TỔNG TÀI CAO LÃNH TUYỆT SỦNG: CUỐI CÙNG CŨNG ĐẾN EM

Lôi Thanh Tiêu nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại di động, bất tri bất giác hai người bọn họ đã trò chuyện rất lâu rồi, thời gian nghỉ trưa đã qua được một nửa, Lôi Thanh Tiêu chỉ vào thời gian trên màn hình điện thoại, nói với Điềm Mộng Hinh: “Em cứ yên tâm, bọn họ sẽ trả tiền, ăn nhanh lên, sắp đến giờ làm việc rồi, nếu không ăn nhanh, em sẽ vào làm muộn đấy."

Sau khi dùng bữa trưa xong, Lôi Thanh Tiêu lái xe đưa Điềm Mộng Hinh đến ngã tư gần công ty rồi thả cho cô xuống, Điềm Mộng Hinh tự đi bộ trở về công ty. Lôi Thanh Tiêu nhìn bóng lưng rời đi của Điềm Mộng Hinh, chỉ hy vọng một ngày nào đó hai người sẽ không phải tách ra thế này, không muốn giống như bây giờ, rõ ràng là bạn, lại vẫn phải giữ một khoảng cách nhất định.

Điềm Mộng Hinh trở lại bộ phận kế hoạch, Lôi Thanh Tiêu cũng trở về văn phòng Tổng giám đốc của mình, tiếp tục làm việc của mình. Điềm Mộng Hinh ngập đầu trong đống tài liệu quảng cáo cũ của tập đoàn Kỳ thị đã được sắp xếp lại, tiểu Lệ thấy cô bận rộn chúi đầu vào trong công việc, không đành lòng lắc đầu, thật ra dự án Phong Nhã Cư này của tập đoàn Kỳ thị rất khó khăn, thậm chí bản thân Linda cũng không thể đảm bảo sẽ thực hiện tốt được, thế nên với Điềm Mộng Hinh mới vào công ty không được bao lâu, dự án này thật sự rất khó khăn.

"Cô từ bỏ đi, tập đoàn Kỳ thị yêu cầu về quảng cáo này quá biến thái, sợ là cô không làm được, tôi thấy có vẻ Linda đang cố tình." Tiểu Lệ không thể nào nhịn được nữa, lên tiếng nhắc nhở cô.

Điềm Mộng Hinh nghe thấy lời khuyên này của tiểu Lệ, để tài liệu xuống, quay mặt sang đối diện với tiểu Lệ, biểu tình cực kỳ nghiêm túc.

"Nếu không cố gắng thì sao biết là có làm được hay không, có khó khăn nhiều đến mức nào cũng phải thử mới biết được."

Điềm Mộng Hinh nói xong, lại quay mặt lại, chăm chú nhìn lên màn hình máy vi tính, cẩn thận đọc tài liệu, tiểu Lệ thấy Điềm Mộng Hinh nghiêm túc như vậy, chỉ lắc đầu, trở về vị trí của mình.

Chẳng mấy chốc, đồng hồ trong văn phòng chỉ năm giờ chiều, đã đến giờ tan làm, Điềm Mộng Hinh vẫn còn đang vùi đầu phác thảo kế hoạch cho dự án Phong Nhã Cư, Lâm Lâm thu dọn xong đồ đạc của mình, thấy Điềm Mộng Hinh không có ý định tan làm, cô ấy đi tới bên cạnh bàn làm việc của Điềm Mộng Hinh, nói: “Đến giờ tan làm rồi, để ngày mai đến làm tiếp đi, Mộng Hinh."

Nghe thấy Lâm Lâm nói, Điềm Mộng Hinh mới ngẩng đầu lên, cô nhận ra người trong văn phòng đều đã đi về hết rồi, lại nhìn thời gian, đã qua giờ tan làm. Điềm Mộng Hinh nhớ đến chuyện Lôi Thanh Tiêu nói lúc trưa, nói: “Đã muộn thế này rồi cơ à, cậu cứ đi trước đi, mình thu dọn xong rồi sẽ về luôn."

Điềm Mộng Hinh đứng dậy thu dọn đồ đạc, Lâm Lâm thấy Điềm Mộng Hinh cũng định đi về, muốn đi cùng cô, Điềm Mộng Hinh tiếp tục nói: “Nhà chúng ta không ở cùng một hướng, cậu đi về trước đi, mình còn phỉa thu dọn thêm lúc nữa."

Lâm Lâm nghĩ thấy cũng đúng, cô đi về phía cửa của bộ phận kế hoạch, vừa đi vừa nói: “Vậy tạm biệt, hẹn ngày mai gặp lại."

Điềm Mộng Hinh vừa sắp xếp lại tài liệu trên bàn làm việc, vừa đáp lại: “Ừ, Lâm Lâm, hẹn ngày mai gặp lại, nhớ đi đường cẩn thận đấy."

Điềm Mộng Hinh nhìn căn phòng trống rỗng, cô tắt nguồn máy vi tính, mặc áo khoác vào, cầm túi lên chuẩn bị rời đi, vừa đi ra tới cửa, đã thấy bóng dáng của Lôi Thanh Tiêu xuất hiện ở trước mặt mình.

Điềm Mộng Hinh kinh ngạc nhìn Lôi Thanh Tiêu đã sớm đi xuống, cô kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại tự xuống đây, tôi còn định đi lên tìm anh?"

Lôi Thanh Tiêu chỉ tay về phía đồng hồ treo tường ở trong văn phòng, lắc đầu nói: “Tôi sợ em quên giờ, chiều nay lúc đi qua văn phòng của em, thấy em nghiêm túc làm việc, tôi đoán chắc em sẽ tan làm muộn, em xem, đã qua giờ tan việc rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc