TỔNG TÀI BÁ ĐẠO YÊU PHẢI EM


Trong lòng cô cười nhẹ, gương mặt nhỏ nhắn trở nên vô tội, đối mắt với Lâm Yên Nhiên rồi nói:
“Bác gái, con rốt cuộc đã làm chuyện gì không thể tha thứ khiến bác phải nói con thảm hại đến vậy? Bắt gian bắt đôi mới bắt được trộm, con và Tổng giám đốc Mộ chỉ là có quan hệ khá tốt với nhau, lẽ nào khoác tay nhau tới dạ tiệc là đã có thể trở nên mờ ám rồi sao? Nếu như vậy một lát nữa dạ tiệc bắt đầu, nam nữ cùng nhau khiêu vũ, há chẳng phải đều nên bắt vào tù hay sao? Đây là lô-gic của bác ư?”
Lâm Yên Nhiên muốn đổ cho cô một chảo dầu nóng lên người, loại người như cô nhất định phải trị tận gốc.
Cô có thể nói ra những lời này mà không hề đỏ mặt chút nào, quang minh chính đại.

Mộ Diệc Thần không thể không kính phục trước bản năng ăn nói này của cô.

Quan hệ tốt? Họ có quan hệ gì sao? Đôi mắt anh nheo lại, ánh mắt nhìn lên đôi môi cô, trong đầu anh bỗng nhiên vụt qua lại cảnh tượng hôm đó anh hôn cô trong bệnh viện, anh chợt hiểu ra quan hệ giữa cô và anh: Quan hệ đôi môi.
Lâm Yên Nhiên bị Tô Vũ Đồng phản ngược lại, cảm giác như bị ai đó tát ngang mặt.

Không cam chịu thua kém, đáy mắt bà ta ánh lên một tia giận dữ, kéo mạnh Tô Vũ Nồng tiến lên phía trước đối mặt với Tô Vũ Đồng, sau đó dùng giọng nói đầy chất vấn hỏi vặn lại cô:
“Cô làm như cô vô tội, hình như tôi đang đổ oan cho cô sao? Vậy bộ váy cũng như chiếc vòng ngọc trên cổ, cô giải thích thế nào?”
Không phải rất cứng mồm sao? Trang phục đã giống đến trang sức cũng sao chép y nguyên.

Bà muốn xem xem, cô rốt cuộc sẽ trả lời thế nào!
Đối mặt với câu hỏi này của bà ta, Tô Vũ Đồng tuy đã vô cùng chán ghét nhưng vẫn cố gắng để lộ ra một nụ cười nhẹ, ánh mắt hướng về phía các khách mời tham dự buổi tiệc tối nay, nhẹ nhàng nói:

“Kính thưa các bậc tiền bối, mọi người nhất định đều nhớ rằng ngày thành lập của Tô Thị chúng tôi là tháng sau có đúng vậy không? Tiệc chúc mừng bỗng nhiên tổ chức sớm hơn, không có bất kì ai thông báo tới tôi, do vậy tôi đã không kịp chuẩn bị lễ phục.

Trang phục cũng như phụ kiện của buổi tối ngày hôm nay hoàn toàn là do tôi đi mượn bạn của mình, tôi cũng không hề biết chị Vũ Nồng sẽ mặc như vậy.

Xem ra chị em mình có mắt thẩm mỹ giống nhau rồi.”
Chỉ bằng vài câu nói nhẹ như mây, cô không những đã có thể giải thích rõ ràng về bộ trang phục trên người, lại khiến những lời nói đầy ác ý mà ban nãy Lâm Yên Nhiên bị lộ ra, dùng sự thật để chứng minh sự bày đặt của họ dành cho cô hoàn toàn là xảo trá.

Với thân phận là nhị tiểu thư đài các nhà Tô Thị, nhưng lại không có ai thông báo với cô về buổi tiệc lớn như vậy, Lâm Yên Nhiên quả thật đã quá đáng với cô rồi.

