TỔNG TÀI BÁ ĐẠO YÊU PHẢI EM


Sau khi cúp điện thoại, Tô Vũ Đồng tiếp tục gắng sức làm việc, cô cũng muốn nhanh chút được đoàn tụ với con mình.

Sau khi tan làm, cô như thường ngày lái xe qua biệt thự của Mộ Diệc Thần.

Dừng xe ở sau một chỗ bị che khuất, cô đeo khẩu trang đến gần biệt thự, ánh mắt cô chăm chú để ý động tĩnh trong biệt thự, lại không phát hiện ra Mộ Niên từ trong cổng chạm khắc hoa chui ra lên xe ba bánh của cô, trốn trong cái bạt phủ che dụng cụ màu xanh.

Tô Vũ Đồng quan sát một lúc, vẫn không phát hiện ra điều gì, có chút thất vọng quay người, lái xe điện rời đi.

Cô vừa đi được một lúc, biệt thự Mộ Diệc Thần lại náo loạn lên lần nữa.

Vũ Tôn lo lắng chạy đến trước mặt quản gia Ngô nói: “Gay rồi, quản gia, cậu chủ nhỏ lại không thấy đâu rồi.


Quản gia Ngô nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi, lập tức hỏi: “Bà đã tìm hết trên dưới chưa? Tìm kĩ chưa?”
Vũ Tôn lo rơi nước mắt nói: “Tìm hết rồi, tất cả đều tìm rồi, nhưng cũng không thấy người đâu.


Bà tất nhiên là đã tìm hết toàn bộ, không có mới báo lại chứ.

“Bà bảo người tìm kĩ lại lần nữa, tôi đi kiểm tra camera!”
Buổi trưa mới tìm về, sao có thể mới mấy tiếng đã lại không thấy rồi, quản gia Ngô là người chuyên chăm sóc Mộ Niên, bắt đầu từ hai tuổi luôn bên cạnh chăm sóc, tình cảm với cậu bé rất sâu sắc.

Ông lo muốn chết, dặn dò Vũ Tôn xong, lập tức đến bộ phận giám sát biệt thự.


Xem xong camera, phát hiện Niên Niên tự mình chui ra khỏi cổng lớn, camera cũng từ giây phút cậu bé chui ra đó không thấy hình ảnh của cậu nữa, ông lập tức gọi điện cho Mộ Diệc Thần.

Nhận được tin con trai lại không thấy đâu, Mộ Diệc Thần đang ở nhà Châu Lệ Đồng uống trà sắc mặt rất khó coi, lập tức quở trách Vũ Tôn và quản gia.

Thấy anh vì Mộ Niên mà lửa giận sôi sục như vậy, trong lòng Châu Lệ Đồng không thoải mái, nhưng cô ta vẫn kiềm nén cảm xúc bất mãn, mặt lo lắng nói: “Lucas, bây giờ không phải lúc tức giận, quản gia đã xem camera rồi, là Niên Niên tự mình chạy ra, chúng ta vẫn nên nhanh chóng đi tìm đi.


Cô ta không thích Mộ Diệc Thần cứ gặp chuyện của Mộ Niên thì cảm xúc lại thay đổi lớn như vậy, Mộ Niên chẳng qua là một sự cố ngoài ý muốn, cô ta không thích anh quá quan tâm đến cậu bé.

Nhưng cô ta lại không thể tỏ ra quá rõ ràng, cho nên từ trước đến nay luôn âm thầm bất mãn, cô ta bây giờ vô cùng hi vọng Mộ Niên mãi mãi không trở lại!
Mộ Diệc Thần không hề biết suy nghĩ thực sự của Châu Lệ Đồng, tưởng rằng cô đang lo lắng cho đứa bé, lập tức gật gật đầu.

Hai người ra khỏi biệt thự, tìm kĩ ở gần đó một lúc cũng không phát hiện ra đứa trẻ, cuối cùng chỉ có thể đi đến phòng quản lí khu bất động sản kiểm tra camera gần nhà.

Khi bọn họ thấy Niên Niên lên xe ba bánh, bị một người phụ nữ đeo khẩu trang kéo đi không bình tĩnh được.

Mộ Diệc Thần nhìn quản lí chính của khu bất động sản, lạnh giọng hỏi: “Người phụ nữ này bây giờ ở đâu!”
Kiểu xe đó anh thường nhìn thấy, là của phòng quản lí khu bất động sản.

Quản lí chính biết Mộ Diệc Thần, anh vừa mở miệng liền dọa anh mặt tái mét không còn một giọt máu, run rẩy vội nói: “Tất cả xe ba bánh hôm nay đều về rồi, mọi người đều mặc đồng phục làm việc giống nhau, đều đeo khẩu trang, tôi cũng không biết cô ta là ai!”
Quản lí chính vô dụng trả lời, làm cho trong mắt Mộ Diệc Thần lập tức mây đen xám xịt, trầm giọng nói: “Gọi tất cả người ra đây cho tôi!”
“Vâng!”
Quản lí chính không dám chần chừ, lập tức gọi điện cho tất cả mọi người, mọi người nhanh chóng đều quay về văn phòng.

