TỔNG TÀI BÁ ĐẠO YÊU PHẢI EM


Bị cô ta nhìn như vậy, ánh mắt hai người bọn họ trở nên rụt rè hơn.

Mọi hành động nhỏ ấy đều đã bị Tô Vũ Đồng nhìn thấy rõ, cô cười nhẹ rồi cầm lên chỗ tiền mà Dao Dao vừa đặt lên bàn mà nói:
“Tổ phó Hồ, đối với con gái thì chuyện giảm cân là điều mà họ quan tâm cũng như cố gắng nhất.

Chúng ta cũng không nên làm khó họ, tôi biết ở gần đây có một nhà hàng khá ngon, để tôi dẫn mọi người cùng đi.”
Đây là một cơ hội tốt để làm quen cũng như giữ quan hệ tốt với đồng nghiệp, nhận tiền của Dao Dao và Tuệ Hân còn có thể khiến Lâm Na tức tối hơn thì cớ sao mà không làm.
Hồ Hạ thấy Tô Vũ Đồng không những không ý kiến mà còn chủ động đưa ra đề nghị dẫn họ đi, anh cảm thấy ấn tượng của mình về cô gái này ngày càng tốt hơn, rất nhanh sau đó liền quyết định tối nay sẽ để cô là người quyết định.
Cứ như vậy, trước ánh mắt phẫn nộ cũng như không vừa lòng của Lâm Na, Tô Vũ Đồng cùng với các nam đồng nghiệp khác cười đùa vui vẻ rời khỏi văn phòng.
Tô Vũ Đồng đã từng được dùng bữa ở đây, vị trí nằm ở rất gần so với cao ốc của Hoa Thành, do vậy cô hiểu rất rõ về nhà hàng này.

Rất nhanh sau đó đã đưa đồng nghiệp tới được đây.

Sau khi gọi món, ngoại trừ Tiểu Ngô, thì những nam đồng nghiệp khác đều đã đi phòng vệ sinh, trong phòng chỉ còn lại anh và Tô Vũ Đồng ngồi đối diện với nhau.
Người đàn ông nào cũng đều thích những cô gái xinh đẹp, Tiểu Ngô độc thân tính tình lại hòa đồng, tuổi tác lại tầm tầm bằng nhau nên anh cảm thấy khi ngồi chung với một người con gái xinh đẹp như Tô Vũ Đồng, nhất định sẽ có rất nhiều chuyện để nói.
Cô không nhìn thấy, nhưng trợ lý Tiểu Dương của Mộ Diệc Thần cũng vừa hay lúc đó bước ra từ nhà hàng Michelin ở đối diện bọn họ.


Ánh mắt của Mộ Diệc Thần đúng lúc liếc nhìn thấy Tô Vũ Đồng, dưới ánh đèn vàng qua lớp kính trắng, nụ cười nhẹ nhàng trên môi Tô Vũ Đồng trở nên vô cùng thu hút.

Mộ Diệc Thần nhìn sang người đàn ông ngồi đối diện cô cũng đang cười rất tươi, trong lòng không rõ tại sao lại cảm thấy khó chịu, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng về phía hai người họ, ngay sau đó quay đầu sải bước rời đi.
Tiểu Dương bị anh bỏ lại ở phía sau, anh không biết tại sao ông chủ của mình bỗng nhiên lại không vui như vậy, rõ ràng ban nãy còn nói chuyện với tổng giám đốc Lâm của công ty KAQIKA rất vui vẻ.

Quả thật sắc mặt của ông chủ giống như thời tiết tháng sáu vậy, thích đổi thì đổi, Tiểu Dương không dám chần chừ, vội vàng đuổi theo phía sau.
Trong phòng ăn, các món ăn đều đã được bày lên, các đồng nghiệp cùng với Tô Vũ Đồng ngồi xung quanh chiếc bàn lớn.

