TỔNG TÀI BÁ ĐẠO YÊU PHẢI EM


Lúc Tô Vũ Đồng về đến nhà, cô vừa ăn cơm xong đang rửa bát, nghe thấu tiếng động ngoài cửa, cô lập tức bỏ bát xuống lau khô tay từ phòng bếp chạy ra.

Hôm qua Vũ Đồng không về nhà, chỉ gửi cho cô một tin nhắn nói mình ở cùng Niên Niên không cần lo lắng.

Bây giờ cô thực sự muốn biết, tối qua cô làm thế nào để đi gặp Niên Niên, vậy là nhìn Tô Vũ Đồng hỏi: “Vũ Đồng hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Tô Vũ Đồng biết cô quan tâm cho mình, mỉm cười với cô, đem hết mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua nói với cô, kể bắt đầu từ lúc bà Mộ mời cô ăn cơm.

Nghiên Nghiên nghe cô kể xong, cười nói: “Bà Mộ này thật không tồi, là một người tốt biết phân biệt rõ đúng sai, mình thực sự nghi ngờ Mộ Diệc Thần mắc bệnh đa nghi nặng kia có phải do bà ấy sinh ra không, tính cách quả thật là khác nhau một trời một vực.


Từ góc độ y học mà nói, con trai không phải sẽ được di truyền từ mẹ nhiều hơn sao?
Mộ Diệc Thần đúng là trường hợp đặc biệt.

Tô Vũ Đồng hoàn toàn tán đồng suy nghĩ của Nghiên Nghiên, nếu không phải bề ngoài bà Mộ và Mộ Diệc Thần có chút giống nhau, trên thương trường lại xuất sắc như vậy, cô nhất định cũng sẽ cho rằng Mộ Diệc Thần không phải do bà ấy sinh ra.

Một người dịu dàng như nước, một người lạnh lùng như băng.

“Vũ Đồng, vậy hôm nay cậu có đến ở cùng Niên Niên nữa không?”
Vừa nghĩ đến cậu bé xinh xắn kia, cô liền tràn ngập yêu mến, không biết cậu bé còn nhớ mình không?
Tô Vũ Đồng gật gật đầu, nói: “Mình hứa với thằng bé rồi, sau này ngày nào cũng sẽ đến.


Đây là ước hẹn giữa hai mẹ con họ, cô không thể nuốt lời.

Trần Nghiên Nghiên nghe thấy Tô Vũ Đồng bảo tối nay sẽ đi, lập tức vui vẻ, nói: “Vũ Đồng, cậu có thể mang ít đồng cho thằng bé giúp mình không?”
Cô và cậu bé có không ít duyên, không muốn cậu bé quên đi bà cô già như mình.


Tô Vũ Đồng cười nhẹ, tò mò hỏi: “Mang gì?”
“Cậu xem đây!”
Trần Nghiên Nghiên nói xong, liền xông vào phòng mình, Tô Vũ Đồng chỉ nghe thấy tiếng cô lục lọi đồ đạc trong tủ, tiếp đó nhìn thấy cô mang ra một chiếc hộp có quai dây bện màu hồng nhỏ.

“Đây là gì thế?”
Chiếc hộp vuông vắn, Tô Vũ Đồng không nhìn ra bên trong đựng cái gì.

“Đừng hỏi, cậu đưa cho thằng bé là được rồi.


Nghiên Nghiên không định nói, bí hiểm chuyển chiếc hộp cho Tô Vũ Đồng.

Bởi vì cô tặng đồ ăn vặt, cô sợ Tô Vũ Đồng không đưa cho cậu bé, bố mẹ bây giờ không biết bị làm sao, đều không thích cho con ăn đồ ăn vặt.

Thực ra có đồ ăn vặt rất tốt, cô mua cũng toàn là đồ lành mạnh, từ nhỏ đến lớn không phải vẫn tốt sao.

“Được thôi.


Tô Vũ Đồng thấy cô thần bí như vậy, cũng không tiếp tục tra hỏi nữa.

Tắm rửa thay quần áo xong, Tô Vũ Đồng xách hộp quà Nghiên Nghiên cho Niên Niên đi đến biệt thự cũ nhà họ Mộ.

Tám rưỡi, cô mới đến nhà họ Mộ.

Vú Lưu người giúp việc ở biệt thự cũ thấy Tô Vũ Đồng đến, lập tức chạy đến đón cô, trong mắt có chút gấp gáp nói: “Cô Tô, cuối cùng cô cũng đến rồi, cậu chủ nhỏ đến bây giờ vẫn chưa ăn cơm, không để ý đến ai, cậu chủ đang dạy dỗ cậu ấy!”
Tô Vũ Đồng nghe thấy Niên Niên đến giờ vẫn chưa ăn cơm, còn bị Mộ Diệc Thần dạy dỗ, trong lòng liền lo lắng chạy nhanh về phía phòng khách.

“Nếu hôm nay con không ăn, sau này đừng ăn nữa!”
Tô Vũ Đồng đến bên ngoài phòng khách, thấy Mộ Diệc Thần lạnh mặt dạy dỗ Mộ Niên, sắc mặt bà Mộ thì lo lắng đứng ở bên cạnh.

