Linda run rẩy nói: "Lôi tổng, tôi…"
Linda còn chưa nói xong, Lôi Thanh Tiêu đã làm động tác tay tạm ngừng, nói với Linda: "Cuộc họp tạm ngừng, Linda, cô cứ chờ cho tôi một lời giải thích hợp lý đi, nếu tôi không hài lòng, cô cứ xác định là cuốn gói đi, tan họp, chờ tôi trở về sẽ thông báo thời gian họp tiếp theo."
Lôi Thanh Tiêu đứng dậy chỉnh trang lại quần áo, đang định rời đi, anh chợt gọi Linda lại.
"Chờ đã, Linda."
Linda đang thu dọn đồ đạc nên không phản ứng kịp, cô ta vội vàng đứng dậy, nói: "Lôi tổng, tôi ở đây, anh có gì cần căn dặn."
Lôi Thanh Tiêu nhìn Linda luống cuống tay chân, nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc bén, nói: "Lúc tôi tới đây, có đi qua văn phòng của bộ phận cô, thấy người trong bộ phận của cô đều rất bận rộn."
"Đúng vậy, do khối lượng công việc quá lớn, nên có một số người còn không có cả thời gian ăn cơm." Linda vội vàng giải thích.
"Thì ra là như vậy, như vậy đi, cho những người không có thời gian ăn cơm nghỉ ngơi mấy tiếng đi ăn cơm, nhân viên công ty chúng ta không chỉ biết đến mỗi công việc, cũng phải có bữa cơm như bình thường, sức khỏe có tốt thì mới làm việc tốt được. Tôi hi vọng, bắt đầu từ hôm nay, hiện tượng chậm trễ thời gian ăn cơm của nhân viên sẽ không còn nữa, nếu không lần sau tôi sẽ cho cô trải nghiệm cảm giác của bọn họ."
Lôi Thanh Tiêu lạnh lùng nói, kết hợp với ánh mắt nghiêm khắc nhìn Linda, nói xong, anh rời khỏi phòng họp. Khoảng khắc cửa phòng họp vừa đóng lại, tất cả mọi người đều thở phào, trái tim của Linda vẫn chưa kịp hạ xuống, mọi người đồng loạt ôm tài liệu rời khỏi phòng họp, Linda mới hoàn hồn lại, cũng cầm tài liệu lên rời khỏi phòng họp.
Điềm Mộng Hinh cầm điện thoại di động, ngẩn người một lúc lâu, Lâm Lâm đã làm xong công việc của mình, đang định xem tiến độ làm việc của Điềm Mộng Hinh, thấy Điềm Mộng Hinh có biểu tình kỳ quái như vậy, cô ấy hỏi: "Sao vậy, vừa rồi có ai gọi điện thoại cho cậu à?"
Điềm Mộng Hinh để điện thoại xuống, nói: "Đúng vậy, nhung mình chưa từng cho anh ta số điện thoại, bây giờ còn muốn mình đi ăn với anh ta nữa, anh ta nghĩ gì không biết?"
Điềm Mộng Hinh gãi đầu gãi tai, suy đi nghĩ lại, nhưng mãi mà không nghĩ ra được, Lâm Lâm nghe thấy Điềm Mộng Hinh toàn nói những lời kỳ quặc, nghi ngờ hỏi: "Ăn cơm? Cậu đang nói đến ai đấy? Là bạn trai hả."
Trong giọng điệu Lâm Lâm hỏi Điềm Mộng Hinh, có mang theo mùi vị hóng chuyện, Điềm Mộng Hinh nghe thấy giọng điệu này của Lâm Lâm, vội vàng giải thích: "Lâm Lâm, cậu nói bậy gì đấy, mình nào có bạn trai, công việc bận rộn thế này, lấy đâu ra thời gian yêu với đương!"
"Được rồi, được rồi, Mộng Hinh, mình biết mình sai rồi, nhưng cậu có nói cho người kia biết mình làm ở đâu không? Cậu không nói cho anh ta biết, đoán chắc anh ta sẽ không tìm được cậu đâu." Lâm Lâm cười nói.
Ngay lúc Điềm Mộng Hinh và Lâm Lâm nói chuyện phiếm với nhau, Lôi Thanh Tiêu đã đi vào thang máy, anh ấn số tầng đi đến bộ phận kế hoạch, nói với trợ lý Quách: "Cậu đi thẳng đến văn phòng, thông báo cho giám đốc các bộ phận là hai tiếng nữa sẽ họp ở trong phòng họp, tôi có việc đi ra ngoài trước."
"Tôi biết rồi, Lôi tổng."
Quách Vân Phong cùng Lôi Thanh Tiêu đi đến tầng làm việc của bộ phận kế hoạch, thấy Lôi Thanh Tiêu đi đến bộ phận kế hoạch, anh ta đột nhiên nghĩ đến câu nói cuối cùng Lôi tổng nói với Linda, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Hay là là người ở đầu điện thoại bên kia là một nhân viên của bộ phận kế hoạch? Lôi Thanh Tiêu đi tới bộ phận kế hoạch, Quách Vân Phong không trở lại thang máy, mà đi tới khúc cua thì dừng bước.
Điềm Mộng Hinh vừa nói chuyện với Lâm Lâm, đang định ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, thì Lôi Thanh Tiêu đi vào bộ phận kế hoạch, không để Điềm Mộng Hinh có thời gian phản ứng, Lôi Thanh Tiêu đã đi tới trước mặt Điềm Mộng Hinh.