TỔNG TÀI CAO LÃNH TUYỆT SỦNG: CUỐI CÙNG CŨNG ĐẾN EM

Điềm Mộng Hinh đang phân loại từng tập tài liệu một, Lâm Lâm giúp cô bỏ tài liệu vào máy photocopy, vừa làm vừa nói: "Đừng nói nữa, Lôi tổng đã đến rồi, nói là nửa tiếng nữa sẽ họp, Linda nói nếu không làm kịp, cả cậu cũng phải chịu phạt, bọn mình làm chung cho nhanh."

Lôi Thanh Tiêu trở lại phòng làm việc, cầm điện thoại di động lên, mở khóa màn hình ra, mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, không mục đích nhập mấy con số vào, ngoài cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa.

"Lôi tổng, tôi là trợ lý Quách." Giọng nói của trợ lý Quách truyền vào trong theo tiếng gõ cửa.

Trợ lý Quách là nhân viên kỳ cựu của Tinh Xí Sách Hoa, là người cẩn thận, năng lực làm việc rất tốt, vì vậy luôn làm trợ lý Tổng giám đốc, hiện giờ vẫn còn độc thân.

"Đi vào đi."

Lôi Thanh Tiêu để điện thoại di động xuống, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, trợ lý Quách đẩy cửa ra đi vào, đi tới trước bàn làm việc của Lôi Thanh Tiêu.

"Xin chào Lôi tổng, tôi là trợ lý của anh, Quách Vân Phong." Quách Vân Phong cẩn thận nói.

Quách Vân Phong thấy Lôi Thanh Tiêu đưa lưng về phía mình, nên không biết được hiện tại Lôi Thanh Tiêu có biểu tình như thế nào, từ miệng của mấy nữ đồng nghiệp thích buôn chuyện, anh ta nghe ra, vị Lôi tổng này không cười bao giờ cả, thậm chí còn không có chút nhiệt độ, lúc ánh mắt của anh càn quét trên mặt từng người, đều làm người cos cảm giác lạnh thấu xương.

Lôi Thanh Tiêu nghe thấy Quách Vân Phong cẩn trọng nói, anh xoay người lại, lạnh lùng nói: "Trợ lý Quách đã làm việc ở Tinh Xí Sách Hoa này nhiều năm rồi đúng không."

"Đúng vậy, Lôi tổng, tôi đã làm ở đây nhiều năm rồi."

Quách Vân Phong thấy biểu tình này của Lôi Thanh Tiêu, nói chuyện càng cẩn thận hơn.

Lôi Thanh Tiêu đi tới ghế làm việc cuả mình, ngồi xuống, ngẩng đầu lên lên nhìn Quách Vân Phong, nghe thấy anh ta nói năng cẩn thận như vậy, anh gõ ngón tay lên mặt bàn làm việc, phát ra tiếng vang thanh thuý.

"Thật ra cậu không cần sợ tôi như vậy, con người của tôi rất đơn giản, tôi chỉ có một yêu cầu, dù trước kia cậu đã từng làm việc cho ai, thì hiện tại cấp trên của cậu chỉ có một, đó chính là Lôi Thanh Tiêu tôi, cho dù người kia có là trưởng bối của tôi, tôi cũng không quan tâm, điều tôi yêu cầu là cậu phải tuyệt đối trung thành với tôi."

Quách Vân Phong nghe hiểu ý trong lời nói của Lôi Thanh Tiêu, anh ta luôn dựa vào cố gắng của mình để đi tới bước này, không dựa vào bất kỳ người nào cả.

"Lôi tổng, Quách Vân Phong tôi chưa bao giờ dựa vào ai cả, cũng sẽ không phản bội cấp trên của mình, xin anh cứ yên tâm về điểm này."

Quách Vân Phong trả lời rõ ràng, còn nâng cao âm lượng, không còn cách nói năng thận trọng như trước nữa, trong lời nói tràn đầy tự tin, và khẳng định.

Lôi Thanh Tiêu vô cùng hài lòng với câu trả lời này của Quách Vân Phong, biểu tình trên mặt dần trở nên nhu hòa, nhưng giọng điệu vẫn tràn đầy lạnh lùng: "Tôi cần thông tin của một nhân viên, cậu thông báo cho bộ phận nhân sự, chuyển hết sơ yếu lý lịch của toàn bộ nhân viên trong công ty lên đây, bao gồm cả nhân viên ở tầng dưới cùng, tôi cho bọn họ thời gian 15 phút."

"Tôi biết rồi, Lôi tổng, tôi sẽ gọi điện thoại thông báo cho bộ phận nhân sự ngay."

Quách Vân Phong nói xong, rời khỏi phòng làm việc, đi ra ngoài gọi điện thoại cho giám đốc của bộ phận nhân sự, Lôi Thanh Tiêu lại cầm điện thoại di động của mình lên chơi tiếp, trong đầu hiện ra bóng lưng bận rộn của Điềm Mộng Hinh ở trong phòng photocopy vừa nãy, anh như có điều suy nghĩ lấy hình vẽ minh hỏa nhỏ từ trong ví ra, khẽ mỉm cười.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đồng hồ treo tường trong phòng làm việc hiển thị đã qua mười lăm phút, ngay lúc Lôi Thanh Tiêu giơ tay lên, biểu hiện trên mặt càng ngày càng mất kiên nhẫn, đang định ấn gọi điện thoại nội bộ, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

"Đi vào."

Lôi Thanh Tiêu buông tay xuống, chỉnh trang lại quần áo của mình, người mở cửa ra đi vào là giám đốc của bộ phận nhân sự, giám đốc Vương, ông ta bước rất nhanh, thoạt nhìn có vẻ là vội vội vàng vàng chạy tới.

Bình luận

Truyện đang đọc