TÔI CHỜ EM ĐẾN BA MƯƠI TUỔI


Kẹt xe hơn nửa giờ, Tiêu Ái Nguyệt hít thở sâu mấy lần, bất an hỏi Từ Phóng Tình, "Chị thật sự muốn cùng em đi đón mẹ sao?"
Từ Phóng Tình quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm để ý câu hỏi của người kia.
Tiêu Ái Nguyệt không buông tha, "Không phải cuối năm chị bận nhiều việc lắm hả? Có thể xin nghỉ phép một ngày sao?"
"Đừng có tự mình đa tình.

Tiêu Ái Nguyệt, tôi chỉ xin nghỉ nửa ngày." Từ Phóng Tình hững hờ đáp, "Cũng không phải vì em."
"Vậy em giới thiệu chị thế nào đây? Vẫn là quản lý Từ? Hay là bạn bè?" Tiêu Ái Nguyệt lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, hoang mang nói, "Gửi Mặt Trời và Ngốc Nguyệt ở nhà Tiểu Trương có ổn không?"
"Nếu không ổn thì em đón bọn nó về khách sạn mà nuôi, tôi không có thời gian quan tâm chuyện này."
Tiêu Ái Nguyệt do dự, "Nhưng mẹ sẽ càm ràm."
"Em chỉ cần nói em là bạn gái của tôi thì đã chẳng có chuyện gì phiền phức." Từ Phóng Tình nhếch môi cười lạnh, tự giễu, "Đi cùng với tôi mất mặt lắm sao? Tiêu Ái Nguyệt, tôi còn chưa chê em mất mặt."
"Không phải mất mặt." Tiêu Ái Nguyệt cuống cuồng giải thích, "Bây giờ mẹ em vẫn chưa chấp nhận được, chị cho em chút thời gian nha, được không? Vả lại chị cũng đã sắp xếp khách sạn cho mẹ xong hết rồi, chị cũng lo lắng bà ấy biết quan hệ của chúng ta, đúng không? Tình Tình, chị đừng như vậy mà."
"Tiêu Ái Nguyệt, tôi sắp xếp chỗ cho dì nghỉ ngơi là vì tôi không muốn bị quấy rầy."
Tiêu Ái Nguyệt sờ tay của cô nói, "Em biết, chị là tốt nhất."
Trên đường kẹt xe quá lâu, lúc đến sân bay, chuyến bay của mẹ Tiêu đã đáp.

Tiêu Ái Nguyệt gọi mấy cuộc điện thoại nhưng chẳng có ai bắt máy.

Từ Phóng Tình đứng bên cạnh cô, mặt không biểu cảm nhìn dòng người đang lui tới, "Tiêu Ái Nguyệt, em có nhầm giờ không?"
"Không có." Tiêu Ái Nguyệt ngẩng đầu quan sát bốn phía, "Hay là họ không chờ em?"
Từ Phóng Tình liếc mắt nhìn cô, "Mẹ em là lần đầu tiên đến đây, dì sẽ biết đường sao?"
"A, ở kia, ở kia." Tiêu Ái Nguyệt hết nhìn đông tới nhìn tây hồi lâu, tay chỉ về hướng bên trái, kích động nói, "Tình Tình, mẹ em ở đằng kia, nhanh nhanh nhanh."

Từ Phóng Tình ghét bỏ động tác khoa tay múa chân này vô cùng, chẳng khác gì bị mắc kinh phong, "Tiêu Ái Nguyệt, gọi tôi là quản lý Từ."
"A, a, dạ." Cũng không biết Tiêu Ái Nguyệt rốt cuộc có nghe được đối phương nói hay không, cô kéo tay Từ Phóng Tình, hứng thú bừng bừng chạy tới trước mặt mẹ Tiêu, "Mẹ, mẹ."
Tiêu Hiếu Nam tinh mắt, từ xa đã nhìn thấy bóng người của Tiêu Ái Nguyệt, gã vui vẻ khua tay nói, "Chị gái."
Sắc mặt mẹ Tiêu không tốt lắm, "Con còn nhớ người mẹ này sao."
Tiêu Ái Nguyệt đẩy Từ Phóng Tình ra, "Mẹ, lãnh đạo của con ở đây, mẹ đừng như vậy."
Lúc này, mẹ Tiêu mới để ý đến Từ Phóng Tình, "Ai nha, là quản lý Từ a, con cũng ở Thượng Hải sao? Con xem...!dì không mang đặc sản gì đến...!đây đây, đây là bột gạo nhà dì tự mài, trên máy bay vốn không cho mang theo nên dì đã lén cất giấu." Bà nói xong liền xoay người mở hành lý.
Tiêu Ái Nguyệt tranh thủ ngăn bà lại, "Mẹ, đang còn ở sân bay mà."
Từ Phóng Tình nhìn mẹ Tiêu, khóe miệng cong lên, mỉm cười nói, "Hoan nghênh dì đến Thượng Hải."
Tiêu Ái Nguyệt bị gương mặt vui tươi của cô hù dọa, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Má ơi."
Mẹ Tiêu rất cao hứng, "Con khách khí như vậy làm gì, còn đặc biệt đến sân bay đón dì nữa.

