái bắp rồi ném cùi vào thùng rác, sau đó thong thả đứng lên đi đến một bên, "Mẹ, mẹ có biết rối loạn nhân cách là gì không?"
Mẹ Tiêu đen mặt trả lời, "Tiểu Nam, con về phòng trước đi, mẹ và chị con chưa nói chuyện xong."
"Rối loạn nhân cách chính là bệnh sỉ diện của người Trung Quốc, việc làm mâu thuẫn với tư tưởng." Tiêu Hiếu Nam không nghe lời mẹ Tiêu, cậu phối hợp giải thích, "Đó cũng là lý do dẫn đến áp lực cuộc sống của người Trung Quốc.

Họ thiếu dũng khí để được là chính mình, họ xem trọng thể diện nhưng trong lòng lại luôn tồn tại mâu thuẫn, nhân cách dần dần sẽ phân tách rồi bị nô lệ hóa, thậm chí họ còn không cho phép người bên cạnh liên lụy đến bản thân, sau đó hình thành tâm lý thích ngược đãi người khác và làm khổ chính mình, đúng thật là một điều đáng buồn."

Hai người lớn đã hoàn toàn đình chiến, họ trợn mắt hốc mồm nhìn Tiêu Hiếu Nam, mẹ Tiêu là người phản ứng đầu tiên, "Tiểu Nam, con nói cái quái gì vậy?"
"Đó là nhân cách trong xã hội của mẹ và chị đấy, nhưng mà nhân cách đó là do chính mình lựa chọn hay là bị người khác ảnh hưởng mà ra nhỉ?" Tiêu Hiếu Nam hứng khởi rút một cái ghế đẩu ngồi xuống trước mặt hai người nọ, miệng lưỡi lưu loát nói tiếp, "Người Trung Quốc thích kiềm chế, phụ nữ Trung quốc lại luôn nhẫn nhịn, chúng ta có truyền thống giữ thanh danh tốt, riêng phụ nữ phải biết giữ trinh tiết, nhưng việc được người ngoại giới tôn trọng có thật sự hạnh phúc không? Người trực tiếp ôm trinh tiết ngủ trong đền thờ lạnh lẽo là chị ấy chứ không phải ai khác.

Mẹ, con rất bội phục sự quyết tâm của mẹ nhưng con không thể tán dương điều đó.

Mẹ đã thủ tiết hơn ba mươi năm, chẳng lẽ mẹ chưa từng nghĩ sẽ tìm ai đó để bầu bạn hay sao? Mẹ vốn là hình vuông nhưng lại kiên quyết ép bản thân thành hình tròn – loại hình được đại chúng yêu thích, bây giờ mẹ còn muốn ép chị, sau này sẽ ép đến con, bọn con thật sự sẽ được hạnh phúc như mẹ mong muốn sao? Hạnh phúc được xuất phát từ nội tâm hay phải thể hiện ra cho người khác xem? Có lẽ sẽ làm được và cũng có lẽ sẽ không, ép bản thân nhẫn nhịn chính là thống khổ, thanh danh có tốt đến mấy cũng chỉ là thanh danh mà thôi, sống và tồn tại vốn không giống nhau."
Mẹ Tiêu có thể nghe hiểu nội dung, bà trầm ngâm thật lâu, đến khi Tiêu Ái Nguyệt đưa tay đẩy bả vai cứng ngắc của bà thì bà mới lấy lại tinh thần rồi nhìn cô thở dài, sau đó khoát tay nói, "Hai đứa ra ngoài hết đi."
Tiêu Ái Nguyệt chỉnh lý quần áo xốc xếch xong mới đi theo em trai ra cửa, Tiêu Hiếu Nam vừa muốn nói chuyện đã bị cô đá cho một cái, "Tiêu Hiếu Nam, em dám xem trộm luận văn đại học của chị sao?"
Đầu của Tiêu Hiếu Nam đã ổn nên cậu có thể nhảy nhót tưng bừng né tránh sự công kích của chị gái, cậu cười đùa tí tởn, "Chị, luận văn này viết hay lắm luôn, mẹ nghe hiểu được đó."
"Đương nhiên rồi." Tiêu Ái Nguyệt không thèm khiêm tốn xíu nào, "Chị là tài nữ được học bổng mấy năm liền mà."
"Vậy em hỏi chị nha." Tiêu Hiếu Nam đột nhiên nghiêm mặt, "Chị viết ra được như thế, tại sao lại không làm được?"
Sắc mặt Tiêu Ái Nguyệt cứng đờ, "Nói gì đó? Em muốn ăn đòn sao, Tiêu Hiếu Nam?"
Tiêu Hiếu Nam biểu lộ rất chân thành, "Nếu chị có cơ hội tốt, em hy vọng chị có thể làm chính mình."
"Chừng nào có rồi nói." Tiêu Ái Nguyệt qua loa, "Ai biết được ngày mai sẽ thế nào."
"Chị sẽ ở lại Thượng Hải sao?"
Tiêu Ái Nguyệt không giải thích được, "Chị chỉ đi tập huấn thôi."
"Nếu chị không muốn kết hôn thì đừng nên quay lại đây." Tiêu Hiếu Nam nói, "Chị, em biết chị thích phụ nữ.".


Bình luận

Truyện đang đọc