Cô vội vàng đến bên Mộ Niên, sốt ruột nói: “Niên Niên mau nói mẹ nghe, sao con lại không chịu ăn cơm? Có phải không khỏe ở đâu không?”
Nói xong liền giơ tay sờ lên trán Mộ Niên, lúc cô còn nhỏ chỉ cần ốm hoặc sốt liền không muốn ăn, cho nên cô muốn biết Niên Niên có phải bị ốm rồi không?
Mộ Niên bị Mộ Diệc Thần dạy dỗ lâu như vậy mặt không chút biểu cảm, nhìn thấy Tô Vũ Đồng sắc mặt phút chốc liền thay đổi, chớp chớp đôi mắt to rơm rớm nước mắt, ngoan ngoãn nói: “Mẹ, con rất khỏe, không ăn cơm là vì muốn đợi mẹ về ăn cùng.


Câu nói này của cậu bé vừa thốt ra, trong lòng Tô Vũ Đồng liền giống như nở muôn ngàn đóa hoa, trong ánh mắt lộ vẻ xúc động, tay từ trán trượt xuống gương mặt nhỏ của cậu bé: “Niên Niên, mẹ sai rồi, xin lỗi con.


Cô không ngờ rằng đứa bé này lại vì cô mà ngồi đợi, làm ra chuyện như vậy, sớm biết thì cô đã không đi nhà hàng Hải Nguyệt rồi, phải đến từ sớm.

Mộ Niên không biết tại sao Tô Vũ Đồng lại xin lỗi, nói với cô: “Mẹ ơi, chú Ngô làm rất nhiều đồ ăn ngon, mình đi ăn thôi!” Nói rồi kéo tay Tô Vũ Đồng đến phòng ăn.

Bà Mộ thấy Niên Niên muốn ăn cơm, nỗi lo trong lòng được hạ xuống, tay đặt trên ngực liền nói với quản gia Ngô: “Mau đi chuẩn bị.



Quản gia Ngô đứng ở một bên lập tức bảo người giúp việc đổi lại món ăn, mấy món lên trước đã nguội rồi, không ăn được nữa, trong phòng bếp bọn họ vẫn có đồ phần chuẩn bị sẵn.

Mộ Diệc Thần lãng phí bao nhiêu nước bọt với Mộ Niên, lại không bằng một câu nói của Tô Vũ Đồng, trong lòng ánh rất buồn bực, đôi mắt sáng màu nâu vô cùng bất mãn nhìn Tô Vũ Đồng.

“Nhìn thấy chưa, đây là sự hấp dẫn của người mẹ.


Bà Mộ nói với Mộ Diệc Thần, ánh mắt lại luôn nhìn về phía Mộ Niên và Tô Vũ Đồng trong phòng ăn.

Dáng vẻ lúc nãy Tô Vũ Đồng kiểm tra thử thân nhiệt của Niên Niên, hiện lại trong lòng bà, đó vốn không phải diễn kịch, mà là sự quan tâm yêu thương xuất phát từ trong tim.

Thấy mẹ mình chăm chú nhìn Tô Vũ Đồng như vậy, Mộ Diệc Thần cảm thấy cực kì không ổn, lập tức nhắc mẹ một câu: “Mẹ, cô ta không phải mẹ của Niên Niên!”
Anh không hy vọng mẹ mình và Niên Niên giống nhau, đắm chìm trọng màn kịch mà Tô Vũ Đồng tạo ra.

Bà Mộ không để tâm đến, khóe miệng khẽ cười: “Đâu cần phải có quan hệ gì, con bé có lòng với Niên Niên là được rồi.


Mộ Diệc Thần:
Hàm ý trong câu nói này của mẹ quá nhiều, anh lại giấu cho mình chút phiền muộn.

Mọi người đều nói lòng dạ phụ nữ thâm sâu, mẹ anh lại không phải người phụ nữ bình thường.

Sau khi bố mất, một mình bà nắm giữ Hoa Thành.

Suy nghĩ của bà anh luôn không nhìn thấu được.

“Ding dong!”
Phúc chốc, tiếng chuông điện thoại trong nhà reo lên, quản gia Ngô nghe thấy tiếng động liền từ phòng ăn đi ra nhanh chóng nghe điện thoại.

“Có chuyện gì?”
Bà Mộ bình tĩnh hỏi quản gia Ngô một câu.


Quản gia Ngô lấy tay che điện thoại nói: “Bà chủ, Tô Thành Kiệt muốn gặp bà, bây giờ đang ở ngoài cổng.


Bà Mộ nghe thấy vậy, nói: “Cho anh ta vào đi.

” Sau đó ngồi lên ghế sofa.

Tin tức trên tạp chí bà đã đọc qua rồi, người nhà họ Tô Đến cũng nằm trong dự liệu, chỉ không ngờ bọn họ lại đến trong đêm.

Mộ Diệc Thần thấy mẹ mình lại bình thản như vậy, cũng ngồi xuống, gương mặt không chút dậy sóng.

Anh dám để tin tức truyền ra, thì không sợ bọn họ tìm đến cửa.

Năm năm rồi, anh thực sự chịu hết nổi sự đeo bám của Tô Vũ Nồng, đến lúc phải kết thúc màn đính hôn đầy toan tính này.

Quản gia Ngô nghe lời bà Mộ, tay cầm điện thoại mở ra nói: “Tổng giám đốc Tô, ngài đợi chút, tôi sẽ ra ngoài mở cổng cho ngài.


Quản gia Ngô nói xong, đặt điện thoại xuống, sau đó đi thẳng đến cổng chính, không lâu sau mời cả nhà Tô Thành Kiệt vào cửa.

Tô Vũ Đồng đang ăn cùng Niên Niên vui vẻ, hoàn toàn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, cho đến khi cô nghe thấy giọng của Lâm Yên Nhiên: “Bà Mộ đã lâu không gặp, bà đúng là phong thái vẫn như xưa.

” Mới biết là cả nhà Tô Thành Kiệt đến.




Bình luận

Truyện đang đọc