TỔNG TÀI CAO LÃNH TUYỆT SỦNG: CUỐI CÙNG CŨNG ĐẾN EM

Cốc Tuấn nghe thấy Điềm Mộng Hinh giải thích như vậy, xem ra em gái rất tin tưởng cái người tên Lôi Thanh Tiêu này, điều này không phải là chuyện tốt, chuyện xảy ra năm đó vẫn còn mới như ngày hôm qua, xem ra lần này anh ta phải thay đổi kế hoạch.

"Mộng Mộng, em còn phàn nàn à, được rồi, vậy anh cúp điện thoại đây, gần đến ngày anh sẽ cho em thời gian xác thực."

Nói xong, Cốc Tuấn cúp điện thoại, sau đó mở valy hành lý của mình ra, gói ghém nhiều quần áo và đồ dùng sinh họat hơn, rõ ràng là đã sẵn sàng cho việc thường trú dài hạn.

Sau khi cúp điện thoại xong, Điềm Mộng Hinh nghi hoặc nhìn Lôi Thanh Tiêu, trong lòng thầm suy nghĩ: Hai người này đã nói gì trong điện thoại, sao nói chuyện lâu đến vậy? Hơn nữa, anh mình còn không muốn giải quyết qua điện thoại. Lôi Thanh Tiêu thấy Điềm Mộng Hinh ngẩn người trầm mặc, biết trong đầu cô đang suy nghĩ gì.

"Cuối tuần này, tôi và em sẽ đi đón anh trai em, tôi đã nói với anh trai em rồi."

Lôi Thanh Tiêu vừa nói, vừa cầm áo khoác lên, chuẩn bị đi ra ngoài, não bộ của Điềm Mộng Hinh vốn đang hoạt động với công suất cao, chợt khựng lại, chết máy.

"À, a, Lôi tổng, không, Thanh Tiêu, anh nói gì vậy?"

Đến khi Điềm Mộng Hinh kịp phản ứng, cô mới nhận ra Lôi Thanh Tiêu đã đi ra khỏi cửa, cô mở cửa ra, đã không còn thấy bóng dáng của cô ấy đâu.

Mộc Nguyệt Hinh cầm ly cà phê trong tay, không ngừng dùng thìa khuất ly cà phê, mắt vẫn nhìn về phía đồng hồ treo tường treo trong phòng khách, thời gian trôi qua từng giây từng phút, ly cà phê đã dần nguội, không biết đã đổi bao nhiêu ly cà phê, đến khi đồng hồ treo tường trong phòng khách chỉ đúng 21h tối, ngoài cửa mới truyền đến tiếng cửa mở.

"Thiếu gia, cậu đã trở về rồi."

Giọng nói của quản gia Ngô vang lên ngoài cửa, nghe thấy lời này của quản gia Ngô, Mộc Nguyệt Hinh vội vàng đặt ly cà phê xuống, cà phê trong ly sánh ra, văng lên mặt bàn trà, Mộc Nguyệt Hinh cũng không thèm quan tâm, đứng dậy đi tới cửa.

"Thanh Tiêu, con đã về rồi." Mộc Nguyệt Hinh sốt ruột vừa đi vừa nói.

Lôi Thanh Tiêu nhìn thấy khuôn mặt giả tạo của Mộc Nguyệt Hinh, anh vô cảm đi qua bên cạnh mẹ, lạnh nhạt nói: “Mẹ, con đã về rồi."

Lôi Thanh Tiêu nói chuyện, nhưng không dừng bước chân lại, đi thẳng về phía cầu thang, không nhìn thấy biểu hiện lúng túng của Mộc Nguyệt Hinh lúc này, Mộc Nguyệt Hinh thấy Lôi Thanh Tiêu không định dừng bước lại, vội vàng đi theo bước chân của anh, lo lắng nói.

"Thanh Tiêu, con chờ đã, mẹ có lời muốn nói với con."

Lôi Thanh Tiêu nghe thấy Mộc Nguyệt Hinh gọi mình lại, âm lượng còn cao vút lên đến quãng tám, trong lòng nhất thời phiền não, nhưng vẫn dừng bước lại, chỉ là không xoay người lại.

"Mẹ có chuyện gì muốn nói sao?"

Mặc dù trong lòng Lôi Thanh Tiêu rất mất kiên nhẫn, phiền não, tràn đầy cảm xúc tiêu cực, nhưng dù thế nào Mộc Nguyệt Hinh cũng là mẹ mình, mặc kệ mình nghĩ như thế nào, cũng không thể nói quá cứng nhắc, Mộc Nguyệt Hinh nghe thấy giọng điệu hời hợt của Lôi Thanh Tiêu, cùng biểu tình lạnh lùng của anh, trên mặt không giấu nôỉ biểu tình thất vọng.

"Thanh Tiêu, con ngồi xuống trước đi đã."

Lôi Thanh Tiêu biết Mộc Nguyệt Hinh muốn nói gì, đơn giản là muốn phàn nàn, từ khi còn nhỏ anh đã nghe chán những lời này rồi, hồi còn nhỏ thường phàn nàn về cha anh, bây giờ chỉ thay đổi đối tượng mà thôi, anh bất đắc dĩ ngồi vào trên ghế sa lon.

Mộc Nguyệt Hinh lo lắng nhìn anh, nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên con đến công ty, sao con về muộn vậy, bảo con trở về nhà ăn cơm con cũng không về ăn."

Lôi Thanh Tiêu nghe thấy vậy, quả nhiên là vẫn vì chuyện không về nhà ăn cơm, anh không khỏi lắc đầu, trên mặt vẫn không biểu hiện cảm xúc gì.

"Mẹ, chẳng lẽ mẹ chỉ muốn hỏi con tại sao không trở về nhà dùng bữa? Nếu là chuyện này, vậy con đi lên trước đây."

Bình luận

Truyện đang đọc