TÔI CHỜ EM ĐẾN BA MƯƠI TUỔI


Quý Giác Hi chê cô không thức thời, "Cô cứ che miệng cười trộm đi."
Bạn gái không có ở nhà nên tâm tình không được tốt, Tiêu Ái Nguyệt không chấp nhặt, cô đóng cửa lại, phát hiện Từ Phóng Tình đang bận bịu trong bếp mới vội vàng chạy tới sau lưng ôm eo đối phương, "Tình Tình, chị có muốn làm sủi cảo chung với em không?"
Từ Phóng Tình thả đĩa xuống rồi quay người gõ vào đầu cô một cái, "Tiêu Ái Nguyệt, em là cún sao? Ôm chặt như thế làm gì? Chẳng lẽ sợ tôi bỏ chạy?"
"Thật ra em đã hiểu vì sao chị lại không cho cô ấy vào nhà chúng ta ăn Tết rồi." Tiêu Ái Nguyệt không buông tay, cô chôn mặt vào cổ của người yêu, ủ rũ nói, "Là em quá manh động rồi."
"Vậy sao?" Khóe miệng Từ Phóng Tình cong lên, trên mặt xuất hiện nụ cười kỳ quái, "Vậy em lý giải thử xem?"
"Nếu cô ấy vào nhà chúng ta đồng nghĩa với việc chúng ta đã tiếp nạp cô ấy, nhưng người cùng ăn Tết chung phải có quan hệ cực kỳ thân thiết, thật ra em cũng không thích cô ấy lắm." Tiêu Ái Nguyệt thẳng thắn nói, "Cô ấy khác chị gái, cô ấy quá tùy hứng."
"Tiêu Ái Nguyệt, đừng có nói xấu sau lưng người khác." Tuy đã nghe được câu mình muốn nghe nhưng Từ Phóng Tình vẫn không hài lòng cho lắm, "Em có thể tự mình nghĩ thông suốt là chuyện tốt, nhưng em không thể cứ tìm lý do trên người của người khác, tôi không cho em ấy ăn Tết không phải chỉ vì em ấy không làm người khác ưa thích, phần lớn nguyên nhân là do tôi không muốn xã giao với bất kỳ ai tối nay, em có hiểu không?"
"Dạ hiểu." Tiêu Ái Nguyệt nghiêng mặt qua hôn lên tóc người yêu, tươi cười nói, "Thật tốt."
Từ Phóng Tình dùng cùi chỏ thụt vào ngực Tiêu Ái Nguyệt một phát, vờ muốn đẩy keo 502 kia ra, "Tốt gì mà tốt? Tiêu Ái Nguyệt, em đứng thẳng người lên cho tôi."
"Chị tốt, bây giờ chị hãy giải thích cho em nghe những chuyện em không hiểu đi." Tiêu Ái Nguyệt vừa nói vừa buông thân thể cô ra, sau đó dựa lưng vào tủ bát lạnh lẽo, dịu dàng nhìn mắt Từ Phóng Tình, "Trước kia, chị toàn mắng em không thôi, cũng không nói lý do cho em nghe, cứ bắt em phải tự suy đoán, bây giờ tốt hơn rồi, Tình Tình, chị thật tốt."
Từ Phóng Tình ghé mắt nhìn khuôn mặt xúc động của người phụ nữ bên cạnh.

Tiêu Ái Nguyệt mặc áo len bó sát người màu xám, trên mặt không trang điểm, làn da mịn màng, căng bóng.

Trên người một cô thục nữ gần ba mươi tuổi lại toát lên khí chất sạch sẽ làm lòng người thoải mái, so với những người mà Từ Phóng Tình quen biết, không thể nghi ngờ là một chuyện hiếm có rất đáng ngưỡng mộ.

Từ Phóng Tình biết rất nhiều phụ nữ hoa lệ phú quý, song Tiêu Ái Nguyệt đã trổ hết tài năng với đối thủ cạnh tranh, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đoạt được trái tim của cô nhưng lại không biết bản thân mình lợi hại cỡ nào.

Từ Phóng Tình đưa tay phủi phủi tro bụi khó thấy trên áo len của người kia, giọng nói sâu kín, "Tiêu Ái Nguyệt."

