TRÁO THÊ: TỔNG TÀI BỨC HÔN

Những câu nói của Phù Dung lọt vào tai của Từ Ngưng Viên, khiến anh cảm thấy đau xót khôn nguôi.

Phù Dung càng nghiêm túc, anh càng cảm thấy đau lòng.

Bởi vì Từ Ngưng Viên biết rằng những lời cô vừa nói là hoàn toàn chân thật.

“Là bởi vì Mạc Tử Thâm sao?”, Từ Ngưng Viên buồn bã mà hỏi lại.

“Đúng”, Phù Dung thẳng thắn thừa nhận.

“Nhưng em không yêu anh ta mà?”

Từ Ngưng Viên ngoan cố mà nói.

Anh có thể hiểu vì sao Phù Dung vẫn cứ muốn ở bên cạnh Mạc Tử Thâm nhưng vẫn là không thể chấp nhận được nó.

“Thì đã sao?”, Phù Dung mỉm cười, nhàn nhạt mà nói:

“Ở trên thế giới này có rất nhiều người ở bên nhau không phải chỉ vì tình yêu.

Bởi vì còn một cái gọi là tình thân.

Mạc Tử Thâm đối với tôi là người nhà.

Anh ấy là một người rất quan trọng.

Tôi không thể ích kỷ rời xa Mạc Tử Thâm vì đi tìm hạnh phúc của riêng mình, càng không thể vì tình yêu mà bỏ anh ấy sang một bên.

Cả đời này tôi đã hứa sẽ ở bên Mạc Tử Thâm rồi.

Vậy nên Ngưng Viên, tôi xin lỗi, anh mau từ bỏ đi.

Tôi với anh… không có hy vọng đâu.”

Phù Dung nói xong thì khẽ hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén sự khó chịu trong lồng ngực xuống.

Đây là kết thúc tốt nhất cho mọi người rồi.

Phù Dung đứng dậy, quay lưng bỏ đi nhưng lại bị Từ Ngưng Viên chạy theo kéo ngược lại.

Anh ôm chặt lấy Phù Dung từ phía sau, giọng nói run rẩy:

“Nếu… nếu em cứ muốn ở bên cạnh Mạc Tử Thâm… vậy thì cứ ở đi.

Nhưng anh nhất định sẽ không từ bỏ.”

Phù Dung sững sờ, quay lưng lại mở to mắt mà nhìn Từ Ngưng Viên.

Cô đã nói đến mức này rồi mà Từ Ngưng Viên vẫn còn không chịu hiểu sao.

“Tôi…”

“Em nợ Mạc Tử Thâm, muốn dùng cả đời này để trả nợ anh ta?”, Từ Ngưng Viên ngắt lời của Phù Dung mà cất giọng trước, “Được, vậy em cứ làm như vậy đi.

Nhưng mà anh cũng sẽ dùng cả đời này ở bên cạnh em.

Như vậy có được không?”

Giọng nói của Từ Ngưng Viên hết sức chân thành, ánh mắt van xin của Từ Ngưng Viên khiến Phù Dung cảm thấy đau đớn.

Cô nhắm mắt lại, không muốn đối diện với một Từ Ngưng Viên thâm tình, cố chấp trước mặt.

Chết tiệt.

Phù Dung đã dặn lòng bao nhiêu lần rồi, thế nhưng vẫn không thể không bị Từ Ngưng Viên làm cho cảm động.

“Tùy anh đi.”

Phù Dung chán nản nói ra một câu, sau đó quay lưng bước nhanh trở về phòng ngủ của mình.

Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung bỏ đi thì có hơi hụt hẫng, nhưng ngẫm lại câu nói của Phù Dung thì hình như là đã đồng ý với anh rồi đúng không? Môi của Từ Ngưng Viên liền nhếch lên thành nụ cười, tâm trạng vui vẻ hẳn lên.

“Phù Dung, vậy anh vào bếp làm thứ gì đó ngon ngon rồi đem vào phòng em ăn nha.”

Từ Ngưng Viên hô lớn, sau đó hào hứng mà chạy đi vào trong bếp, miệng huýt sáo vui vẻ.

Phù Dung và Từ Ngưng Viên đi rồi, ở sau bức tường Mạc Tử Thâm mới bước ra khỏi chỗ nấp.

Anh cũng chẳng phải cố tình nghe lén gì, vốn định ở đây làm cho Phù Dung một chút bất ngờ thôi.