Giữa một rừng cỏ xanh mọc lên một bông hoa hồng đỏ rực, mọi người đều rất quan tâm tới người phụ nữ duy nhất trên bàn.
Vừa ăn vừa nói, bầu không khí vô cùng vui vẻ.

Sau khi đã quen hết nhau, Tô Vũ Đồng nhân cơ hội này thăm dò về chuyện của Mộ Diệc Thần.

Mọi người có vẻ như đều không biết rõ về chuyện của anh cho lắm.
Ăn xong cũng đã sắp chín giờ, bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa, các đồng nghiệp chào tạm biệt rồi tản ra để trở về.

Tiểu Ngô nhìn thấy Tô Vũ Đồng liền nói:
“Tiểu Tô, trời mưa như vậy rất khó bắt xe, cô mặc áo mưa của tôi vào đi, tôi đưa cô về.”

Nếu như lúc đầu anh chỉ là thích vẻ ngoài của cô thì sau khi đã trò chuyện với nhau, anh thật sự đã thích con người cô rồi.
Mới chỉ vừa biết nhau mà Tiểu Ngô đã tốt với cô như vậy, Tô Vũ Đồng vô cùng cảm kích.

Nhưng anh chỉ có một chiếc áo mưa, cô không muốn anh dầm mưa nên khẽ cười nói:
“Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi mặc váy ngồi xe máy không tiện cho lắm, không cần quan tâm tới tôi đâu anh về trước đi.”
Tiểu Ngô thấy Tô Vũ Đồng nói như vậy mới chợt nhớ ra, anh gãi gãi đầu cười:
“Vậy thì để lần sau cô mặc quần tôi sẽ đưa cô về.”
Nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của anh, Hồ Hạ đang đứng bên cạnh không thể nhịn cười, anh cười lớn: “Tên tiểu tử ngốc, không cần lo đâu, cậu đi về đi.

Tiểu Tô tôi sẽ thay cậu đưa cô ấy về.”
Anh cũng là thân sĩ, lại còn là tổ phó, sao có thể không quan tâm tới thành viên của tổ mình được.
“Được , vậy tôi đi đây, hai người đi cẩn thận nhé.”
Tiểu Ngô thấy Hồ Hạ nói sẽ đưa Tô Vũ Đồng về nhà thì vô cùng yên tâm, nhân phẩm của anh ra sao Tiểu Ngô hiểu rất rõ.

Anh giơ tay vẫy chào rồi nổ máy rời đi.
Hồ Hạ thấy Tiểu Ngô đi rồi, quay sang dặn dò Tô Vũ Đồng:
“Tiểu Tô, cô đứng đây chờ một chút, tôi đi lấy xe.”

“Tổ phó, không cần phiền đến anh vậy đâu.

Trạm tàu ở ngay gần đây, cũng vẫn còn sớm, tôi có thể tự về, anh không cần lo lắng cho tôi vậy đâu.”
Cô không muốn làm phiền Hồ Hạ, lúc nãy nói chuyện cô biết được anh sống ở tiểu khu phía Bắc, mà cô lại ở Thành Nam, hoàn toàn không thuận đường,
Nếu như là người con gái khác, gặp phải thời tiết như vậy chắc chắn sẽ không có ai từ chối như cô cả.

Hồ Hạ bật cười nói tiếp:
“Tôi là sếp của cô, trời thì mưa to, cô lại ăn mặc phong phanh như vậy, tôi không đưa cô về mà được sao? Còn khách sáo nữa thì đừng trách tôi đó, đợi tôi đi lấy xe.”
“Vậy thì cảm ơn tổ phó rất nhiều.”
Tô Vũ Đồng thấy Hồ Hạ nói vậy, hơn nữa mưa quả thật càng lúc càng to, không dám tiếp tục từ chối mà gật đầu đồng ý.
Vài phút sau, chiếc xe của Hồ Hạ đã dừng trước mặt Tô Vũ Đồng, cô cúi người ngồi vào trong xe anh.