"Sao vậy?" Tiêu Ái Nguyệt mở vòi hoa sen, hết sức chuyên chú rửa ngón tay của mình, "Sắp bốn giờ rồi, chúng ta phải bắt đầu nấu cơm thôi."
"Sang năm, em ba mươi tuổi rồi."
"Ừm?" Tiêu Ái Nguyệt giật cả mình, khó hiểu quay đầu lại nhìn người yêu, "Chị nói gì vậy?"
Từ Phóng Tình nhìn mặt đối phương chằm chằm hơn nửa ngày mới lên tiếng, "Em cũng rất tốt."
Lời này là ý gì? Cuộc nói chuyện của hai người bị gián đoạn, Tiêu Ái Nguyệt không thể liên hệ được tới câu chuyện lúc nãy, sau khi cô đổ bột mì vào chậu rồi mới bừng tỉnh, "A, Tình Tình, chị mới bày tỏ với em đó hả?"
Tay cầm điện thoại của Từ Phóng Tình khựng lại, trả lời không chút suy nghĩ, "Em nghĩ nhiều rồi."
Tiêu Ái Nguyệt nhìn khuôn mặt trắng noãn kia, giống như trở về những năm tháng đơn phương thời còn cắp sách, giống như lời thổ lộ nhưng không dám nói, là tâm ý khẽ rung động, là bình sữa bò do dự mãi không dám tặng.

Từ Phóng Tình cứ tỏ ra hờ hững, ánh mắt có chút chột dạ, hiển nhiên đã ngốc còn ra vẻ có kinh nghiệm tình trường.

Tiêu Ái Nguyệt muốn cười lại không dám cười, cô cầm lấy cái chày cán bột hỏi, "Phải nhào bột mì trước, chị có muốn thử làm vỏ sủi cảo không?"
Từ Phóng Tình cất điện thoại vào trong túi áo, cau mày hỏi, "Trên mạng nói phải nhào bột mì trước sao?"
Thiếu nữ nghiện net kiêm đồng chí Từ Phóng Tìn có chuyện gì cũng tra google này khiến Tiêu Ái Nguyệt rất bất mãn, cô tức giận lẩm bẩm, "Chị hỏi trên mạng làm gì, có em ở ngay đây, sao không trực tiếp hỏi em?"
Từ Phóng Tình lạnh lùng, "Em ngốc như thế, có thể so sánh với nó sao?"
"Đến đây, em dạy chị." Tiêu Ái Nguyệt không để ý đến lời trào phúng kia, cô hòa hảo đi tới sau lưng Từ Phóng Tình, ôm eo dạy người yêu nhào bột mì, "Chúng ta nhào thử trước một chút, đợi chị học xong rồi làm thêm."
Người phụ nữ thường hô mưa gọi gió trên thương trường lại trở thành bạn nhỏ trong bếp.

Tay Từ Phóng Tình dính bột mì sền sệt, cô vo nó thành hình bánh nướng nhưng kích thước không phải quá lớn thì là quá nhỏ, trong nội tâm cũng có chút sốt ruột, Tiêu Ái Nguyệt lại còn huyên thuyên sau lưng khiến cô đau đầu muốn chết.


Cô quay đầu trét hết toàn bộ bột mì trong tay lên mặt người nọ, "Tiêu Ái Nguyệt, em câm miệng cho tôi."
Quả thật là phải ngậm miệng vì bột mì rơi vào trong miệng Tiêu Ái Nguyệt, cô nhai nhai một lúc, cảm giác hương vị cũng không tệ lắm nhưng vẫn không quên nói, "Chị đừng vội, đừng cầm nhiều như vậy, chị lấy một ít thôi, sau đó vò vò, lấy thêm chày cán bột...!Ê, ê, ê, chị làm gì vậy? Từ Phóng Tình, em cho chị biết, chị đừng xúc động quá nha, chị buông xuống, buông xuống...!chị...!chị định mưu sát chồng sao?"
"Em ồn ào quá." Từ Phóng Tình giơ chày cán bột lên trên đầu rồi hừ một tiếng, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi cho em hai lựa chọn, im miệng hay là rời đi?"
"Nhưng đây là lần đầu tiên chị..." Tiêu Ái Nguyệt dùng hai ngón trỏ tạo thành dấu x bày tỏ tâm ý, "Em chọn im miệng."
Lúc này, sắc mặt Từ Phóng Tình mới dễ nhìn hơn đôi chút, cô giống như trả thù bôi hết bột mì lên mặt Tiêu Ái Nguyệt, vừa bôi vừa nói, "Ai kêu em dám ra lệnh cho tôi, lần đầu tiên thì sao, dù là lần đầu tiên thì tôi cũng làm tốt hơn em."
Gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, Tiêu Ái Nguyệt không hề thấy buồn tí nào, ngược lại còn cười hề hề như kẻ đần.

