TRÁO THÊ: TỔNG TÀI BỨC HÔN

Phù Dung bước đến gần hơn với chậu cây nhỏ, những chiếc lá bé tí xanh mướt hiện rõ trước mắt cô.

Đây là món quà sinh nhật bà Dung Hoa đã tặng cho cô.

Mẹ cô bảo đây là một món quà bí mật.

Một chậu hoa Phù Dung.

Lúc Phù Dung nhận được thì nó chỉ là một cái hạt mà thôi, chính tay hai mẹ con đã bỏ hạt vào chậu, tưới nước rồi chờ ngày nó thành cây.

Phù Dung rất háo hức chờ đợi, thế nhưng dù cho cô chăm sóc kỹ càng đến cỡ nào.

Sau một tháng rồi cây vẫn chưa hề nảy mầm.

Cô còn từng trêu với mẹ cô là mẹ mua trúng hạt hư rồi, không lên thành cây được.

Lúc ấy bà Dung Hoa chỉ cười nói cô trồng cây phải có kiên nhẫn.

Mấy hôm nay quá nhiều chuyện xảy ra khiến Phù Dung quên mất nó.

Hôm nay nhìn lại, không ngờ cây lại nảy mầm rồi.

“Mẹ ơi.

Hy vọng khi cây nở hoa mẹ sẽ trở lại bên con nhé.”, Phù Dung lấy một ít nước tưới lên mầm xanh nhỏ nhoi, khẽ cầu nguyện.

Hiện tại là tháng mười hai.

Bà Dung Hoa nói hoa này sẽ nở hoa vào tháng tám đến tháng mười.

Sinh nhật của Phù Dung lại đầu tháng mười một.

Bà nói chờ hoa nở xong vừa kịp lúc đón sinh nhật của Phù Dung.

Lúc đó sẽ hái hoa vào làm bánh ăn trong ngày sinh nhật của cô.

Phù Dung nghĩ lại chuyện cũ thì trong lòng càng trở nên vui vẻ.

Cô có niềm tin thật lớn rằng mẹ cô sẽ có thể tỉnh lại trước ngày sinh nhật năm sau, khi đó hai mẹ con cô nhất định sẽ cùng làm bánh Phù Dung.

Phù Dung vui vẻ mà tạm biệt chậu hoa nhỏ, tiếp tục trở về nhà của Từ Ngưng Viên.

Cô cảm thấy hiện tại chẳng còn gì phải sợ hãi nữa, cô sẽ sống thật tốt.

Chờ đến khi mẹ cô tỉnh dậy, sau đó hai mẹ con sẽ cùng rời khỏi nơi đây.

Phù Dung trở lại với căn phòng đơn sơ mà Từ Ngưng Viên đã đưa cho cô.

Phù Dung sắp xếp một chút, lại lau dọn một lượt.

Cuối cùng thì cũng có thể khiến nó trở nên giống phòng cho người ở hơn.

“Xong.”

Phù Dung vỗ tay một cái, hân hoan nhìn thành quả lao động cả buổi của mình.

Nơi đây sẽ là góc nhỏ cá nhân của cô.

“Rang.

Rang.

Rang.”

Tiếng chuông báo nhắc nhở của điện thoại vang lên.

Phù Dung tái mặt, vội vàng chạy đi rửa mặt rồi quơ đại điện thoại bỏ vào túi xách, chạy như bay ra bến xe bus.

“Chết rồi.

Chết thật rồi.

Lại trễ làm nữa rồi.

Hu hu.”

Phù Dung ngồi trên ghế xe bus, liếc nhìn thời gian trong đồng hồ mà cảm thấy đau khổ.

Xe bus chậm chạp lăn bánh, lại gặp thời điểm kẹt xe.

Trong lòng Phù Dung cảm thấy lo lắng, đứng ngồi không yên.

Ngay khi xe vừa thắng kít tại trạm dừng thì cô đã lao xuống đầu tiên, cắm đầu chạy về phía quán ăn.

“Cô ơi.

Con xin lỗi ạ.

Con hứa…”

Phù Dung vừa bước chân vào cửa quán, chưa kịp nhìn thấy gì thì đã vội vàng la lớn lên.

Cô định hứa hẹn sẽ không bao giờ đi trễ nữa, lo sợ bà chủ quán sẽ đuổi việc cô mất.

Thế nhưng khi mở mắt ra nhìn thấy khung cảnh trước mặt, câu nói của Phù Dung lại bị nghẹn ngay trong cổ họng.

Phù Dung phải nhìn kỹ lắm mới không nghĩ rằng mình đã đi nhầm chỗ.

Trong quán vắng tanh, không có một vị khách.

Bàn ghế ngả nghiêng, đổ vỡ.

Bà chủ quán thì đang ngồi thất thiểu trên ghế, cả người bần thần.

“Cô.

Có chuyện gì vậy ạ?”

Phù Dung sợ hãi mà chạy nhanh tới chỗ của bà chủ quán.

Cầm lấy tay của bà mà hỏi.

Phù Dung chạm vào thì mới phát hiện tay của bà chủ đang run lẩy bẩy.

“Phù Dung đó à?”

Bà chủ quán nghe thấy tiếng Phù Dung gọi thì mới ngẩng đầu lên mà nhìn cô.

“Con đây.

Quán xảy ra chuyện gì ạ? Vì sao lại trở nên như thế này? Cô báo công an chưa? Có ai bị thương không?” Phù Dung lo lắng mà hỏi, bàn tay càng nắm chặt hơn.

