TỔNG TÀI BÁ ĐẠO YÊU PHẢI EM


Lại ngớ người ra, cô không biết phải giấu mặt đi đâu nữa!
Thấy cô nói không sao, ông chủ Lý mỉm cười nói:
-Bữa này anh mời, được thấy có người ăn cơm cùng em, anh rất vui, sau này phải dẫn bạn trai thường xuyên tới nhé!
Ông chủ Lý là người tốt, Tô Vũ Đồng biết lời anh nói đều là thật lòng, nhưng bây giờ cô có tiền rồi, lại để ông chủ Lý cho miễn phí nữa, thì thật hết nói nổi.

Cô cười cười nói:
-Trước kia anh mời không ít rồi, lần này là lần đầu tiên em mời người khác ăn cơm, tiền này nhất định phải trả, anh đừng khách sáo với em.

Thấy Tô Vũ Đồng kiên quyết, ông chủ Lý chỉ đành chấp nhận.

Trả tiền xong, Tô Vũ Đồng mới biết, đã qua hơn 5 năm rồi, mỳ ở Dư Nhân vẫn giữ giá như năm xưa, hai bát mỳ thêm thức ăn kèm, mới có 100 nghìn.

Cô nhìn hóa đơn, thắc mắc hỏi:
-Ông chủ Lý, sao anh không tăng giá?
Bây giờ với giá này, anh kinh doanh như vậy, chỉ có thể giữ được vốn thôi.

Anh mang chờ điều gì?
Ông chủ Lý cười nói:
-Anh luôn đợi một người, năm đó khi quen biết cô ấy, mỳ bán 20 nghìn một bát, anh không tăng giá chính là muốn nói với cô ấy, trái tim anh luôn dành cho cô ấy như lúc đầu, hy vọng cô ấy có thể quay lại.

Thì ra là như vậy, Tô Vũ Đồng cười, không hỏi gì thêm.

Sự cố chấp trong trái tim mỗi người đều là một phần tín ngưỡng.

Mà tín ngưỡng của ông chủ Lý chắc chính là người chưa quay lại kia.

Dư Nhân!
Giờ đây cô cuối cũng cũng đã biết tại sao quán cơm này lại có cái tên như vậy.


Quãng đời còn lại chỉ đợi một người.

Cái tên khiến người ta vừa thương xót lại đẹp đẽ biết bao.

Hy vọng anh có thể đợi được người đó.

Sau khi ra khỏi Dư Nhân, Tô Vũ Đồng nhìn thời gian trên điện thoại, sau đó nói với Mộ Diệc Thần:
-Tổng giám đốc Mộ, chiều nay anh ngoài 4 giờ có một cuộc họp online với bộ tổng tư lệnh nước Anh ra, thì không còn lịch trình gì nữa, chi bằng anh về công ty nghỉ ngơi một chút trước.

Tối qua anh chăm sóc mình cả đêm, nhất định không được ngủ ngon, bây giờ vẫn còn sớm, có thể về phòng làm việc ngủ bù một giấc.

Nghe lời này của Tô Vũ Đồng, Mộ Diệc Thần nhìn cô từ phía trên:
-Bảo tôi đi nghỉ ngơi, còn cô thì sao?
Cô là trợ lý riêng của anh, vội vã xui anh đi, cô muốn làm gì?
Tô Vũ Đồng dẫn Mộ Diệc Thần đến Dư Nhân ăn cơm, ngoài việc để cảm ơn anh ra, thực ra còn có chút lòng riêng.

Nghe lời chất vấn của Mộ Diệc Thần, cô thẳng thắn nói:
-Sếp Mộ, anh cũng biết, tối nay tôi phải đến nhà học Tô thăm ông nội tôi, tôi muốn mua chút đồ cho ông nội ở gần đây.

Cô đi mua chút đồ, cũng không thể dẫn Mộ Diệc Thần đường đường là ông chủ lớn đi cùng được.

Nghe cô nói thì ra muốn đi mua đồ, Mộ Diệc Thần không tức giận, ngược lại còn đầy hứng thú, muốn xem cô sẽ mua cái gì, vậy nên nói:
-Tôi vừa ăn no, cần vận động chút.

Tô Vũ Đồng đâu có không nghe ra được ý của anh, mỉm cười nói:
-Nếu sếp Mộ không chê phiền, thì đi cùng tôi đi.

Anh là ông chủ, cô cũng không thể đuổi anh đi được.

Anh muốn đi theo thì đi theo thôi.

Chỉ cần chút nữa đừng bực bội là được.

Dù sao chỗ này cũng hỗn tạp, không phải nơi cao sang gì.

Trong lòng Mộ Diệc Thần tất nhiên rất bằng lòng, chắp tay phía sau, nói:
-Đi thôi!
Sau đó ung dung bước đi phía trước.

Tô Vũ Đồng thấy anh tự đi phía trước, lập tức nhắc nhở:
-Sếp Mộ, đi ngược rồi.

Đồ cô phải mua, không phải bên đó.

Mộ Diệc Thần nghe thấy tiếng cô, chậm rãi quay người, dáng vẻ sao cô không nói sớm, hơi chau mày ra lệnh:
-Dẫn đường!
Thấy dáng vẻ hoàng đế đi tuần của anh, Tô Vũ Đồng vô cùng bất lực, làm động tác xin mời theo hướng cần phải đi:
-Anh đi bên này ạ.


Nói rồi, dẫn Mộ Diệc Thần đi dạo trên phố.