Cô thích dáng vẻ trẻ con của Từ Phóng Tình cũng như sức hấp dẫn khi nổi giận của chị ấy.

Cô đưa mặt lên phía trước, vượt qua bột mì trong tay Từ Phóng Tình, sau đó trực tiếp hôn lên môi của đối phương, "Em yêu chị."
Chày cán bột vẫn đánh vào mông Tiêu Ái Nguyệt, mặt Từ Phóng Tình bỗng nhiên bị tấn công cũng dính đầy bột mì.

Cô không vui híp mắt lại, bột mì trên lông mày rớt xuống, chật vật ra lệnh, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi đếm ba, em lập tức cút ra ngoài cho tôi!"
Chủ bếp bị đuổi đi, đêm nay nên ăn gì?
Hai người mặt trắng cách một cánh cửa nhìn nhau mấy giây, Tiêu Ái Nguyệt to gan nở nụ cười trước, "Ha ha ha ha ha, mặt của chị trắng quá trắng, Tình Tình, ha ha ha, mắc cười quá đi, ha ha ha, ai zu, cười chết em rồi."
Từ Phóng Tình cầm chày cán bột trong tay, mặt vô cảm đuổi tới, "Tiêu Ái Nguyệt, em đã soi gương chưa mà còn có mặt mũi cười tôi?"
Tiêu Ái Nguyệt nhảy bổ qua bắt lấy v@t cứng trên tay người kia rồi ôm nhau ngã xuống thảm, hai người náo loạn một hồi, cũng không biết là ai bắt đầu hôn ai trước, đến khi Tiêu Ái Nguyệt kịp phản ứng thì đã bị Từ Phóng Tình đặt ở dưới thân, áo len cũng bị đối phương xốc lên lộ ra áo lót màu đỏ.
Tiêu Ái Nguyệt thoáng lên tâm trạng kỳ lạ, lần đầu được Từ Phóng Tình đòi hỏi khiến cô phấn khởi sờ lên mái tóc dài của đối phương, sau đó vuốt v3 sau lưng, quan tâm hỏi, "Hay để em tự cởi?"

Thân thể của Từ Phóng Tình bỗng nhiên cứng đờ, hai tay cô chống xuống đất rồi đứng thẳng người.

Cô cúi đầu nhìn người phụ nữ bên dưới, lãnh đạm lên tiếng, "Tiêu Ái Nguyệt, em có biết trên thảm bẩn biết bao nhiêu không?"
Giống như bị một câu của Tiêu Ái Nguyệt phá vỡ giới hạn, Từ Phóng Tình nhanh chóng đứng dậy quay về phòng bếp rồi khóa chặt cửa, rõ ràng không cho Tiêu Ái Nguyệt đi vào.
Tiêu Ái Nguyệt dở khóc dở cười ngồi dậy sờ lấy gương mặt nóng hôi hổi của mình.

Người phụ nữ kia vừa đáng yêu lại vừa đáng hận, chọc người khác hứng tình rồi nhẫn tâm vứt bỏ, hành vi này thật sự quá đáng ghét.

Tiêu Ái Nguyệt bĩu môi, lỗ tai tựa vào khe cửa phòng bếp nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Bên trong rất yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến một hai tiếng thái thịt.

Tiêu Ái Nguyệt đứng lâu đau chân, bèn vịn eo ngồi ở phòng khách, ôm gối chờ Từ Phóng Tình ra cầu cứu.
Chờ một lát đã qua hết nửa tiếng, Tiêu Ái Nguyệt mơ màng ngủ thiếp đi, lúc cô tỉnh lại thì trong phòng khách đã sáng đèn nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Từ Phóng Tình đâu.
Trong phòng bếp cũng không có ai, sủi cảo trong nồi hình như đã chín.

Tiêu Ái Nguyệt mở nắp nồi ra, mùi thơm ngào ngạt khiến bụng cô lập tức có phản ứng.

Cô vừa định cầm đũa nếm thử thì sau lưng lại có động tĩnh, Từ Phóng Tình đã thay quần áo mới, tóc cũng gội sạch, đôi mắt khôi phục thần sắc bình tĩnh, "Tiêu Ái Nguyệt, trên bàn có một bát sủi cảo, em đưa qua cho Quý Giác Hi rồi về đây ăn cơm."
"Dạ." Tiêu Ái Nguyệt vừa bưng sủi cảo lên lại bị Từ Phóng Tình ghét bỏ kéo lại, "Rửa mặt, mang mặt mũi đầy bột mì ra ngoài, bộ em muốn làm người nổi tiếng trên mạng sao?"
Quý Giác Hi không khách khí nhận lấy sủi cảo, còn thần thần bí bí tặng lại một hộp quà xinh đẹp.

