TỔNG TÀI BÁ ĐẠO YÊU PHẢI EM


Cô ấy chạm một cái, xấp tài liệu ngay ngắn trên tay Mộ Diệc Thần đều bị rơi xuống đất.

Trong lòng vốn dĩ đó cảm thấy không vui.

Làm xong hết cả rồi thì đột nhiên bị phá hỏng, xấp tài liệu do chính tay mình hoàn thành lại biến thành như thế này, mặt của Mộ Diệc Thần tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Không phải lúc nãy còn thanh cao lắm sao, sao bây giờ như thế này rồi! Thế nào, không làm bộ được nữa chứ gì?”.

Sức khỏe không tốt, không thể lấy đó làm cớ để thanh minh cho sai lầm của mình, Tô Vũ Đồng biết đây thực sự là lỗi do bản thân cô, không cần biết là lời nói của Mộ Diệc Thần khó nghe đến đâu, cô cúi xuống chân anh ta, nhặt những tài liệu bị đánh rơi ở dưới đất.

“Xin lỗi, tài liệu của anh.


Tô Vũ Đồng hai tay cầm lấy tài liệu đưa đến trước mặt của Mộ Diệc Thần, thái độ thì không nói được gì nhưng về ngữ khí thì lại rất thành thực.


Mộ Diệc Thần không nhận, còn nói một câu phũ phàng: “Đồ bẩn thỉu, tôi không cần.


Từ trước đến nay anh ta không thích người khác tiếp cận đến người của anh ta!
Anh ta cho rằng những cách tiếp cận có mục đích, đều làm cho con người ta cảm thấy chán ghét, giống như là ghét bị ném đồ dơ bẩn vào áo sơ mi trắng vậy.

Tô Vũ Đồng không dám gây sự, nhưng khi nghe từ dơ bẩn, trong lòng cô liền cảm thấy không giữ được bình tĩnh.

Cô ta không nói gì mà ném thẳng xấp tài liệu xuống đất, sau đó quay về vị trí của cô.

Cô ấy đã xin lỗi rồi, nhưng người ta lại không chịu nhận.

Chuyện gì cô cũng có thể nhẫn nhịn, ngoại trừ việc bị sỉ nhục.

Người đàn ông này từ đầu đã tự tạo cho mình cái nhãn mác là làm màu, vậy thì hà cớ gì mà cô phải tự làm bẽ mặt mình chứ!
“Có gì đó không đúng, kịch bản sao lại khác hẳn với những lần trước vậy nhỉ?”
Cung Thiểu Vũ quay đầu nhìn Tô Vũ Đồng một cách nghiền ngẫm, lại quay sang nhìn về hướng của Mộ Diệc Thần, trong mắt anh toát ra đầy sự thích thú.

Người con gái này ăn mặc bình thường, nhưng lại có tiền đi khoang hạng nhất.

Theo như cốt chuyện bình thường, thì lẽ ra cô ấy phải tìm hiểu, thăm dò về nơi ở của Mộ Diệc Thần, không phải quá trình làm quen sẽ là như vậy sao?
Cô ta xem ra cũng có nhan sắc, thân hình cũng rất đẹp, nhưng tại sao lại không trang điểm, biến cuộc gặp gỡ này trở nên lãng mạn hơn?
Mộ Diệc Thần nhìn thấy người anh em tốt của mình đôi mắt bỗng sáng ngời, khuôn mặt khoái chí, ngón tay thì nhẹ nhàng gõ vào đầu gối, liền đến gần nói: “Có vẻ như là hôm nay tinh thần của cậu rất tốt, chi bằng hãy viết nửa đoạn sau của bộ phim “Lưu niên” đi, sang ngày mai giao cho tôi.



Nghe thấy câu nói đầy ý đồ xấu của Mộ Diệc Thần, Cung Thiểu Vũ lập tức lè lưỡi, lấy cuốn sách đặt lên mặt, giả vờ như mình đã ngủ rồi, không nghe thấy gì cả.

Trong khoang bắt đầu yên tĩnh trở lại, Tô Vũ Đồng nhắm mắt tựa lưng, không nói gì với Mộ Diệc Thần nữa.

Sau khi máy bay đáp xuống ổn định, Tô Vũ Đồng lập tức đứng lên, nữ tiếp viên nhìn thấy cô ấy gấp như vậy, cho rằng cô có việc gấp cần phải làm liền nhanh chóng giúp cô lấy hành lý.

Tô Vũ Đồng nhận lấy hành lý và nhanh chóng rời khỏi máy bay.

Ngày hôm qua khi cô đi, Chân Hi đã đưa cho cô một tấm thẻ, cô đã từ chối, chỉ cần ba trăm đồng.

Rời khỏi sân bay, cô ấy không tìm được trạm xe buýt nào, đành phải gọi taxi, đi đến bệnh viện tâm thần của thành phố Giang Thành.

Cô ấy đã đi năm năm, nay đột nhiên trở về, do không có chỗ để đi, trước tiên chỉ có thể đi tim Trần Nghiên Nghiên, thu xếp ổn thỏa trước rồi nói sau.


Đến bệnh viện tâm thần rồi cô mới biết, Trần Nghiên Nghiên đã rời khỏi năm năm trước, hiện tại đang làm y tá ở bệnh viện Nam Thành, bệnh viện lớn nhất thành phố Giang.

Biết được địa chỉ mới của cô ấy, Tô Vũ Đồng ngay lập tức đến bệnh viện Nam Thành.

Trần Nghiên Nghiên đang trong giờ làm việc, đột nhiên nhìn thấy Tô Vũ Đồng kéo hành lý xuất hiện trước mặt mình, vui mừng bỏ hết mọi việc trên tay, chạy đến ôm chầm lấy Tô Vũ Đồng, khóc: “ Vũ Đồng, cuối cùng thì cậu cũng đã trở về rồi.


Thấy Trần Nghiên Nghiên khóc, nước mắt của Tô Vũ Đồng cũng rơi theo, buông bỏ hành lý, ôm chầm lấy cô.

Trong chuỗi ngày đen tối đó, Trần Nghiên Nghiên chính là mặt trời của đời cô, điều này cô ấy vĩnh viễn không bao giờ quên.




Bình luận

Truyện đang đọc