TỔNG TÀI BÁ ĐẠO YÊU PHẢI EM


Thấy cô sốt sắng muốn về nhà như vậy, Cung Thiếu Dương lại nói: “Vì sức khỏe, tôi khuyên cô nên nghe lời bác sĩ.


Anh là một bác sĩ, đưa ra quyết định đương nhiên đều là vì tốt cho bệnh nhân.

Vết thương của cô tuy đã lành rồi, nhưng vẫn phải thêm hai ngày để tiêu viêm.

Dù sao viện phí Mộ Diệc Thần cũng trả rồi cô ở thên hai ngày nữa cũng chỉ có lợi.

Trong lòng Tô Vũ Đồng nhớ Niên Niên, thái độ kiên quyết nói: “Bác sĩ Cung, tôi vẫn muốn ra viện.


Năm ngày không gặp Niên Niên, hồn cô sắp lìa khỏi xác rồi.

Thấy cô kiên định như vậy, Cung Thiếu Dương gật gật đầu nói: “ Vậy được rồi, nhưng phải nhớ tháng này không được vận động gì mạnh, không được ăn đồ cay, nóng và lạnh.


Những điều này đều cần kiêng, anh buộc phải nhắc nhở kỹ càng.

Nghe thấy cuối cùng có thể xuất viện rồi, Tô Vũ Đồng vui mừng gật đầu liên tục, Cung Thiếu Dương nói gì cô cũng đồng ý.

Tiễn Cung Thiếu Dương đi, Tô Vũ Đồng bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất viện.

Trần Nghiên Nghiên rất rành thủ tục của bệnh viện, thế là đề nghị muốn giúp cô làm thủ tục xuất viện, Tô Vũ Đồng vô cùng tin tưởng cô, đưa thẻ ngân hàng và mật khẩu cho cô.


Rất nhanh, Trần Nghiên Nghiên đã quay lại, đưa thẻ ngân hàng và giấy ra viện cho Tô Vũ Đồng cười nói: “Công ty các cậu thật không tệ, lại giúp cậu thanh toán 80% viện phí rồi.


Nghe Nghiên Nghiên nói vậy, Tô Vũ Đồng có chút ngạc nhiên, lúc cô ký hợp đồng lao động, hình như không nhìn thấy khoản này?
Mộ Diệc Thần sẽ không đối xử tốt với cô như vậy, chẳng nhẽ là bà Mộ căn dặn sao?
Trong lòng Tô Vũ Đồng liền cho là như thế, công ty giúp cô chịu 80% viện phí là ý của bà Mộ.

Sở dĩ không phải thanh toán toàn bộ, mà chỉ thanh toán 80%, là sợ cô không chịu nhận.

Bà Mộ thật là tốt tính.

Nghĩ đến đây, cô nói với Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, gọi giúp mình chiếc xe.


Bây giờ cô muốn về nhà họ Mộ, thăm con trai, cảm ơn bà Mộ.

Thấy dáng vẻ cô vội vã, Trần Nghiên Nghiên gật đầu, lập tức dùng ứng dụng gọi xe cho cô, đồng thời đưa cô lên xe.

Tô Vũ Đồng đi rất vội, bỏ quên điện thoại đang sạc ở bệnh viện.

Mười ngày nay cô không ngừng gửi tin nhắn cho Mộ Diệc Thần, tuy Mộ Diệc Thần lúc đầu thấy có chút phiền, nhưng dần dần lại quen rồi.

Hôm nay bỗng nhiên không nhận được tin nhắn nào của cô, Mộ Diệc Thần lại cảm thấy thiếu một thứ gì đó.

Anh luôn lơ đãng, chốc chốc lại nhìn vào điện thoại để trên bàn, lông mày càng ngày càng chau lại.

Cảm thấy không vừa ý, tim của Tiểu Dương và Ngải Mễ lại bị treo lên, hai người lên QQ nói chuyện.

Ngải Mễ thử liên lạc với Tô Vũ Đồng, nhưng đợi cả nửa ngày cũng không thấy hồi âm, cô lập tức giả vờ đi vào nhà vệ sinh, sau đó liên lạc với Tô Vũ Đồng.

Nghe điện thoại là cô dọn vệ sinh của bệnh viện, bảo cô bệnh nhân đã ra viện rồi, điện thoại rơi ở bệnh viện lát nữa cô ấy sẽ để ở chỗ y tá, bảo Ngải Mễ thông báo với bệnh nhân đến lấy.

Ngải Mễ vừa nghe vậy, về phòng làm việc, cố ý nói với Tiểu Dương: “Vừa rồi tôi nhận được một cuộc điện thoại, là cô dọn vệ sinh ở bệnh viện dùng điện thoại của Tô Vũ Đồng gọi đến, nói cô ấy ra viện rồi, để điện thoại ở bệnh viện, bảo tôi thông báo cho cô ấy đến lấy, tôi cũng không biết cách nào khác để liên lạc với cô ấy, anh biết không?”
Tiếng cô lúc này không lớn không nhỏ, vừa đủ cho Mộ Diệc Thần nghe thấy, sau khi biết lý do vì sao Tô Vũ Đồng không gửi tin nhắn cho anh, cảm xúc trên mặt anh bắt đầu giãn ra.

Biệt thự cũ nhà họ Mộ.