Tiêu Ái Nguyệt cầm hộp quà trở về, đang muốn nghiên cứu bên trong chứa vật gì liền bị Từ Phóng Tình liếc thấy.


Sau khi Từ Phóng Tình nhìn thấy đồ trên tay của cô, sắc mặt tức thì biến đổi, sau đó đoạt lấy ném vào thùng rác, "Tiêu Ái Nguyệt, sau này cách xa Quý Giác Hi ra một chút."
Ngay cả cơ hội liếc trộm cũng chẳng có, Từ Phóng Tình trực tiếp đóng kín túi rác không cho Tiêu Ái Nguyệt xem, "Ăn cơm đi, Tiêu Ái Nguyệt, ăn xong rồi chúng ta sẽ ra ngoài."
Đêm khuya lạnh lẽo còn muốn đi đâu nữa? Tiêu Ái Nguyệt vừa ăn sủi cảo vừa khen, "Tình Tình, chị làm sủi cảo ăn ngon lắm nha, không hề giống lần đầu tiên làm chút nào."
Bản thân Từ Phóng Tình ngược lại không ăn nhiều lắm, cô chỉ ăn xong hai cái liền buông đũa xuống, khẽ ngẩng đầu nói, "Thích ăn thì em ăn hết đi."
Từ Phóng Tình làm không dưới trăm cái sủi cảo, vẫn còn có mấy chục cái nằm yên trong tủ lạnh.

Tiêu Ái Nguyệt liên tục xác nhận không cần ăn sủi cảo trong tủ lạnh với cô mấy lần mới quệt miệng, cao hứng bừng bừng ăn hết sủi cao trong nồi.
Chuyện tương đối ngoài ý muốn chính là Tiểu Trương đột nhiên xuất hiện dưới lầu, Tiêu Ái Nguyệt giật mình hỏi, "Không phải Tình Tình đã cho anh nghỉ ba ngày rồi sao?"
"Mùng một đến mùng ba." Từ Phóng Tình nắm tay cô ngồi vào trong xe, thanh âm quạnh quẽ hỏi, "Chuẩn bị xong chưa?"
"Ở vùng ngoại ô có một trấn nhỏ, tôi đã xin phép người phụ trách bên đó rồi, đã xác định không bị cấm ở đoạn đường đó." Tiểu Trương trả lời rất đơn giản nhưng Tiêu Ái Nguyệt vẫn không hiểu ra sao, "Đã chuẩn bị xong."
Vùng ngoại ô mà gã nói thật sự rất xa, phải lái xe gần hai giờ mới đến một vùng đất tối tăm.

Từ Phóng Tình xuống xe trước tiên, cô ngắm nhìn ánh đèn cách đó không xa rồi quay đầu kêu Tiêu Ái Nguyệt, "Xuống xe."
Tiểu Trương cũng xuống xe, gã cầm điện thoại trong tay, nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt bất đắc dĩ bước đến bên cạnh Từ Phóng Tình rồi nói một câu, "Chuẩn bị."
Chuẩn bị cái gì? Chưa kịp hỏi ra lời thì trên bầu trời xa xăm lập tức lóe sáng.

Tiêu Ái Nguyệt ngẩng đầu, pháo hoa năm màu rực rỡ xuất hiện trên đỉnh đầu, tựa như cá chép đi du lịch sai đường khiến người ta vừa bất ngờ, vừa kinh hỉ.
Chuyện cũ hiện rõ mồn một trước mắt, có một người phụ nữ đã vô tình nói ra câu đó...!Tâm tình của Tiêu Ái Nguyệt rất phức tạp, cô xoay người nhìn thẳng người bên cạnh, "Tình Tình."
"Em có thích không?" Từ Phóng Tình ngửa đầu nhìn pháo hoa trên bầu trời thật say mê, sau đó cô cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hỏi, "Tiêu Ái Nguyệt, em có thích không?"
(Faye: Tình Tình có hứa dắt Tiểu Nguyệt đi xem pháo hoa nếu Tiểu Nguyệt thích ở chương 72 đó.).


Bình luận

Truyện đang đọc