TỔNG TÀI CAO LÃNH TUYỆT SỦNG: CUỐI CÙNG CŨNG ĐẾN EM

Điềm Mộng Hinh không ngờ Lôi Thanh Tiêu lại tự ý quyết định thay mình, cho mình nghỉ một buổi chiều, cô bất lực nói: "Được rồi, nếu anh đã xin nghỉ, vậy tôi chỉ có thể nghe theo ông chủ, trời đất bao la ông chủ là lớn nhất."

Lôi Thanh Tiêu nghe thấy Điềm Mộng Hinh dí dỏm nói với mình như vậy, anh bật cười vui vẻ, Điềm Mộng Hinh nhìn thấy nụ cười này của anh, nói: "Anh cần phải cười nhiều lên, thật ra anh cười lên rất đẹp, đúng rồi, anh còn phải trở về công ty đúng không? Anh không cần đưa tôi về đâu, tự tôi trở về được."

Lôi Thanh Tiêu vừa nghe thấy vậy đã biết Điềm Mộng Hinh có thể lại muốn nhân cơ hội để đi tìm việc làm, lắc đầu, nói: "Mộng Mộng, tôi không biết em đang nghĩ gì, nhưng chắc chắn là em lại muốn đi tìm việc làm, sau này em đừng tiếp tục tìm việc làm nữa, quá mệt mỏi, em yên tâm đi, nếu em muốn tiết kiệm tiền, sau này lúc em thực hiện dự án độc lập, em sẽ nhận được tiền thưởng doanh số, không cần phải vất vả như thế này nữa."

Điềm Mộng Hinh thấy ý tưởng của mình bị vạch trần, le lưỡi, nói: "Được rồi, không có gì lừa được anh hết, vậy anh đưa tôi về nhà đi, nếu không anh sẽ trở về công ty muộn mất."

Lôi Thanh Tiêu đưa Điềm Mộng Hinh đến cửa tiểu khu, nhìn Điềm Mộng Hinh đi lên cầu thang, anh mới yên tâm rời đi, tự mình lái xe trở về công ty.

Trước bàn làm việc của trợ lý trong bộ phận tổng hợp, Quách Vân Phong đang nghiêm túc sắp xếp lại tài liệu cho nửa buổi họp sau, Lôi Thanh Tiêu đi qua bàn làm việc của anh ta, hỏi: "Trợ lý Quách, đã thông báo cuộc họp chưa?"

"Tôi đã thông báo rồi, nửa tiếng nữa bọn họ sẽ đến phòng họp chờ anh." Quách Vân Phong nghiêm túc trả lời.

Lôi Thanh Tiêu nghe thấy Quách Vân Phong nói vậy, mở cửa văn phòng của mình ra, đang định đi vào, anh chợt dừng bước lại, nói: "Đúng rồi, trợ lý Quách, chờ lát nữa diễn ra cuộc họp cậu đừng đi vào theo, giúp tôi đi đến bộ phận kế hoạch, hỏi thăm về tình hình công việc của Điềm Mộng Hinh ở bộ phận kế hoạch, còn cả thái độ bình thường Linda đối với cô ấy, sau đó gửi wechat cho tôi."

Quách Vân Phong không ngờ Lôi Thanh Tiêu lại có sắp xếp này, hơi ngẩn người, đáp lại: “Dạ vâng, Lôi tổng, tôi biết rồi."

Lôi Thanh Tiêu bước vào phòng làm việc, đóng cửa lại, nhìn bàn tay của mình, anh nở nụ cười, nhìn… lại nhìn, nghĩ đến đống tài liệu trên bàn làm việc của Điềm Mộng Hinh, Lôi Thanh Tiêu thầm nói ở trong lòng: Nếu để cho mình biết Linda thật sự bắt nạt cô ấy, vậy Linda cứ chờ đi. Ở ngoài cửa, trợ lý Quách nhìn Lôi Thanh Tiêu có thái độ này với Điềm Mộng Hinh, xem ra Điềm Mộng Hinh là người rất quan trọng với Lôi tổng, Lôi tổng rất quan tâm đến Điềm Mộng Hinh, không biết là tình bạn, hay là tình yêu, giữa nam nữ vốn không bao giờ tồn tại tình bạn, huống chi là người lạnh lùng như Lôi tổng, có một số thứ chỉ người ngoài nhìn mới rõ.

Lôi Thanh Tiêu ngồi ở trước bàn làm việc của mình, trong đầu hiện ra dáng vẻ lúc cô năm tuổi, đánh nhau với người khác, mặc dù cô không đánh lại đối phương, còn bị đánh đến thương tích đầy mình, trên mặt cũng bị xước, nhưng không phải đứa trẻ năm tuổi nào cũng có lòng can đảm, nghị lực đó. Ngay lúc Lôi Thanh Tiêu đang rơi vào trầm tư, chuông điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.

Lôi Thanh Tiêu nhận điện thoại, trong điện thoại vang lên giọng nói của trợ lý Quách.

"Lôi tổng, kỳ tổng của tập đoàn Kỳ thị gọi điện thoại đến."

Sau đó, giọng nói của Kỳ Huyễn Vu truyền tới từ trong điện thoại, nói: "Tôi nói này Lôi đại công tử, sao chờ mãi mà cậu không giải thích cho chúng tôi biết chuyện tối hôm đó vậy!"

Lôi Thanh Tiêu nghe thấy Kỳ Huyễn Vu hỏi vấn đề này, chỉ có thể dở khóc dở cười nói: "Cậu gấp cái gì? Chẳng phải là do tôi vừa tiếp quản Tinh Xí Sách Hoa, phải làm quen với tình hình của công ty trước hay sao, tôi lại chẳng biết cậu muốn biết gì à?"

Kỳ Huyễn Vu nghe thấy tên của Tinh Xí Sách Hoa, rất kinh ngạc, công ty này là công ty có tình hình kinh doanh tồi tệ nhất của tập đoàn Lôi thị.

"Tinh Xí Sách Hoa, tôi nghe nói đây là một trong những công ty kinh doanh kém nhất tập đoàn Lôi thị, cha cậu nghĩ như thế nào vậy!"

Bình luận

Truyện đang đọc