Để chúc mừng Tô Vũ Đồng ra viện, bà Mộ đặc biệt dặn dò quản gia Ngô làm một bàn thức ăn ngon, để cảm ơn sự chăm sóc của bà Mộ đối với cô Tô Vũ Đồng cũng vào làm cùng.

Mọi người vốn tưởng Mộ Diệc Thần mười mấy ngày đều không về biệt thự cũ sẽ không đến, vừa động đũa, chưa ăn được một nửa anh lại quay về, còn chủ động ngồi vào bàn ăn, nói với quản gia Ngô: “Thêm một bộ bát đũa.


Quản gia Ngô có chút ngạc nhiên gật đầu, nhưng không dám làm lỡ, nói: “Vâng, cậu chủ.


” Sau đó quay người đi lấy bát đũa.

Ông nhớ rằng cậu chủ từ trước tới nay không bao giờ động vào thức ăn thừa, hôm nay là làm sao, những món ăn này mỗi đĩa đều ăn không quá một phần ba rồi, vậy mà anh lại muốn ăn!
Bà Mộ gần nửa tháng không gặp con trai, thấy Mộ Diệc Thần trở về, còn chủ động đi qua ăn cùng bọn họ, trong lòng tự nhiên thấy vui, thầm cho rằng tất cả đều là công lao của Tô Vũ Đồng, cười gắp thức ăn cho Tô Vũ Đồng.

“Vũ Đồng à, cô xem gần đây cô gầy đi rồi, mau ăn nhiều một chút, tôi còn đặc biệt bảo chú Ngô nấu cho cô nhân sâm và yến huyết, lát nữa ăn nhiều một chút.


Niên Niên thấy bà nội gắp thức ăn cho mẹ, cậu bé lập tức đứng dậy gắp một viên thịt cho Tô Vũ Đồng: “ Mẹ, cái này có thịt, mẹ phải ăn thật nhiều đó.


Trong tiềm thức của cậu bé, mẹ gầy rồi, nên bổ sung thịt, ăn vào mẹ sẽ béo lên.

Mộ Diệc Thần nhìn thấy mẹ và con trai của mình đều xoay quanh Tô Vũ Đồng, trong lòng lại có chút ghen tỵ với cô, nhìn cô kỳ quái nói: “Ăn nhiều như vậy chẳng lẽ không sợ nghẹn à !”
Đó là mẹ và con trai của anh, tại sao bọn họ trước giờ chưa từng gắp thức ăn cho anh, mà lại đối xử tốt với Tô Vũ Đồng như thế.

Đây là kiểu gì, không khoa học, thật sự rất không khoa học!
Tô Vũ Đồng ăn thịt viên mà Niên Niên gắp rất vui vẻ, đột nhiên nghe được lời nói của Mộ Diệc Thần, lông mày nhíu lại, biết anh cố tình.

Thở mạnh một tiếng, chầm chậm bỏ xuống.

Cô nói với bản thân không được tức giận, tuyệt đối không được tức giận!
Sau đó khóe miệng cong lên mềm mại, đưa tay dùng đũa của mình gắp một viên thịt, đặt vào bát của Mộ Diệc Thần, ấm giọng nhẹ nhàng nói: “Tổng giám đốc Mộ, thịt viên này tối đã nếm thử giúp anh rồi, vị cũng không tệ, anh vất vả cả ngày rồi, nhất định phải ăn nhiều một chút những đồ có dinh dưỡng nhé.


Mộ Diệc Thần nghe thấy giọng điệu của Tô Vũ Đồng trong mắt léo lên tia chán ghét, lại nhìn viên thịt cô gắp cho mình anh mắt liền trở lên u ám.

Quản gia Ngô thấy Tô Vũ Đồng lại dùng đũa mình vừa ăn gắp thức ăn cho Mộ Diệc Thần, chau mày, trong lòng đổ mồ hôi hộ Tô Vũ Đồng.

Mộ Diệc Thần không động đậy, mọi người cũng không động đậy.


Không khí có chút ngưng lại, quản gia Ngô thấy vậy vừa định quay người lấy chiếc bát khác cho Mộ Diệc Thần, liền thấy Mộ Diệc Thần đang ngồi yên, lại đưa tay lên cầm đũa gắp viên thịt kia.

Không phải chứ?
Quản gia Ngô cả mặt đầy kinh ngạc.

Đồ đã dính nước bọt của người khác như này, cậu chủ tuyệt đối không dùng đũa của mình chạm đến.

Chẳng lẽ cậu chủ muốn ăn sao?
Ông vừa có suy nghĩ như vậy, ngay lập tức, Mộ Diệc Thần liền cắn một miếng lên viên thịt.

Quản gia Ngô:
Gương mặt không tin nổi đờ ra.

Đây, đây còn là câu chủ mà ông biết nữa không?
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên!
Tô Vũ Đồng tất nhiên không biết những điều này, nhìn thấy Mộ Diệc Thần ăn viên thịt, cô lập tức lại đứng dậy quan tâm múc cho anh bát canh, hiền thục nói: “Tổng giám đốc Mộ, thịt viên hơi dầu mỡ, uống chút canh bí tôi nấu sẽ tốt hơn.


Nếu đã quyết định làm người phụ nữ của anh, vậy phải tận dụng hết sức mình thể hiện cho tốt.

Canh này vốn là cô nấu cho bà Mộ và Niên Niên, nếu anh đã về rồi, vậy thì mượn hoa cúng phật vậy.




Bình luận

Truyện đang đọc