Quản lý Từ, Tiểu Nguyệt nhà dì mang đến cho con không ít phiền phức, tay chân của nó vụng về, tính cách lại kém cỏi, nhất định đã mang không ít phiền phức đến cho con."
Tiêu Ái Nguyệt chẹp miệng, "Con nào có, con tốt tính hơn Tình Tình nhiều."
"Tình Tình?" Mẹ Tiêu sửng sốt, lập tức phản ứng nhìn về phía Từ Phóng Tình, "Quản lý Từ, Tiểu Nguyệt không biết lễ phép, con chớ để ý."
Từ Phóng Tình gật đầu, "Bé gái đều như vậy."
Mẹ Tiêu như tìm được tri âm, lập tức kéo tay Từ Phóng Tình, "Đúng, đúng, đúng, con gái này của dì không thể làm dì bớt lo, đâu giống như con gái nhà người ta, vừa xinh đẹp, vừa thông minh, con nhìn xem, con thật là tốt, dì rất thích."
Trái tim Tiêu Ái Nguyệt nhảy lên đến cuống họng, cô khẩn trương nhìn Từ Phóng Tình, sợ chị ấy sẽ rút tay ra tạo thành tình thế khó xử.
Hiển nhiên Từ Phóng Tình không tùy hứng như cô nghĩ, tay của chị ấy bị mẹ Tiêu đụng phải xác thực có hơi rụt lại một chút, nhưng cũng không hề rút ra, "Dì muốn ăn gì? Con đã đặt ít món địa phương ở Thượng Hải rồi, không biết mọi người có thích không."
"Đúng vậy, mẹ, đi thôi." Tiêu Ái Nguyệt nhấc vali dưới đất lên, "Chúng ta đến nhà hàng rồi trò chuyện tiếp."
"Chờ một chút, anh Hạo đang đi toilet." Tiêu Hiếu Nam vừa ngậm kẹo mút vừa nói chuyện, giọng mơ hồ không rõ, "Anh ấy sẽ ra ngay thôi."
"Anh Hạo?" Tiêu Ái Nguyệt nuốt nước miếng một cái, "Không phải là Vương Hạo Đường chứ?"
"Tiểu Nguyệt." Không phải Vương Hạo Đường thì còn ai vào đây.


Gã đàn ông đột nhiên xông ra từ phía sau, trong tay cầm mấy chai nước khoáng, gã ngạc nhiên nhìn Tiêu Ái Nguyệt rồi vui vẻ lên tiếng, "Em đã đến rồi."
Từ Phóng Tình quay đầu nhìn gã rồi lại nhìn sang Tiêu Ái Nguyệt, uy hiếp và nghi hoặc trong mắt vừa liếc đã thấy ngay.
Tiêu Ái Nguyệt căng thẳng, "Anh...!sao anh lại đến đây?"
"À, bạn của anh mời hợp lớp đại học, vừa hay tổ chức ở Thượng Hải." Vương Hạo Đường cười giải thích, "Dì cũng đến đây nên mọi người mới đi chung."
"Đúng a, Tiểu Nguyệt." Mẹ Tiêu cẩn thận nhìn biểu cảm trên mặt con gái, "Chúng ta sẽ ở chung khách sạn với con, con gửi tên khách sạn cho mẹ đi, Tiểu Vương cũng ở đó luôn."
"Đúng vậy, ha ha, ở chung dễ chăm sóc nhau." Vương Hạo Đường nói.
Tiêu Ái Nguyệt không biết nên nói gì, cô giả bộ sờ đầu rồi trộm liếc nhìn Từ Phóng Tình, không biết có phải cô bị áp lực tâm lý hay do trên mặt Từ Phóng Tình thật sự có một lớp băng lạnh bao phủ.

