TỔNG TÀI CAO LÃNH TUYỆT SỦNG: CUỐI CÙNG CŨNG ĐẾN EM

Vương Duệ ngồi xuống ghế, cầm khăn tay lau qua mồ hôi đã ướt đẫm cả lòng bàn tay, giám đốc Lục của bộ phận tài vụ đưa báo cáo tài chính mấy năm qua lên cho Lôi Thanh Tiêu xem, Lôi Thanh Tiêu khẽ cau mày, phát hiện ra có vấn đề về chi phí, chi phí cho các vấn đề như tiếp xúc quảng cáo, lập kế hoạch.v.v… chi phí ăn uống, ngủ nghỉ quá cao.

"Tuy nói khi đi tiếp xúc quảng cáo, các vấn đề ăn ở ngủ nghỉ sẽ phát sinh chi phí, nhưng liệu những chi phí này đã qua sự xem xét của bộ phận tài vụ các anh chưa, chi phí này có quá cao không" Lôi Thanh Tiêu ngẩng đầu lên nhìn về phía Linda.

Trong văn phòng bộ phận kế hoạch, Điềm Mộng Hinh vươn người đứng dậy, đi đi lại lại một lúc, mới nhớ ra là mình để điện thoại di động trong ngăn kéo, cô lấy điện thoại ra, thấy trên màn hình hiển thị rất nhiều cuộc gọi nhỡ, nhưng là của số điện thoại lạ chưa thấy bao giờ, cô do dự một lúc, vẫn quyết định gọi lại. Ngay lúc Lôi Thanh Tiêu đang chờ Linda trả lời, chuông điện thoại di động của anh vang lên, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn về phía Lôi Thanh Tiêu, Lôi Thanh Tiêu lấy điện thoại di động ra khỏi túi, nhìn thấy trên màn hình hiển thị cuộc gọi đến từ Điềm Mộng Hinh, anh đột nhiên mỉm cười, lờ đi ánh mắt của mọi người, nhận điện thoại.

"Alo, xin hỏi ai đấy?"

Giọng nói ngọt ngào của Điềm Mộng Hinh truyền tới từ trong điện thoại, truyền đến bên tai Lôi Thanh Tiêu, nụ cười trên môi Lôi Thanh Tiêu càng dịu dàng hơn, người trong phòng họp kinh ngạc không ngờ Lôi Thanh Tiêu lại có biểu tình dịu dàng như thế này, đều đồng loạt nhìn anh bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.

"Sao mới qua một buổi tối, em đã quên mất ân nhân cứu mạng của mình rồi!"

Giọng nói của Lôi Thanh Tiêu tràn đầy ấm áp, lúc này Điềm Mộng Hinh mới nhớ đến kẻ đầu sỏ hại cô thất nghiệp vào tối hôm qua, hóa ra là anh.

"Hóa ra là anh, sao anh có được số điện thoại của tôi?" Điềm Mộng Hinh nghi ngờ hỏi anh.

"Cái này hả, sơn nhân tự có diệu kế(*), đúng rồi, hôm qua tôi quên hỏi em, em định cám ơn tôi thế nào?" Lôi Thanh Tiêu vừa cười vừa hỏi.

(*)Sơn nhân tự có diệu kế: Ý bảo đừng lo ta đây tự có diệu kế, câu này là của Khồng Minh Gia Cát Lượng.

Điềm Mộng Hinh suy nghĩ, người này đúng là, đã hại mình mất đi công việc làm thêm, còn muốn mình cám ơn, cô cười khổ nói nói: "Sao anh lại nghĩ tôi phải cám ơn anh, nhờ anh mà tôi bị mất đi công việc làm thêm, mất một khoản thu nhập, lại nói tôi đang đi làm, bây giờ không có thời gian cám ơn anh."

Điềm Mộng Hinh nói xong, đúng lúc bụng kêu rột rột, tiếng động truyền đến bên tai Lôi Thanh Tiêu.

Lôi Thanh Tiêu cúi đầu nhìn giờ trên đồng hồ đeo tay của mình, đã sớm qua giờ ăn cơm, chẳng lẽ cô còn chưa ăn trưa, anh nói: "Xem ra bụng em đã tạo cơ hội cho tôi rồi, nghe tiếng động này, em còn chưa ăn trưa đúng không, trung hợp tôi cũng chưa ăn, nếu không, em cùng đi ăn trưa với tôi, coi như bồi thường, thế nào?"

Điềm Mộng Hinh nghe thấy Lôi Thanh Tiêu nói vậy, mặt nhất thời đỏ rần lên, cô xem giờ, đúng là đã qua giờ ăn trưa rồi, cô vội vàng nói: "Do hôm nay công việc của tôi quá bận rộn, bỏ lỡ giờ ăn cơm mà thôi, để cơ hội bồi thường này vào lần sau đi, lại nói anh cũng không biết tôi làm ở đâu."

"Em không thể đối xử với ân nhân từng cứu mạng mình như vậy được, em cứ đợi tôi ở đó, năm phút sau tôi sẽ đến."

Nói xong, Lôi Thanh Tiêu cúp điện thoại, Điềm Mộng Hinh bị cuộc điện thoại này của Lôi Thanh Tiêu xoay đến chóng cả mặt, người này không biết mình làm việc ở đâu, sao có thể đến trong vòng năm phút được, đùa nhau à.

Sau khi cúp điện thoại, biểu tình trên mặt Lôi Thanh Tiêu đang từ dịu dàng như nước, chuyển thành lạnh lùng như băng, như hai người hoàn toàn khác hẳn so với người vừa gọi điện thoại đó, anh lạnh mắt nhìn Linda, Linda nhất thời cảm thấy xung quanh tràn đầy sát khí.

Bình luận

Truyện đang đọc