Nhìn những người này trong văn phòng, Mộ Diệc Thần lạnh lùng hỏi quản lí chính: “Đều đến rồi?”
Quản lí chính nghe Mộ Diệc Thần chất vấn, vô cùng căng thẳng lau mồ hôi trên trán, nói: “Tổng giám đốc Mộ, vẫn còn một nhân viên nữ, điện thoại luôn ở tình trạng tắt máy, không liên lạc được.


Nghe thấy câu này của anh, trong ánh mắt của Mộ Diệc Thần chợt có tia hung ác, lạnh lùng nói: “Đưa tư liệu của cô ta cho tôi!”
Tắt điện thoại, đây rõ ràng là có tâm lí phạm tội.

Dám bắt cóc con trai anh bỏ chạy, anh nhất định khiến cô phải trả cái giá thảm khốc!
Quản lí chính không dám chần chừ, lập tức lấy tư liệu nhận việc của Tô Vũ Đồng đưa cho Mộ Diệc Thần.

Mộ Diệc Thần xem xong tư liệu, trên mặt lập tức như bị phủ mật lớp sương, “bịch!” một tiếng, ném mạnh tập tư liệu lên bàn.

Thấy anh phát điên, Châu Lệ Đồng liền tiến đến xem tư liệu, sau khi cô ta thấy ảnh thẻ của Tô Vũ Đồng trên tư liệu, cũng ngạc nhiên.

Lúc cô ta ngạc nhiên, Mộ Diệc Thần nói với cô ta: “Đồng Đồng, em về trước đi.



Dứt lời, bước nhanh ra khỏi văn phòng, không đợi Tiểu Vương lên Maybach, anh tự mình ngồi vào ghế lái khởi động xe.

Châu Lệ Đồng thấy vậy, liền chạy đến mở cửa xe ngồi cạnh anh, lo lắng nói: “Lucas em cũng muốn cùng đi.


Bà Mộ nói rồi, ai có thể có được sự yêu mến của đứa trẻ, sẽ là cô chủ tương lai nhà họ Mộ.

Cô ta muốn xem xem, Tô Vũ Đồng kia muốn làm gì!
Mộ Diệc Thần tưởng Châu Lệ Đồng lo lắng cho Mộ Niên, cho nên khi nghe thấy cô ta muốn đi cùng, không bảo cô ta về nhà, lái xe dẫn cô ta cũng ra khỏi khuôn viên Đế Cảnh.

Cô không phát hiện ra Mộ Niên luôn âm thầm đi theo cô, đến khi Trần Nghiên Nghiên đến đón cô, bọn họ mới thấy Mộ Niên tự lên xe.

Trần Nghiên Nghiên:
Tô Vũ Đồng:
Hai người ngạc nhiên nhìn gương mặt bình thản của Mộ Niên.

Tô Vũ Đồng biết đứa trẻ này không thích nói chuyện, hỏi cậu bé cũng không hỏi được gì, cho nên nói với Trần Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, cậu đợi ở đây một chút, mình phải đưa đứa trẻ này về.


Ở đây chỉ có một khu biệt thự Đế Cảnh, đứa trẻ buổi sáng được người nhà đến đón đột nhiên xuất hiện trong xe, cô dùng ngón chân nghĩ cũng biết, đứa trẻ này từ đâu đến.

Tình hình bây giờ không giống hôm qua, hôm qua cô ở đường Tân Giang nhặt được cậu bé, hôm nay cậu lại theo cô ra như vậy, cô có mười cái miệng cũng không nó rõ được, biết là những người sống ở trong đây đều là những nhân vật lớn, nhỡ bị hiểu lầm thành bắt cóc hoặc cái gì khác, vậy thì gay go rồi.

“Được.


Trần Nghiên Nghiên cũng nhận ra mức nghiêm trọng của vấn đề này, lập tức gật đầu.

Tô Vũ Đồng nhanh chóng xuống xe, nhìn Mộ Niên nói: “Bạn nhỏ à, cháu xuống đây, cô đưa cháu về nhà.



Tuy cô rất thích cậu bé, nhưng cậu tự ý chạy ra như vậy là không đúng!
Nghe thấy cô nói vậy, Mộ Niên lắc lắc đầu, ý rất rõ ràng, cậu bé không muốn về.

Thấy cậu bé không xuống xe, Tô Vũ Đồng có chút sốt ruột, nghiêm túc nói: “Bố mẹ cháu sẽ lo lắng, đứa trẻ ngoan không nên bỏ nhà đi.


Cô cũng là một người mẹ, nếu con cô đi theo người lạ, cô nhất định sẽ suy sụp mất.

Mộ Niên nghe lời cô nói vẫn không xuống xe, tiếp tục lắc đầu.

“Cháu không nghe lời, vậy dì Tô phải động tay rồi.


Tô Vũ Đồng nói xong, liền trực tiếp bế cậu bé lên, đi về phía cổng khuôn viên Đế Cảnh.

Lúc này, vừa đúng lúc Mộ Diệc Thần lái xe ra, mắt thấy Tô Vũ Đồng và Mộ Niên, đạp chân phanh, hung hăng xuống xe.

Thấy vậy, Châu Lệ Đồng vội vã xuống theo.

Mộ Niên thấy Mộ Diệc Thần, ánh mắt lập tức lảng tránh, cả người trốn trong lòng Tô Vũ Đồng, đối diện với Mộ Diệc Thần đột nhiên xuất hiện, còn mang vẻ mặt u ám, Tô Vũ Đồng có chút không hiểu.




Bình luận

Truyện đang đọc