Tất cả những người có mặt ở đây đều là những người có máu mặt, họ dồn ánh mắt về phía hai mẹ con Lâm Yên Nhiên và Tô Vũ Nồng, thái độ của họ sẽ quyết định đường đi sau này.
Lâm Yên Nhiên bỗng nhiên trở tay không kịp, trong lòng vô cùng tức giận.

Vì tương lai, bà ta quyết định sẽ liều một phen, nhất định phải bôi nhọ được danh dự của Tô Vũ Đồng.

Ánh mắt cay độc nhìn vào cô, giơ tay chỉ thẳng vào mặt Tô Vũ Đồng, bà ta kích động nói:
“Tô Vũ Đồng, tôi không mong cô phải biết ơn cũng như phục dưỡng lại công sức mà tôi đã nuôi nấng cô bấy lâu nay, nhưng chỉ cầu xin cô đừng nói những lời bịa đặt để đánh lừa mọi người nữa.


Từ nhỏ cô đã ích kỉ, chỉ nghĩ tới lợi ích của riêng mình.

Chỉ cần là đồ của Vũ Nồng cô nhất định phải cướp bằng được, đồ ăn đồ mặc hay đồ chơi đều không bỏ qua.

Cho đến bây giờ, cô lại cố ý tiếp cận Diệc Thần, cô có ý định gì chẳng nhẽ tôi còn không rõ hay sao?”
Giữa Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần mà không có chuyện gì thì có đánh chết bà ta cũng không tin.

Mộ Diệc Thần là loại người ra sao bà hiểu rất rõ, nếu như không có quan hệ gì với nhau, anh ta nhất định sẽ không để Tô Vũ Đồng khoác tay như vậy.

Mối quan hệ giữa những người bạn tốt sao? Lừa ai vậy? Không thể ngăn cản quan hệ của hai người họ, vậy thì chỉ còn cách bôi nhọ cô, đồng thời gây chia rẽ khoảng cách của hai người.

Với tính cách của Mộ Diệc Thần, bà ta không tin anh sẽ chịu làm thứ để người khác tranh đi cướp lại.
Nghe xong lời nói của Lâm Yên Nhiên, tất cả mọi người trong căn phòng bỗng dưng càng trở nên mơ hồ hơn.

Không biết nên tin ai đành dồn ánh mắt về phía Mộ Diệc Thần.


Dù sao thì chuyện này cũng từ anh mà ra, anh cũng nên nói một chút gì đó mới phải.
Mộ Diệc Thần hôm nay đến là để xem kịch, anh hoàn toàn không muốn can thiệp vào chuyện của nhà họ Tô, do vậy anh làm ngơ trước ánh nhìn của mọi người, tựa như không có chuyện gì xảy, thong thả đứng ở đó.

Tuy rằng tuổi tác của Mộ Diệc Thần không lớn nhưng địa vị của anh thì khó ai có thể sánh bằng, một khi anh không mở lời thì sẽ chẳng ai dám lên tiếng hỏi anh.
Mọi người nhìn thấy dáng vẻ của anh như vậy thì nhanh chóng quay sang phía Tô Vũ Đồng, tò mò muốn biết cô sẽ giải thích ra sao.

Tô Vũ Đồng biết rằng lúc này cô đã không thể rút lui được nữa, nếu chọn rút lui thì chẳng khác nào cô tự nhận mình đã thua, thứ rác rưởi mà Lâm Yên Nhiên đổ lên đầu cô sẽ hóa thành thật.
Tô Vũ Đồng hiểu được tầm quan trọng của trận đấu này, cô như được tiếp thêm sức mạnh, đối mắt với Lâm Yên Nhiên:
“Bác gái, bác nói con cướp đồ của chị, vậy con đã từng cướp gì vậy? Đồ ăn đồ mặc rồi đồ dùng chẳng phải là những thứ thiết yếu trong cuộc sống sao? Sau khi bố mẹ con mất chẳng phải các người đã bán nhà của tôi đi rồi sao? Cổ phiếu của họ cũng rơi vào tay các người nắm giữ, Tô Thị không hề nhỏ, lợi nhuận mỗi tháng cũng thừa để tôi có thể sống trong nhà họ Tô.

