TỔNG TÀI BÁ ĐẠO YÊU PHẢI EM


Đứa bé do ai sinh ra thì người ấy thương, động vật máu lạnh như Mộ Diệc Thần, anh căn bản không hiểu được làm sao để làm một người bố tốt, đây là suy nghĩ lớn nhất trong lòng Tô Vũ Đồng ở thời điểm này.

Niên Niên được Tô Vũ Đồng bảo vệ như vậy, tròng lòng càng thêm dựa dẫm vào cô, nắm chặt lấy quần áo của cô.

Bố thật đáng ghét, sao bố lúc nào cũng muốn đuổi mẹ đi chứ.

Mộ Niên quyết định xem mẹ đi đâu, cậu bé sẽ theo đó.

Hành động của Tô Vũ Đồng lại chọc tức Mộ Diệc Thần lần nữa, giọng nói của anh trong nháy mắt lạnh đến đóng băng: “Tô Vũ Đồng đừng diễn nữa, cô tiếp cận Niên Niên, lấy lòng mẹ tôi, không phải là vì vị trí cô chủ của nhà họ Mộ à!”
Anh chính là muốn trước mặt mẹ mình và Mộ Niên vạch trần bộ mặt của Tô Vũ Đồng, để bọn họ không còn bị cô mê hoặc nữa, nhìn thấy rõ bộ mặt thật của cô.

Nhìn thấy dáng vẻ bảo vệ Mộ Niên của Tô Vũ Đồng, bà Mộ nhớ đến hình ảnh bản thân năm đó bảo vệ Mộ Diệc Thần, điều này chỉ làm mẹ mới có thể hiểu được, cho nên không hề bị ảnh hưởng bởi Mộ Diệc Thần.

Bà bây giờ đã hoàn toàn tin tưởng, Tô Vũ Đồng thực thực thực sự rất thích Niên Niên, trên đời này có được mấy người tốt với con của người khác như vậy.

Bà không muốn người lương thiện phải chịu tổn thương, vậy là nghiêm khắc nhìn Mộ Diệc Thần: “Lucas, con nói đủ chưa!”
Mộ Diệc Thần bị giọng nói của bà Mộ chặn lại, đơ người ra tại chỗ, ánh mắt lóe lộ ra vẻ không tin.

Mẹ dùng giọng điệu dạy dỗ anh như lúc anh còn học tiểu học.

Lẽ nào anh thật sự nghi ngờ thái quá, có định kiến quá sâu với Tô Vũ Đồng!
Anh thực sự sai rồi sao?
Hiểu lầm rồi sao?

Bà Mộ là người hòa nhã dễ gần, Tô Vũ Đồng không muốn thấy bà lại tức giận, nên quyết định nhanh chóng rời đi thì tốt hơn.

Cô đưa tay lấy túi xách trên sofa, lúc quay người đang định đi ra ngoài, bỗng nghe thấy tiếng của Mộ Diệc Thần: “Chú Ngô chuẩn bị cho cô ấy một phòng.


Câu nói này của anh, làm bước chân Tô Vũ Đồng dừng lại, quay người, vốn định thoải mái nói với Mộ Diệc Thần không cần đâu, nhưng khi cô nhìn thấy Mộ Niên kéo vạt áo theo phía sau cô, trái tim bỗng bị xuyên thủng, phút chốc liền đổi ý.

Vì con, tự trọng và thể diện gì chứ, cô đều không cần.

Đứa trẻ này từng bỏ nhà đi, nếu tối nay mình bỏ lại cậu bé, cậu lại bỏ nhà đi một lần nữa thì không hay.

Bên ngoài mưa to thế, sức khỏe cậu lại không tốt, nếu cậu bé lén chạy ra ngoài thì hậu quả cô không dám tưởng tượng, cô không thể đế chuyện đó xảy ra.

Nghĩ đến đây, cô quyết định ở lại.

Mộ Diệc Thần thấy Tô Vũ Đồng quay lại, lạnh lùng đi lên tầng.

Anh cũng không định đi, anh phải trông chừng người phụ nữ này, xem xem cô rốt cuộc giở trò bịp bợm gì.

Mộ Diệc Thần sau khi rời khỏi phòng khách, không khí căng thẳng liền bị tiêu tán, Mộ Niên vui vẻ trở lại kéo tay Tô Vũ Đồng, cười tít mắt nói: “Mẹ, con muốn ngủ cùng mẹ!”
Thấy cậu bé vui như vậy, Tô Vũ Đồng cười tươi, nhìn bà Mộ, hỏi: “Chủ tịch, có được không ạ?”
Dù sao cũng là ở nhà họ Mộ, tuy là con của mình, nhưng cô vẫn là khách, phải hỏi ý kiến chủ nhà.

Vừa nãy Mộ Diệc Thần đã nói để cô ở phòng dành cho khách, nếu bản thân không hỏi lại, tự ý làm bừa anh sẽ tức giận.

Bà Mộ thấy trong mắt cô có sự mong chờ, mỉm cười nói với quản gia Ngô: “Không cần chuẩn bị phòng khác, mang một bộ đồ ngủ và dép đi trong nhà mới vào phòng Niên Niên là được rồi.


Niên Niên đã coi Tô Vũ Đồng là mẹ rồi, đứa trẻ lớn như vậy cần nhất là sự bên cạnh của người mẹ, thân là một người mẹ nên bà hiểu rõ điều này.

