TỔNG TÀI CAO LÃNH TUYỆT SỦNG: CUỐI CÙNG CŨNG ĐẾN EM

Điềm Mộng Hinh vẫn còn ngẩn người chưa hoàn hồn lại, Lôi Thanh Tiêu đẩy cô, nói: "Cô có cần đi thay bộ quần áo khác không, tôi đưa cô trở về."

Đến lúc này Điềm Mộng Hinh mới hoàn hồn lại, hiện tại cô đã không còn là nhân viên ở đây nữa: "Tại sao anh lại bảo tôi thôi việc, anh có biết tiền lương ở đây cao bao nhiêu không?"

Lôi Thanh Tiêu chăm chú nhìn cô, nói: "Dù mức lương cao đến đâu, cũng không quan trọng bằng sự an toàn được, hơn nữa, cô có công việc chính thức rồi còn gì, tôi tin dựa vào năng lực của mình, cô nhất định có thể tạo ra bước đột phá trong công việc của mình, vì vậy cô nên đi thay quần áo đi."

Điềm Mộng Hinh đành phải đi thay quần áo, Lôi Thanh Tiêu thanh toán xong, chờ Điềm Mộng Hinh đi ra, đến lúc đi ra, Điềm Mộng Hinh nói: "Hôm nay rất cám ơn anh, nhưng anh không cần phải đưa tôi về nhà đâu, tự tôi trở về được."

Lôi Thanh Tiêu mở cửa xe ra, tỏ ý bảo cô đi vào, miệng nói: "Con gái một thân một mình, đi về muộn thế này cũng không an toàn, cô yên tâm, tôi sẽ đưa cô về đến tận cửa nhà, có được không?"

Điềm Mộng Hinh thấy Lôi Thanh Tiêu kiên trì như vậy, đành phải từ bỏ, ngồi vào trong xe của Lôi Thanh Tiêu, Lôi Thanh Tiêu vừa lái xe, vừa hỏi: "Cô chịu trách nhiệm dẫn đường nhé."

Điềm Mộng Hinh gật đầu bày tỏ hiểu, không nói câu gì, Lôi Thanh Tiêu thấy Điềm Mộng Hinh có vẻ không thích nói chuyện, hỏi: "Hình như cô nói rất ít, tại sao vậy?"

"Thật ra hồi còn bé tôi không nói ít đâu, anh tôi còn nghĩ tôi rất thích nói chuyện, nhưng từ sau khi chuyển nhà đi, tôi không thích nói chuyện lắm, thật ra tôi biết tại sao nhà mình phải chuyển đi, chủ yếu đều là vì tôi cả, người nhà không nói gì cả, nhưng tôi biết. Nếu không phải vì tôi, có lẽ hiện tại cả gia đình tôi đều sống rất tốt, cha tôi cũng không bị ốm đau thường xuyên như bây giờ." Điềm Mộng Hinh thở dài nói.

Lôi Thanh Tiêu hỏi: "Vậy cô không biết lý do tại sao nhà mình đột nhiên chuyển nhà đi à?"

Điềm Mộng Hinh trầm mặc một lúc, nói: "Hồi tôi năm tuổi, cha mẹ đột nhiên nói với chúng tôi là cả gia đình sẽ chuyển về quê, hồi ấy tôi còn nhỏ, không biết gì cả, sau này anh tôi nói cho tôi biết, có người ép cha mẹ tôi cùng thất nghiệp, cha mẹ sợ chúng tôi lo lắng, nên nói là mình muốn trở về quê làm ruộng, sợ ruộng đất bị bỏ hoang."

Lời giải thích của Điềm Mộng Hinh làm Lôi Thanh Tiêu nổi lên nghi ngờ, xem ra có một số chuyện anh vẫn còn chưa biết, có lẽ nên điều tra lại kỹ càng, bất tri bất giác hai người đã lái xe đến nhà của Điềm Mộng Hinh.

"Đến nhà tôi rồi, cám ơn anh."

Điềm Mộng Hinh nói xong chuẩn bị xuống xe, Lôi Thanh Tiêu nhìn hoàn cảnh xung quanh, hỏi: "Hoàn cảnh ở đây rất kém, cô ở đây à."

"Đúng vậy, giá nhà ở trong thành phố cao như vậy, sao tiền thuê phòng có thể thấp được? Ngôi nhà này đã là tốt lắm rồi."

Lôi Thanh Tiêu cùng đi xuống theo Điềm Mộng Hinh, nói: "Vậy tôi đưa cô lên đến cửa, rồi sẽ rời đi."

Điềm Mộng Hinh vội vàng nói: "Chúng ta mới quen biết nhau, làm vậy không được đâu, anh không cần đưa tôi lên đâu, tự tôi đi lên được."

Lôi Thanh Tiêu không có cách nào với Điềm Mộng Hinh, cũng sợ dọa Điềm Mộng Hinh, đành phải đứng nhìn cô đi lên, cho đến khi Điềm Mộng Hinh đi vào nhà, bật đèn lên, Lôi Thanh Tiêu mới đi vào khu chung cư, cầu thang của khu chung cư này vừa nhỏ lại vừa hẹp, chỉ đủ chỗ cho một người đi, ngọn đèn trên đỉnh đầu tối mờ chớp nháy, Lôi Thanh Tiêu thầm lo lắng trong lòng, rốt cuộc những năm qua anh đã bỏ lỡ cái gì? Nhìn hoàn cảnh xung quanh thế này, có thể hình dung được trong nhà cũng không khá hơn bao nhiêu. Trái tim anh run rẩy, mười tám năm, suốt mười tám năm qua... nếu gia đình em đã đi rồi, tại sao em còn trở về đây, là vì lời hứa kia sao?

Bình luận

Truyện đang đọc