TRÁO THÊ: TỔNG TÀI BỨC HÔN

Phù Dung nằm lại bệnh viện ba ngày, đợi đến khi tiểu Niệm hết bệnh hoàn toàn.

Sau đó cô bất chấp sức khỏe của mình mà đòi xuất viện.

“Phù Dung, em ở lại theo dõi thêm mấy ngày nữa đi.”

Từ Ngưng Viên nhăn mặt, nhìn người con gái đang thu dọn đồ đạc ở bên cạnh mà nói.

Anh cực kỳ phản đối quyết định xuất viện này của Phù Dung.

Phù Dung hoàn toàn làm lơ đi Từ Ngưng Viên.

Cô bước đến bên cạnh tiểu Niệm, mặc thêm cho cô bé một chiếc áo khoác dày rồi bế con bé xuống giường.

“Tiểu Niệm, mình về nhà thôi”, Phù Dung mỉm cười, nắm tay con gái bước về phía cửa.

“Phù Dung”, Từ Ngưng Viên lập tức chạy đến chặn trước mặt của Phù Dung, tức giận:

“Em đừng có ngoan cố nữa được không hả?”

Phù Dung bị Từ Ngưng Viên chặn đường, ngước mắt lên nhìn anh ta, giọng nói không cảm xúc:

“Từ Ngưng Viên, hiện tại tôi rất bận, không rảnh mà đứng đây đôi co với anh đâu.

Tránh ra.”

“Không tránh”, Từ Ngưng Viên đứng thẳng người, cương quyết phản đối.

Sau đó lại khẽ thở dài, giọng nói mềm mỏng hơn:

“Em bận gì thì cứ nói tôi làm giúp cho, được không?”

“Không được”, Phù Dung lạnh lùng, “Anh cứ lo chuyện mà tôi nhờ anh điều tra đi.

Còn lại thì đừng quan tâm nữa.

Bên DSM còn rất nhiều chuyện cần đích thân tôi xử lý, tôi không thể lãng phí thời gian của mình ở đây được.”

Phù Dung hiểu là Từ Ngưng Viên đang lo lắng cho cô.

Thế nhưng cô quả thật không thể nào yên tâm mà dưỡng thương được.

Huống hồ, những vết thương trên người này Phù Dung vốn chẳng để tâm đến.

“Em…”

Từ Ngưng Viên cảm thấy bất lực, anh không muốn Phù Dung cứ phải vất vả như vậy.

Nhưng lại không biết phải khuyên nhủ Phù Dung thế nào.

Sau khi Mạc Tử Thâm xảy ra chuyện, Phù Dung đối với anh càng lạnh lùng hơn, càng xa lánh hơn.

Lần này nếu anh để Phù Dung đưa Niệm Thâm rời đi, không biết bao lâu nữa mới có thể gặp lại cô.

“Mấy đứa làm gì mà đứng đây ồn ào vậy hả?”, Giọng nói bà Nghiêm vang lên, sau đó bóng dáng của bà xuất hiện từ đằng sau Từ Ngưng Viên:

“Tiểu Niệm của bà đâu nào? Bà đến thăm con nè.

Ý, tiểu Niệm định đi đâu vậy?”

Bà Nghiêm nhìn thấy Niệm Thâm ăn mặc chỉnh tề, đi giày đứng bên cạnh Phù Dung thì lập tức nhào xuống chỗ cô bé mà hỏi.

“Tiểu Niệm cùng với mẹ về nhà ạ”, Niệm Thâm nhoẻn miệng cười với bà Nghiêm rồi trả lời cho bà Nghiêm.

“Về à?”, Bà Nghiêm bất ngờ, sau đó liếc nhìn qua Từ Ngưng Viên và Phù Dung đang căng thẳng.

Trong đầu suy nghĩ một chút, sau đó lại bật cười:

“Vậy chúng ta đi thôi.

Về nhà của tiểu Niệm nào.”

Bà Nghiêm nói xong thì bế luôn cả người tiểu Niệm trên tay mà đứng lên.

Phù Dung thấy hành động của bà Nghiêm thì lập tức hốt hoảng, vội vàng đưa tay ra ngăn lại.

“Bác”, Phù Dung gọi xong thì có chút ngập ngừng, khó xử, “Cháu phải đưa tiểu Niệm về nhà cháu, không phải trở lại biệt thự của Từ Gia đâu ạ.”

“Ừ, ta biết mà.

Đi thôi”, Bà Nghiêm gật đầu, hào hứng dẫn đầu.

“Dạ?”, Phù Dung không hiểu kịp bà Nghiêm có ý gì, “Cháu tự đưa tiểu Niệm về là được rồi, không cần phiền bác đi tiễn đâu ạ.”

Phù Dung chỉ có thể nghĩ ra được mỗi lý do này mà thôi.

Chứ không thì sao bà Nghiêm vẫn cứ bế Niệm Thâm trên tay không chịu buông ra thế này?

“Ha ha.

Đứa ngốc này.

Ai bảo ta muốn tiễn hai mẹ con cháu ra xe chứ?”, Bà Nghiêm nghe lời nói của Phù Dung xong thì cười rộ lên, trong mắt tràn đầy cưng chiều đối với cô:

“Đi nào.

Ta cùng qua chỗ ở của hai mẹ con cháu ở luôn mà.