Tiêu Ái Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, lúng túng nói, "Chúng ta đi về trước đi."
Sáu người ngồi một chiếc xe quả thật quá tải, không đợi Từ Phóng Tình lên tiếng, Tiêu Ái Nguyệt quả quyết đưa ra quyết định, "À, Vương Chuột, xe của chúng tôi chật rồi, anh đón xe khác chạy theo đi."
Lời này nghe không sai, nhưng tại sao mặt của Từ Phóng Tình lại càng ngày càng lạnh?
"Tiểu Nam, con đón xe chung với anh Hạo đi, mẹ ngồi ở đây." Có lẽ mẹ Tiêu mẹ đã thật sự nhận định Vương Hạo Đường là con rể, bất công lên tiếng, "Chú ý theo sát dì nha, đừng để bị lạc."
Mẹ Tiêu hơi say xe, Từ Phóng Tình quan tâm để bà ngồi vào vị trí kế bên tài xế, cô và Tiêu Ái Nguyệt ngồi ở hàng ghế sau.

Cô lặng lẽ nâng tay để bên hông Tiêu Ái Nguyệt rồi hung hăng bấm một cái khiến đối phương trướng mặt thành màu gan heo nhưng lại không dám mở miệng, chỉ có thể nín nghẹn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, "Mẹ định ở Thượng Hải mấy ngày?"
"Ở đến sang năm rồi về."
Xe lái đến nhà hàng Từ Phóng Tình đã đặt, Vương Hạo Đường cũng theo vào.

Mọi người ăn cơm được một nửa, Từ Phóng Tình mới đứng dậy ra ngoài gọi điện thoại, lúc quay lại đã quyết định hướng dẫn mẹ Tiêu, "Dì ơi, nếu dì đến Thượng Hải ăn tết, ở lại khách sạn có phải bất tiện lắm không?"

"Không biết nữa." Mẹ Tiêu trả lời, "Tiểu Nam đã xem khách sạn trên mạng, tuy hơi mắc nhưng Tiểu Nguyệt nói công ty của các con có giá ưu đãi dành cho hội viên, phòng cũng đẹp nên mới ở đó."
"Ăn Tết mà, người một nhà phải tập hợp ăn mừng cùng nhau, con thấy dì mang theo nhiều bột gạo như vậy, chắc là muốn làm món đặc sản, khách sạn không có bếp, nói sao cũng thấy bất tiện."
Tiêu Ái Nguyệt nghi hoặc nhìn Từ Phóng Tình, lúc trước, người an bài khách sạn cho mẹ Tiêu chính là chị ấy, bây giờ, người giật dây không ở khách sạn nữa cũng là chị ấy.

Mặc dù cô không hiểu rõ Từ Phóng Tình muốn làm gì, nhưng chiếu theo những gì chị ấy đang nói ắt hẳn không sai, thế là cô lập tức biến thành tay sai phụ họa theo, "Đúng vậy, rất là bất tiện."
Mẹ Tiêu nhìn cô một cái, "Cũng đâu có cách nào khác, Tiểu Nguyệt ở Thượng Hải cũng chưa quen, hơn nữa dì ở đây cũng không lâu."
Từ Phóng Tình ôn tồn lễ độ cười nói, "Dì, con có một căn hộ đã bỏ trống khá lâu, nếu dì không chê thì có thể tới đó ở."
"A, tốt như vậy sao?" Mẹ Tiêu khách khí nói, "Sẽ không quấy rầy con chứ?"
"Sẽ không." Từ Phóng Tình lạnh nhạt trả lời, "Căn nhà đó vốn là tài sản đầu tư nên chưa bán đi, bản thân con cũng không ở nên cứ quyết định như vậy đi, cơm nước xong xuôi con sẽ đưa dì đến xem thử, căn hộ không lớn, nhưng vẫn đủ cho người nhà của dì ở."
Ý của câu "người nhà" này tự động đá Vương Hạo Đường ra.

Tiêu Ái Nguyệt biết ý phối hợp, "Đúng vậy, mẹ, khách sạn kia dùng danh nghĩa của công ty đặt nên có thể hủy phòng thoải mái.

Vương Chuột tự đặt nên tự mình ở đi, dù sao anh ta cũng chỉ tới họp lớp, ở khách sạn càng dễ tính."
Vương Hạo Đường không ngờ sẽ xuất hiện tình huống này, kinh ngạc lên tiếng, "Dù sao cũng phải xem dì có thích căn hộ của Từ tiểu thư không cái đã."
"Đúng thế, đúng thế." Mẹ Tiêu quả quyết đứng cùng đội với Vương Hạo Đường, "Lỡ dì ở không quen thì sao?"
***
Cái gì mà căn hộ? Tiêu Ái Nguyệt vẫn nghĩ căn hộ tốt nhất chính là căn cô đang ở cùng Từ Phóng Tình, kết cấu một phòng ngủ và một phòng khách.