Vậy thì có ăn có trả công ơn nuôi dưỡng mà bác nói ban nãy dường như có gì đó không đúng thì phải?”
Lâm Yên Nhiên đã quên mất rằng Tô Vũ Đồng của hiện tại đã chẳng phải là cô bé có thể dễ dàng ăn hiếp như trước nữa rồi, bị cô lật tẩy trước mặt mọi người khiến bà ta không khỏi sửng sốt.

Số tiền đó vẫn được để dưới danh nghĩa tên của cô, không thể ngờ rằng lại có ngày Tô Vũ Đồng dám quay lại, do vậy mấy năm nay cũng không hề làm giấy tờ giả danh.
Nhìn thấy Lâm Yên Nhiên không nói nên lời, mọi người ngay lập tức hiểu ra được sự mờ ám ở đây.

Cảm nhận được ánh nhìn từ xung quanh đang thay đổi, Mộ Diệc Thần cũng theo đó mà rời mắt về phía Tô Vũ Đồng.

Tại sao anh lại cảm thấy không phải là anh đang khiến cô gặp rắc rối mà là cô đang lợi dụng anh để đưa cô tới đây, khiến cho mẹ con Lâm Yên Nhiên phải nhục nhã.


Phải chăng anh đã đánh giá thấp năng lực ứng biến cô rồi sao? Đến cả một kẻ cao tay như Lâm Yên Nhiên còn phải hạ gục trước cô, vậy thì về sau nhất định phải cẩn thận với cô hơn.
Lâm Yên Nhiên nhìn vào thái độ của mọi người nhìn về phía bà ta, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Tô Vũ Nồng đứng bên cạnh cũng không khỏi lo lắng.

Nhìn dáng vẻ của sợ sệt của con gái, Lâm Yên Nhiên lấy lại tinh thần.

Một chiếc mầm non nhỏ bé như Tô Vũ Đồng sao có thể làm khuất phục được bóng cây to lớn của bà đây! Thủ đoạn năm ấy bà gây ra, bà còn không biết là nó nằm ở đâu nữa! Lâm Yên Nhiên nhanh chóng khôi phục lại tâm trạng, giơ tay đỡ lấy đầu làm bộ chóng mặt, hai tay lay lay hai bên thái dương, gương mặt đau khổ nhìn vào Tô Vũ Đồng quở trách:
“Tại sao cô có thể nói ra những lời như vậy, lương tâm của cô để ở đâu rồi? Tiền là có thể nói lên tất cả hay sao? Năm năm trước cô đã phạm sai lầm lớn như vậy, hại ông nội đến giờ đây vẫn còn tự giày vò bản thân.

Tôi đã không màng đến sự phản đối của tất cả mọi người mà đưa cô ra nước ngoài du học, không có tôi liệu cô sẽ có ngày hôm nay sao? Cô tại sao có thể vong ơn bội nghĩa như vậy?”
Năm đó chuyện Tô Vũ Đồng đẩy ngã ông nội xuống tầng đã gây chấn động rất lớn, đến nay mọi người đã tạm quên đi nhưng hãy để tôi nhắc nhở lại cho cô biết.

Tô Vũ Đồng, đấu với tôi sao, cô còn non lắm!
Thực tình ra sao đều không quan trọng, quan trọng là có thể khiến mọi người hiểu ra rằng cô đến ông nội còn dám ra tay thì còn ai cô không dám đụng tới nữa.

Kẻ thất bại, đã được mặc định rằng mãi mãi chỉ là kẻ thất bại, chỉ có thể đắm chìm trong bùn lầy, chẳng thể thay đổi được gì cả! Tô Vũ Đồng không xứng được làm thiên thần thì hãy để cô chết chìm trong địa ngục.


Bình luận

Truyện đang đọc