Chiếc MAYBACH của Mộ Diệc Thần đỗ bên cạnh xe họ phóng nhanh đi.

Chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, Mộ Diệc Thần đã nhìn thấy Tô Vũ Đồng tiếp xúc với hai người đàn ông khác nhau, nhớ lại chuyện đêm qua cô xé rách áo anh, không rõ tại sao anh lại khó chịu, trong lòng không vui, tập văn kiện trên tay bị anh quăng xuống ghế.
Tiểu Vương thấy có động tĩnh, liền nhìn qua gương chiếu hậu ở trong xe, thấy sắc mặt anh không tốt, bắt đầu đẩy nhanh tốc độ xe, di chuyển về khuôn viên Đế Cảnh.

Trước đây anh đã từng được nghe qua Tiểu Dương nói về tính khí của ông chủ, nhưng vẫn chưa rõ rốt cuộc ra sao.

Nhưng cho đến hôm nay anh cuối cùng đã biết rồi, tốt nhất vẫn nên nhanh chóng đưa ông chủ về nhà.
Tuy xe của Hồ Hạ rất bình thường, nhưng do kĩ thuật lái xe rất tốt nên suốt quãng đường đi êm du, đưa Tô Vũ Đồng về tiểu khu Tinh Hải xong.


Tô Vũ Đồng chào tạm biệt Hồ Hạ, cô lễ phép nhìn theo xe của Hồ Hạ cho tới khi anh rời đi rồi mới trở về nhà.
Sau cuộc nói chuyện hôm nay với với Hồ Hạ và Tiểu Ngô cô đã biết được một thông tin rất quan trọng, hóa ra Mộ Diệc Thần không hề sống cùng trong dinh thự của người nhà họ Mộ mà anh lại sống một mình trong biệt thự ở khuôn viên Đế Cảnh.

Lấy được thông tin này, đây chắc chắn sẽ là một khởi đầu rất tốt đẹp, trong lòng cô trở nên vui mừng khôn xiết.
Nghiên Nghiên đã theo dõi dinh thự họ Mộ ba năm nay nhưng vẫn không hề có thông tin về con trai cô, cũng có thể con của cô không hề sống trong đó, do vậy cô quyết định ngày mai sẽ tới khuôn viên Đế Cảnh để thăm dò tình hình.

Sau khi quyết định xong, cô gõ cửa phòng Nghiên Nghiên.
Nghiên Nghiên đang cùng với Chấn Hi chơi điện tử, nghe thấy tiếng gọi cửa cũng cầm theo điện thoại đi ra mở cửa, đầu vẫn cúi gầm xuống chiếc điện thoại, miệng không quên hỏi:
“Vũ Đồng, có chuyện gì sao?’’
Trần Nghiên Nghiên hiểu rất rõ Tô Vũ Đồng, đã muộn như vậy rồi, nếu như không phải cô có chuyện gì cô nhất định sẽ không gọi cửa.

Do vậy một bên chơi một bên vẫn cố gắng nghe thật rõ lời của cô.
Trần Nghiên Nghiên là một cô gái khá điềm đạm, cô thích đọc tiểu thuyết, nghe nhạc, kể từ lúc làm quen với Chấn Hi, bị cô ấy dụ dỗ vào thế giới điện tử.

Tô Vũ Đồng ngay lập tức nghĩ tới một câu nói, gần mực thì đen gần đèn thì rạng.

Cô cười cười, dựa người vào cửa rồi nói:
“Nghiên Nghiên, hôm nay tớ đi liên hoan với đồng nghiệp, từ miệng họ tớ đã lấy được một thông tin vô cùng quan trọng, hóa ra Mộ Diệc Thần từ trước tới nay đều không sống trong nhà họ Mộ, anh ta còn có một biệt thự khác ở khuôn viên Đế Cảnh, tớ định ngày mai sau khi tan làm sẽ qua đó xem sao.”


Bình luận

Truyện đang đọc