Cô không hiểu vì sao Từ Phóng Tình có một tòa biệt thư ba tầng sang trọng lại không ở, mà hết lần này tới lần khác muốn cùng cô chen chút ở một căn chung cư nhỏ chưa đến 50 mét vuông? Vả lại còn nói muốn mua thêm nhà cho cô???
Con nhà giàu đều biến thái như vậy sao? Hả?
Mẹ Tiêu ngẩng đầu, trợn mắt, há hốc mồm đánh giá phòng khách xa hoa, kinh ngạc nói, "Quản lý Từ, nhà của con thật là to a."
Kiến trúc cổ điển kết hợp với hơi hướng hiện đại, nhà của Từ Phóng Tình được trang hoàng theo phong cách Gothic, vừa trang trọng lại vừa cao quý, chỉ là bên trong không có hơi người giống như chủ nhân chưa từng ghé qua, trong sự kỳ ảo lại đầy cảnh tiêu điều.
"Bình thường đều có người tới quét dọn vệ sinh, mỗi phòng ngủ đều có chăn bông sạch sẽ.


Dì cần gì thì cứ nói." Chủ nhà cũng không có chút giác ngộ bản thân đang phung phí của trời, bình thản mở miệng nói, "Có thể trực tiếp tìm Tiểu Nguyệt hoặc gọi điện thoại cho con cũng được."
Mẹ Tiêu vốn còn đang do dự trên đường đến đây, nhưng vừa tham quan phòng bếp xong, trong ba giây đồng hồ liền ném gạch, "Nơi này không tệ, ở đây rất tốt."
Mặc dù mọi người không hiểu rõ tính cách của Từ Phóng Tình lắm, nhưng ai cũng đều nhìn ra cô không ưa Vương Hạo Đường.

Đừng nói bốn người ở, dù cho mười bốn người vẫn có thể ở đủ, cơ mà chủ nhân đã nói chỉ cho người nhà họ Tiêu dùng, Vương Hạo Đường nào dám mặt dày ở lại.

Tiêu Hiếu Nam vỗ bờ vai của gã trêu chọc, "Anh Hạo, em cũng cảm thấy nơi này thật sự không tệ, anh vẫn nên về khách sạn ở một mình đi."
Tiêu Ái Nguyệt lấy cớ đi toilet kéo Từ Phóng Tình sang một bên, len lén hỏi cô, "Tình Tình, đây cũng là nhà của chị sao?"
Từ Phóng Tình nhíu mày, "Tạm thời là của tôi." Dừng lại mấy giây, lại nói, "Tôi không ở đây, em ở lại với mẹ đi."
Nhìn nét mặt của chị ấy như thể không thích nơi này, Tiêu Ái Nguyệt như có điều suy nghĩ, gật gật đầu, "A, vậy được rồi."
"Tiểu Nguyệt, Tiểu Vương muốn đi, con tiễn ra nó một chút coi." Mẹ Tiêu ở phòng khách lớn tiếng kêu lên.
Tiêu Ái Nguyệt nhìn Từ Phóng Tình, "Nếu chị không thích, em sẽ không tiễn."
Từ Phóng Tình trừng cô một cái rồi quay đầu đi ra ngoài trước.
Tiêu Ái Nguyệt lúng túng theo sát cô ra ngoài, đi tới cửa lập tức đổi thái độ, mất kiên nhẫn nói với Vương Hạo Đường, "Đi thôi, tôi tiễn anh."
Vương Hạo Đường vác ba lô lớn theo cô ra khỏi nhà.

Tiêu Ái Nguyệt đi như rùa bò, qua loa nói, "Tới đây thôi, anh đi đi."
Vương Hạo Đường tâm sự nặng nề, "Tiểu Nguyệt, dì ở đây vẫn không tốt lắm đâu?"
Tiêu Ái Nguyệt bực bội nói, "Anh muốn gì?"
"Trước kia tôi có qua bên này rồi." Vương Hạo Đường chỉ vào biệt thự chung quanh, "Bạn học của tôi nói khu này nổi tiếng cho quan lại quyền quý ở Thượng Hải, giá phòng đặc biệt cao."
"Cho nên?"
"Anh ta còn nói ở đây là nơi kẻ lắm tiền bao nuôi tình nhân." Vương Hạo Đường lấy dũng khí nói, "Thân phận và gia cảnh của quản lý Từ kia như thế nào, em thật sự biết rõ sao? Tiểu Nguyệt, tôi cảm thấy em vẫn nên bớt qua lại với loại người này thì hơn, kẻo làm hỏng thanh danh của mình."
Tiêu Ái Nguyệt không nhúc nhích nhìn gã, tựa hồ đã bị ai điểm huyệt, cô đứng tại chỗ, kỳ quái nhìn mặt Vương Hạo Đường chằm chặp.
Vương Hạo Đường chột dạ, "Tiểu Nguyệt, sao em lại nhìn tôi như vậy?".


Bình luận

Truyện đang đọc