Mộ Diệc Thần cũng không nói chuyện, cô đi đây anh theo đó, trên đường vì có Mộ Diệc Thần đi cùng, Tô Vũ Đồng nhận được rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ và ghen ghét, khiến cô lần đầu tiên cảm thấy dạo phố mà mệt như vậy, có chút hối hận khi dẫn anh đến nơi này ăn cơm.

Đối với sự mệt mỏi của Tô Vũ Đồng, Mộ Diệc Thần lại tỏ ra vô cùng tự nhiên, ung dung bình thản nhìn bên này, nhìn bên kia, sắc mặt điềm tĩnh, nhìn không ra là vui hay buồn, không giống như đang dạo phố ngược lại giống đang xem xét.

Anh vốn có khí chất không tầm thường, lại thêm dáng vẻ như vậy, rất nhiều người bán hàng rong không có giấy phép kinh doanh đều bị anh dọa bắt đầu thu dọn sạp hàng.

Tô Vũ Đồng vốn định mua chút đường hoa quế, vẫn chưa mở miệng, liền thấy ông lão bán đường gánh đòn hàng chạy mất rồi.

Tô Vũ Đồng:
Vô cùng cạn lời nhìn Mộ Diệc Thần bên cạnh.

Cậu chủ, dạo phố thôi, có thể thu lại cái khí thế của anh chút không?
Mộ Diệc Thần thấy mặt Tô Vũ Đồng đầy bức xúc nhìn anh, thản nhiên nói một câu:
-Tố chất tâm lý của bọn họ quá tệ!
Ý của lời này, là nếu bán đồ tốt, căn bản không sợ anh nhìn.

Tô Vũ Đồng mặt đầy u ám, tìm không được lời nào phản bác lại anh, chỉ đành tiếp tục đi về phía trước.

Bên này con phố đều là cửa tiệm nhỏ, sợ Mộ Diệc Thần lại phá đám cô, Tô Vũ Đồng một mình chạy lên phía trước, nhìn trúng cái gì là vội vàng mua.

Mộ Diệc Thần thấy cô nhanh nhẹn chạy đông chạy tây, ánh mắt lộ ra nét cười nhạt.

Tô Vũ Đồng mua được mấy phần đồ ăn vặt, sau đó nhanh chóng quay lại bên cạnh Mộ Diệc Thần, nói:
-Sếp Mộ, còn thiếu một món nữa, là đủ rồi.

-Ừm!
Mộ Diệc Thần thờ ơ đáp lại một tiếng.

Tô Vũ Đồng thấy anh không bực mình gì, trong lòng hơi thở phào, dẫn anh đi đến trước một quán bán đậu phụ thối.

Ngửi thấy mùi đặc biệt đó, Mộ Diệc Thần lập tức chau mày, mặt đầy chê bai nhìn Tô Vũ Đồng nói:
-Tô Vũ Đồng, cô sẽ không mua thứ này chứ?
Khẩu vị cô kiểu gì vậy?
Thứ đen xì xì lại hôi rình này thực sự làm mới cảm nhận của anh, cái này cũng có thể ăn được sao?

Quả thực chính là chế biến vớ vẩn, mối nguy của nền ẩm thực.

Thấy anh chán ghét tột cùng, Tô Vũ Đồng cười:
-Đây là thứ ông nội tôi thích ăn, anh đừng thấy nói xấu xí, thực ra rất ngon, sếp Mộ, anh muốn thử chút không?
Trước kia mỗi lần về nhà, cô đều sẽ mang một phần đồ ăn vặt ở ngoài trường về cho ông nội, đậu phụ thối là thứ ông thích ăn nhất.

5 năm nay cô không ở bên cạnh ông, đám người Lâm Yên Nhiên tuyệt đối sẽ không mua những thứ này cho ông, ông nội nhất định rất nhớ nó.

Mộ Diệc Thần nghe thấy thì ra là muốn mua cho chủ tịch Tô, cũng không nói gì thêm, lắc đầu từ chối thử, sau đó lặng lẽ đợi bên cạnh cô.

-Oa, đẹp trai quá!
-Nam thần*, nam thần, có thể chụp tấm ảnh cùng anh không?
(*anh chàng đẹp trai)
Đúng lúc này, có một đám nữ sinh hoạt bát đi qua, bọn họ nhìn cái đã thấy Mộ Diệc Thần điển trai đến mức kinh ngạc, từng trái tim trẻ tuổi thổn thức không thôi, cầm điện thoại cực kỳ chủ động vây xung quanh, cư xử nhiệt tình đến mức khiến người ta thấy khó chịu.

Tô Vũ Đồng thấy Mộ Diệc Thần đi đến đâu liền gây sự chú ý đến đó, liên tục tặc lưỡi với dáng vẻ thu hút ong bướm của anh, trong ánh mắt lộ ra sự buồn cười.

Lúc trước bảo anh quay về nghỉ ngơi, anh còn không đi, lần này hay rồi chứ?
Mộ Diệc Thần thấy Tô Vũ Đồng không ngăn lại, còn làm ra vẻ xem trò vui, vẫn để đám nữ sinh lại gần anh, trong lòng rất không thoải mái.

Lạnh lùng lườm đuổi đám nữ sinh định tiếp xúc với anh kia, nói với Tô Vũ Đồng một câu:
-Tôi đợi cô 10 phút!
Nói xong, lạnh lùng quay người, bước nhanh rời đi.

Sau khi anh đi, đám con gái kia lập tức vây lấy quanh Tô Vũ Đồng.




Bình luận

Truyện đang đọc