Cũng may là hôm nay ta có đem đầy đủ đồ dùng đấy.”

“Cái gì?”, Phù Dung hô lớn lên, không thể nào hiểu nổi, “Bác muốn qua nhà cháu ở á?”

“Đúng vậy”, Bà Nghiêm gật đầu một cách chắc chắn, “Cháu đang còn mệt như vậy, lại chỉ có một mình, chăm sóc con nít cực lắm đấy.

Dù sao ta cũng không có chuyện gì để làm, để ta qua chăm tiểu Niệm giúp cho cháu.”

“Không, không cần đâu ạ”, Phù Dung hoảng sợ, vội vàng lắc đầu từ chối.

Trong thâm tâm Phù Dung không ngừng kêu gào, đùa gì vậy chứ.

Cô không muốn mẹ của Từ Ngưng Viên sống ở trong nhà mình đâu.

Khoảng thời gian trước đó cô đã trải nghiệm đủ lắm rồi.

“Cháu có thể chăm sóc tốt cho tiểu Niệm mà.”

Phù Dung nói thêm một câu thể hiện thái độ của mình.

Dù thật ra đối với việc chăm sóc tiểu Niệm cô chắc chắn phải thật sự cố gắng.

Trước đến giờ đều là Mạc Tử Thâm giúp Phù Dung chăm sóc.

“Khi nãy không phải cháu bảo bên công ty có rất nhiều chuyện phải đích thân xử lý sao? Một mình cháu làm sao có thể làm tốt cả hai chuyện được.

Cứ để cho ta chăm sóc tiểu Niệm giúp cô, bảo đảm con bé ăn ngủ khỏe khoắn.

Cháu có thể yên tâm xử lý việc của mình rồi.

Khi nào cháu có thời gian nhiều hơn rồi ta sẽ giao tiểu Niệm lại cho cháu là được chứ gì?”

Bà Nghiêm lập luận chắc chắn, thuyết phục Phù Dung một cách bài bản không thể bắt bẻ.

Sau đó bà còn liếc nhìn sang Từ Ngưng Viên đang đứng ngơ ngẩn bên cạnh, huýt tay vào người anh một cái, gương mặt đầy vẻ không hài lòng.

Bà đang cố gắng giúp Từ Ngưng Viên theo đuổi Phù Dung, vậy mà cái thằng ngu này cứ đứng trơ ra bên cạnh là sao chứ? Thật là khiến bà tức chết mà.

Phù Dung ngẫm nghĩ lại lời bà Nghiêm nói, cảm thấy thật sự có lý.

Thế nhưng cô vẫn cảm thấy việc bà Nghiêm đến ở chung với mẹ con cô không tốt lắm thì phải.

Cô cảm thấy chuyện này dường như không đơn giản như vậy.

“Nhưng mà…”

“Phù Dung, không phải em muốn làm thủ tục xuất viện sao? Đi nhanh nào, nếu không thì hết giờ làm thủ tục đó.”

Từ Ngưng Viên sau khi bị bà Nghiêm liếc một cái, suy nghĩ trong đầu lập tức được đả thông.

Anh đã hiểu ra ý mẹ anh muốn làm gì rồi.

Vì vậy mà Từ Ngưng Viên nhào lên, cắt ngang lời Phù Dung mà nói.

Sau đó thì đưa tay kéo Phù Dung ra khỏi phòng bệnh.

Phía sau bà Nghiêm vui vẻ bế Niệm Thâm đi theo.

“Này”, Phù Dung bị Từ Ngưng Viên kéo tay mà bực mình, vội vàng hất anh ra, “Tôi tự đi được rồi.”

“Ừ, đi thôi.

Tôi giúp em gọi y tá đến làm thủ tục.”

Từ Ngưng Viên bị Phù Dung hất tay, không những không giận mà còn phì cười.

Anh nhanh chân bước về phía trước, bộ dạng sốt sắng muốn giúp Phù Dung làm thủ tục nhanh nhất có thể.

Phù Dung nhìn bộ dáng này của Từ Ngưng Viên thì lập tức khó hiểu.

Không phải khi nãy Từ Ngưng Viên còn sống chết ngăn chặn việc cô muốn xuất viện sao? Sao bây giờ lại trở nên nhiệt tình như thế này nhỉ?

Phù Dung cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà bị Từ Ngưng Viên và bà Nghiêm lôi kéo, làm xong thủ tục, lên xe của Từ Ngưng Viên chạy về hướng chung cư của cô.

Đến tận lúc cả đám người bước vào trong căn hộ mà Phù Dung đang đứng tên rồi, cô vẫn chưa hiểu ra vì sao Từ Ngưng Viên lại đột nhiên thay đổi thái độ như vậy.

Đêm đầu tiên xuất viện, ở nhà Phù Dung có thêm một vị khách không ngờ tới.

Bà Nghiêm tự nhiên mà chọn phòng khách rồi bế Niệm Thâm vào ngủ trước.

Từ Ngưng Viên ngồi chơi một lúc rồi lại tự giác ra về mà không cần chờ Phù Dung đuổi.

Cô lại càng cảm thấy chuyện này kỳ quái hơn.

Cả căn phòng khách khi nãy còn ồn ào, giờ đây chỉ còn lại một mình Phù Dung ngồi trên đó.

Bình luận

Truyện đang đọc