“Vâng, bà chủ.


Quản gia Ngô kính cẩn đáp, lập tức theo đó đi làm.

Niên Niên nghe thấy bà nội đồng ý cho mẹ ngủ với mình, lần đầu tiên trước mặt mọi người thể hiện đúng dáng vẻ nên có của một đứa bé năm tuổi.

Cậu bé cực kì vui mừng, lôi Tô Vũ Đồng thẳng về phòng mình.

Nhìn thấy dáng vẻ ấy của Niên Niên, quản gia Ngô và bà Mộ đều nở nụ cười.

Tuy dáng vẻ lạnh lùng của Niên Niên rất ngầu, nhưng thực sự không giống trẻ con, biểu hiện như vậy mới đúng là cậu bé.


Bọn họ hy vọng cậu bé luôn luôn vui vẻ như vậy.

Đêm nay, Tô Vũ Đồng được ở riêng với Niên Niên như ý muốn, ôm cậu bé trong lòng, ôm thật chặt, như đang ôm báu vật quý giá nhất trên thế giới này vậy.

Mộ Niên rất thích ở trong lòng Tô Vũ Đồng, ngửi được mùi hương của mẹ, khiến cậu bé thấy vô cùng yên tâm.

Ngước gương mặt nhỏ xinh xắn lên, cậu bé chớp đôi mắt to tròn như viên ngọc lưu ly nói: “Mẹ, câu chuyện lần trước mẹ kể cho con vẫn chưa kể xong, người đẹp và quái vật cuối cùng có ở bên nhau không ạ?”
Bố trước giờ đều chưa từng kể chuyện cho cậu bé nghe, bà nội luôn thích những cuốn sách sâu xa, câu chuyện mẹ kể tuy trẻ con, nhưng cậu bé lại thích.

Tô Vũ Đồng mỉm cười, cô không ngờ Niên Niên vẫn nhớ câu chuyện đó, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc trên trán của cậu bé, nói: “Cuối cùng quái vật biến thành hoàng tử, cùng sống hạnh phúc bên cạnh người đẹp.


Kết thúc có hậu, Niên Niên rất thích, đôi mắt tít lại, nở nụ cười tươi, vô cùng nghiêm túc nói: “Sau này Niên Niên cũng sẽ sống hạnh phúc bên mẹ.


Câu nói này tác động mạnh mẽ vào trái tim Tô Vũ Đồng, quầng mắt cô hơi nóng lên, ôm chặt lấy Mộ Niên, nói: “Được, sau này mẹ và Niên Niên sẽ sống hạnh phúc bên nhau.


Đây không phải chỉ là ước muốn của Niên Niên, mà cũng là của cô nữa.

Vì mong ước này, cô sẽ cố gắng.

“Mẹ, mẹ kể tiếp chuyện cho con đi?” Niên Niên dùng đôi mắt mong chờ của mình nhìn Tô Vũ Đồng.

Cậu bé rất thích giọng nói của mẹ, muốn nghe cô nói nhiều một chút.

“Được!”
Tô Vũ Đồng cười, ôm cậu bé bắt đầu kể cho cậu nghe chuyện “Lọ Lem”.


Lúc cô còn nhỏ rất thích câu chuyện này, cô cảm thấy quá trình trưởng thành của bản thân rất giống với Cinderella.

Cô từng tưởng rằng Lucas là hoàng tử của mình, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một sự thiếu sót.

Cô từng mong chờ anh sẽ mang giày thủy tinh đến tìm mình, nhưng tất cả đều tan vỡ rồi, sẽ không còn câu chuyện cổ tích nào nữa.

Ôm lấy con trai, cô quyết định không nghĩ về lời hẹn ước đó nữa, cũng không nhớ về anh khi còn nhỏ nữa, để tất cả đều được chôn cất vào kí ức, để thời gian cuốn dần đi.

Đêm nay, Niên Niên và Tô Vũ Đồng đều ngủ rất ngon, nhưng Mộ Diệc Thần lại không ngủ được.

Đi đi lại lại trong phòng, một chút tiếng động cũng không nghe thấy, sau cùng không thể nhịn nổi nữa, liền ra khỏi cửa đi đến phòng của Niên Niên thăm dò.

Khi anh nhẹ nhàng bước đến trước giường của bọn họ, nhìn thấy hình ảnh Tô Vũ Đồng ôm Mộ Niên ngủ yên bình, nỗi phiền não trong lòng bỗng bị khung cảnh đêm bình yên này làm vơi bớt đi.

Lẽ nào thực sự là anh đã nghĩ nhiều rồi?
Hay là Tô Vũ Đồng ngay cả ngủ cũng diễn kịch?
Đứng một lúc, đang loay hoay không biết có nên lôi Tô Vũ Đồng dậy hỏi, thì phát hiện Mộ Niên đang cười trong giấc mơ.

Đó là lần đầu tiên trong ba năm nay anh thấy cậu bé cười trong mơ, chiếc miệng nhỏ xinh xắn giật giật nhẹ, thật khiến người ta cảm thấy thật đáng yêu.

Con trai ở trong lòng Tô Vũ Đồng, anh không nhẫn tâm phá hỏng giấc mơ đẹp của con, chỉ đành từ bỏ ý định lôi Tô Vũ Đồng dậy, quay người về phòng mình.




Bình luận

Truyện đang đọc