“Không.

Không có ai bị thương cả.

Có chút hiểu lầm thôi.”, Bà chủ quán lắc đầu, giọng nghèn nghẹn mà trả lời, “Hôm nay quán nghỉ bán.

Con cứ nghỉ một hôm nhé?”

“Cô.

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Nói cho con nghe đi được không?”

Phù Dung thấy bà chủ nói như vậy thì càng trở nên lo lắng nhiều hơn, trong lòng cảm thấy rất bất an.

“Cô đừng giấu con mà.

Con làm với cô ở đây bao lâu rồi.

Quán xảy ra chuyện thì con cũng nên được biết chứ ạ?”

“Haizz.

Cái con bé này.

Cứ ngoan cố như vậy làm gì chứ?”, Bà chủ quán thở dài, ánh mắt buồn rười rượi mà nhìn Phù Dung, “Được rồi.

Cô nói thật cho con nghe.

Cô thiếu nợ người ta, người ta đến đòi tiền, không có nên mới đập quán mà thôi.”

“Đòi nợ?”

Phù Dung mở to mắt mà hỏi lại.

Trong ấn tượng của cô thì dù bà chủ không phải dạng giàu có gì, nhưng chưa bao giờ thiếu thốn.

Tại sao lại thiếu nợ đến mức bị người ta phá quán như thế này chứ?

“Ừ.

Đòi nợ.”, Bà chủ quán gật đầu, vỗ vỗ trên tay của Phù Dung, “Chuyện tới mức này thì cô cũng thật xin lỗi con.

Quán không thể duy trì nổi việc thuê người.

Công việc này…”

Bà chủ quán nói tới đây thì bỗng dưng rơi nước mắt, không thể nói được nữa.

“Thật ra con có thể cho cô nợ lương mà.

Con tiếp tục làm, đến khi nào quán khá hơn rồi cô trả lương cho con cũng được.”

Phù Dung hiểu ra bà chủ đang có ý muốn cho cô nghỉ việc thì vội nói.

Phù Dung nghèo, rất nghèo.

Thế nhưng hiện tại tiền đối với cô không quan trọng lắm.

Mẹ của cô trong bệnh viện đã được Nhạc Thanh Dao chi trả chi phí trọn gói, trước mắt sẽ không cần tiền của cô.

Phù Dung lại đang ở nhà của Từ Ngưng Viên, ăn cũng ăn tại đó vì vậy cũng không tiêu tiền gì cả.

“Phù Dung.

Không phải đâu.

Con thật sự không thể làm ở cái quán này nữa rồi.”

Bà chủ quán nghe lời của Phù Dung nói thì càng khóc lớn hơn.

Phù Dung hoảng loạn không hiểu mình đã làm sai chuyện gì, nói sai điều gì mà khiến bà chủ thương tâm như vậy.

“Cô.

Cô không muốn con làm việc ở đây nữa ư? Con làm việc không tốt ạ? Hay cô giận con vì mấy ngày hôm nay đi trễ liên tục.”

Phù Dung cố tìm lý do để giải thích cho việc bà chủ muốn đuổi việc cô.

Hiện tại đây là nơi yên bình duy nhất còn lại của cô, bà chủ cũng như người thân thiết thứ hai sau mẹ cô.

Phù Dung thật sự không muốn phải nghỉ việc ở đây.

“Không phải.

Phù Dung.

Không phải như vậy.”, Bà chủ lắc đầu liên tục phủ nhận, “Chuyện này do là cô, là cô không tốt.

Xin lỗi con.”

“Cô…”

Phù Dung nhìn bà chủ tự trách bản thân mình như vậy thì càng trở nên bối rối hơn.

Ánh mắt rơi vào những vết bầm trên cánh tay của bà, trong đầu lóe lên suy nghĩ:

“Có người đến uy hiếp quán không cho con làm ở đây nữa phải không?”

Bà chủ quán nghe Phù Dung hỏi như vậy thì ngừng khóc, vẻ mặt không thể tin nổi mà nhìn Phù Dung.

Sau đó thì bỗng dưng trở nên hoảng loạn, bà đẩy tay của Phù Dung ra, móc từ trong túi ra một phong bì dày.

“Con đang nói nhăng nói cuội gì vậy? Ai uy hiếp gì ở đây.

Đây là tiền lương tháng này của con.

Mau cầm lấy rồi rời khỏi đây đi.

Mau đi đi.

Kiếm một chỗ đàng hoàng nào mà làm thêm, đừng có quay lại đây nữa.

Đi đi.”

Bà chủ quán dúi bì thư tiền vào trong tay của Phù Dung rồi vội vàng đẩy cô đi.

Lời nói hấp tấp, lúng túng như sợ hãi một điều gì đó.

Phù Dung lặng đi, trong lòng cô đã có được câu trả lời rồi.

Từ Ngưng Viên.

Anh được lắm.

“Cô.”, Phù Dung giữ tay bà chủ quán lại, nắm chặt lấy nó rồi mỉm cười mà nhìn bà, “Con biết rồi.

Con không làm ở đây nữa đây.

Số tiền này cô cứ giữ lại mà sửa lại quán đi.

Khi nãy cô bảo thiếu tiền người ta đến đòi nợ còn gì? Coi như con hùn cho cô một ít tiền làm lại quán, sau này quán có lãi rồi chia cho con là được.”.

Bình luận

Truyện đang đọc