Ai ngờ lại nghe thấy hết cuộc đối thoại của hai người.

Mạc Tử Thâm nhìn xuống dĩa bánh cháy đen thui của mình, bỗng bật cười.

Lâu lâu anh mới có hứng vào bếp làm chút gì đó, nhưng đúng là không thể làm ra cái gì đàng hoàng được mà.

Mạc Tử Thâm bóc một cái bánh bỏ vào miệng mình rồi nghênh ngang bỏ đi ra khỏi nhà của Phù Dung.

Vị bánh nướng cháy khét trong miệng thật sự chẳng dễ chịu chút nào cả.

Mạc Tử Thâm không nói không rằng bỏ đi hơn một tuần thì mới xuất hiện lại.

Trong một tuần này Phù Dung kiếm đủ mọi cách để liên lạc với Mạc Tử Thâm nhưng đều thất bại.

Vào một buổi chiều khi Phù Dung đang chán ngồi ở dưới sân chung cư thì Mạc Tử Thâm lại đột ngột xuất hiện trước mặt cô.

“Mạc Tử Thâm?”

Phù Dung nhìn người đàn ông đang che đi ánh sáng trước mắt mình mà la lớn lên.

Sau đó cô đứng bật dậy, đánh mạnh vào người của anh.

“Mấy ngày nay anh đi chết ở đâu vậy hả? Có biết là em lo lắng lắm hay không? Đi đâu cũng không báo được một tiếng? Thật khiến người khác tức chết mà.”

Phù Dung vừa đánh, vừa mắng.

Tâm trạng sợ hãi mấy ngày hôm nay của cô cuối cùng cũng được buông lỏng.

Phù Dung cứ lo rằng Mạc Tử Thâm sẽ xảy ra chuyện gì không tốt.

Mạc Tử Thâm bị Phù Dung đánh nhưng không hề né trách.

Anh đứng im, mỉm cười để mặc cô nàng trút giận lên người mình.

Phù Dung đánh một lúc lâu thì đã mệt, cô đứng chống nạng mà thở phì phò.

Mạc Tử Thâm thấy vậy liền cười cười mà hỏi:

“Hết giận chưa?”

Câu hỏi vừa thốt ra Phù Dung ngay lập tức lườm Mạc Tử Thâm một cái sắc lẻm.

“Anh còn cười được? Nói đi, bữa giờ làm gì vậy?”

“Ưm… Chuyện dài lắm.

Chúng ta đi lên nhà trước được không?”

Mạc Tử Thâm ôm lấy bả vai xoay xoay, mở miệng xuýt xoa:

“Em đánh anh bầm dập vậy rồi cũng phải cho anh lên nhà ngồi rồi mới tra khảo chứ?”

“Đi thôi”, Mạc Tử Thâm nháy mắt với Phù Dung, hất đầu về phía sau dãy nhà rồi quay lưng đi trước.

“Hừ.”

Phù Dung vẫn còn rất giận, nhưng cũng làm theo lời của Mạc Tử Thâm.

Hai người bước đi song song vào trong tòa chung cư.

Phù Dung không biết cô có lầm không, nhưng hôm nay Mạc Tử Thâm hình như có chút kỳ lạ.

“Anh uống gì không? Em lấy cho.”

Phù Dung mở cửa bước vào, quan tâm mà hỏi Mạc Tử Thâm một câu.

“Ha ha, anh vừa không ở chung nhà có mấy ngày, em đã vội xem anh xa cách thế? Anh muốn uống gì thì tự đi lấy cũng được mà.”

Mạc Tử Thâm cười lớn, bộ dáng vẫn lưu manh như thường ngày mà trêu chọc Phù Dung.

“Anh bớt nói xàm đi.”

Phù Dung giơ tay lên, hăm dọa đánh anh.

Mạc Tử Thâm càng cười lớn hơn.

Anh tiến lên, nắm lấy tay của Phù Dung rồi dịu giọng:

“Em vào trong phòng anh chút, anh có chuyện muốn nói.”

Phù Dung thấy Mạc Tử Thâm bỗng dưng thay đổi thái độ như vậy thì cảm thấy rất kỳ lạ, trong lòng trở nên căng thẳng.

“Anh sao vậy?”

Mạc Tử Thâm chỉ cười mà không nói, nắm lấy tay của Phù Dung đi về căn phòng mà Phù Dung sắp xếp cho anh ở tại đây.

Bình luận

Truyện đang đọc