Lôi Thanh Tiêu đặt điện thoại xuống, lại khôi phục vẻ mặt vô cảm, lạnh lùng nói: Vào đi."
Quách Vân Phong đi vào, nói: "Vừa rồi phu nhân gọi điện thoại tới, bảo Lôi tổng trở về ăn cơm."
Lôi Thanh Tiêu nghe thấy là Mộc Nguyệt Hinh bảo mình trở về ăn cơm, anh nhíu chặt mày lại, mất kiên nhẫn nói: "Ăn cơm? Cậu nói với mẹ tôi, tối nay tôi có buổi xã giao, ăn xong tôi sẽ trở về."
"Tôi biết rồi, Lôi tổng."
Nói xong, Quách Vân Phong rời khỏi văn phòng của anh, không bao lâu xong, chuông điện thoại di động của Lôi Thanh Tiêu reo lên, trên màn hình hiển thị là mẹ, Lôi Thanh Tiêu cau mày nhận điện thoại, đầu điện thoại bên kia truyền tới giọng điệu lo lắng của mẹ anh.
“Cuối cùng con cũng nhận điện thoại, hôm nay con mới đi làm ngày đầu tiên, không cần vội đến vậy đâu, thậm chí cả giờ ăn cơm cũng không trở về nhà ăn."
Lôi Thanh Tiêu nghe thấy giọng điệu lo âu này của mẹ mình, tâm tình vừa được khôi phục, lại lập tức cảm thấy phiền não, Lôi Thanh Tiêu cố gắng bình tĩnh lại: "Mẹ, con đã hẹn người ta rồi, sẽ không trở về ăn cơm đâu."
Nói xong, Lôi Thanh Tiêu vội vội vàng vàng cúp điện thoại, lúc Mộc Nguyệt Hinh phản ứng lại, trong điện thoại đã chỉ còn tiếng tít tít vang lên.
"Sao thằng bé này lại cúp điện thoại rồi." Mộc Nguyệt Hinh oán trách nói với cái điện thoại.
Ngoài miệng, Điềm Mộng Hinh nói với Lôi Thanh Tiêu là bữa cơm bình thường, nhưng trên thực tế cô đã làm rất nhiều món ăn, chờ đến lúc cô phản ứng lại, cô mới phát hiện ra, chẳng biết từ lúc nào, mình đã làm đầy một bàn đồ ăn. Điềm Mộng Hinh lắc đầu, tự an ủi chính mình, nói thế nào cũng là ông chủ đến dùng cơm, thể hiện nghèo quá cũng không hay, ép mình không được suy nghĩ bậy bã nữa.
Lôi Thanh Tiêu nhìn thời gian, thấy đã gần tới giờ rồi, anh bỏ hết công việc qua một bên, mặc áo khoác của mình vào, đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, lúc đi qua bàn làm việc của Quách Vân Phong, anh nói với anh ta: "Tôi còn có việc, tôi đi về trước đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."
Quách Vân Phong thấy Lôi Thanh Tiêu rời đi, đứng dậy kính cẩn nói: "Tôi biết rồi, Lôi tổng."
Lôi Thanh Tiêu lại đi tới dưới tiểu khu Điềm Mộng Hinh đang ở, anh khóa kỹ cửa xe lại, đi lên cầu thang, theo lần quan sát trước, chắc Điềm Mộng Hinh ở trên tầng ba, lại nhìn thấy cầu thang chật hẹp, cùng ánh đèn chợt tắt chợt lóe trên trên đỉnh đầu, trái tim của Lôi Thanh Tiêu nhất thời trầm xuống, anh dừng bước ở tầng ba, gõ cửa nhà Điềm Mộng Hinh, Điềm Mộng Hinh mở cửa, kinh ngạc nhìn Lôi Thanh Tiêu đứng ở ngoài cửa.
"Lôi… Thanh Tiêu, sao anh biết tôi ở nhà này, anh chưa từng đến cơ mà." Điềm Mộng Hinh kinh ngạc hỏi.
Lôi Thanh Tiêu đứng ở cửa, cũng dùng biểu tình kinh ngạc giống vậy nhìn Điềm Mộng Hinh, nói: "Chẳng lẽ em không định mời tôi vào nhà à? Mộng Mộng?"
Lúc này Điềm Mộng Hinh mới phản ứng được, vội vàng nói: "Tôi bị anh hù dọa… mau… vào trong ngồi đi."
Lôi Thanh Tiêu đi vào trong nhà, nhìn thấy trong phòng có một phòng bếp nhỏ, một phòng vệ sinh, cùng một gian phòng nhỏ, nhưng cực kỳ sạch sẽ, chiếc giường nhỏ kê sát chân tường, cạnh đó là bàn trà nhỏ, cạnh bàn trà nhỏ có kê chiếc ghế salon cũng kỹ dành cho hai người ngồi, cuối giường là chiếc tủ lạnh nhỏ, phía đối diện chiếc giường là kê chiếc tủ thấp, trên đó kê chiếc ti vi, ngoài ra trên giường kê thêm chiếc bàn đặt máy vi tính làm bằng gỗ, trên đó đặt chiếc máy laptop cũ, ở cạnh phòng bếp kê một chiếc bàn, trên bàn bày mấy món ăn vừa làm xong.
Lôi Thanh Tiêu nhìn căn nhà nhỏ thế này, đồ nội thất trong nhà được bày trí đơn giản, cô sống trong căn nhà nhỏ thế này? Lúc này, Lôi Thanh Tiêu đột nhiên cảm thấy như có lưỡi dao đâm thẳng vào tim mình, người mình tâm tâm niệm niệm, muốn bảo vệ cô ấy, nhưng lại không có cách nào thay đổi hiện trạng trước mắt của cô, thì mày xuất hiện trước mặt cô ấy có ích gì.