TRÁO THÊ: TỔNG TÀI BỨC HÔN

Phù Dung bị đám thuộc hạ của Từ Ngưng Viên lôi vào trong bệnh viện.

Cô ngồi trước cửa phòng cấp cứu sáng đèn, nhìn Từ Ngưng Viên đang lo lắng đi qua đi lại.

Sự lo lắng của Từ Ngưng Viên lúc này không phải là giả.

Phù Dung không thể nhìn ra được trong lòng cô đang có tư vị gì.

Lớp băng trên mặt của Phù Dung đã bị rơi rớt hoàn toàn, lộ ra gương mặt lởm chởm vết thương, nhìn không ra mặt con người nữa rồi.

Máu từ vết thương rướm ra, chảy xuống cả sàn hành lang.

“Này, tôi đưa cô đi băng bó.”

Một vị y tá thấy thương thế trên mặt của Phù Dung như vậy thì không thể nhìn nổi nữa mà đề nghị.

Phù Dung liếc lên nhìn người phụ nữ trước mặt đầy cảm kích.

Cô có thể nhận ra đây là người y tá lúc đầu đã giúp cô băng bó vết thương.

Người y tá không thấy Phù Dung lên tiếng, tự quyết định mà kéo cô vào phòng sơ cứu ngay sát bên cạnh.

Từ Ngưng Viên lúc này chẳng còn tâm trí nào quan tâm đến Phù Dung.

Lãnh Khiêm cũng mắt nhắm mắt mở mà để Phù Dung rời đi.

Lãnh Khiêm cũng cảm thấy gương mặt bị thương này của cô gái quá kinh dị rồi, anh nhìn thêm mấy cái mà đã ăn không vô.

“Mới có một đêm không gặp, sao cô lại để bản thân trở nên thê thảm như thế này hả?”

Người y tá thở dài, dùng nước muối làm sạch vết thương cho Phù Dung.

Nước muối đổ vào sẽ khiến người ta đau rát.

Thế nhưng Phù Dung chỉ ngồi trơ ra đó không động đậy, mọi giác quan trên người cô cũng dần mất đi rồi.

“Ọe…”

Bỗng dưng Phù Dung bịt miệng, trong bụng có thứ gì đó nhộn nhạo không yên.

Cô vội vàng đẩy người y tá ra rồi lao vào trong nhà vệ sinh.

Phù Dung ôm lấy bồn cầu mà nôn khan, gương mặt lại thêm trắng bệch dọa người.

“Ọe… Ọe…”

Phù Dung ôm bồn cầu một lúc lâu, dạ dày co thắt.

Từ tối hôm qua đến giờ cô không ăn gì hết, nhưng trong bụng lại cực kỳ khó chịu, muốn nôn nhưng lại không nôn được.

Người y tá lo lắng đứng bên ngoài cửa phòng vệ sinh nhìn, sau đó lại như nghĩ đến chuyện gì đó.

Cô đi đến bên hộc tủ, lấy ra một thứ rồi đến gần bên Phù Dung, đưa nó cho cô.

“Tôi thấy… cô cứ thử kiểm tra đi”, Cô y tá ngập ngừng nói.

Khó khăn lắm Phù Dung mới ngăn lại cơn buồn nôn, nghe thấy tiếng người y tá thì nhìn lên.

Sau khi ánh mắt rơi vào chiếc que thử thai trong tay của cô ta thì Phù Dung lập tức ngã bịch xuống sàn.

“Không… không thể nào…”, Phù Dung lắp bắp, lắc đầu đầy hoảng sợ.

“Cứ kiểm tra thử cho chắc.

Tình trạng cơ thể của cô hiện tại rất kém, nếu thật sự có thai thì cần có chế độ chăm sóc hợp lý.

Chứ cứ để như vậy thì đứa bé không sống nổi đâu.

Cô thử đi.”

Cô y tá nói xong thì dúi que thử thai vào tay của Phù Dung, sau đó đóng cửa rời đi.

Phù Dung ở lại một mình trong căn phòng nhỏ, sống lưng trở nên lạnh toát.

Hàm răng cắn chặt lại với nhau, môi run rẩy.

Một lát sau, Phù Dung mở cửa bước ra khỏi nhà vệ sinh, ánh mắt vô hồn.

Phù Dung không nói gì với người y tá cả mà chỉ lướt qua cô rồi ra khỏi phòng sơ cứu.

Cô trở về ngồi lại trên băng ghế trước cửa phòng cấp cứu, cả người thất thần.

Người y tá thấy bộ dáng của Phù Dung trở nên như vậy thì lập tức giật mình, vội vàng lao vào nhà vệ sinh kiểm tra.

Ở trong thùng rác, chiếc que thử thai nằm chỏng trơ, trên đó có hai vạch đỏ như màu máu.

Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu của Nhạc Thanh Dao đã mở, một người đàn ông trung niên mặc áo blouse bước ra.

“Cô ấy thế nào rồi?”, Từ Ngưng Viên nắm lấy người bác sĩ mà hỏi vội.

“Chuyện này… Cô ấy mất máu quá nhiều, lại bị thương từ trước.

Chúng tôi không đủ nhóm máu của cô ấy nên đang chờ tìm kiếm thêm thì mới tiếp tục cuộc phẫu thuật được.”

Người bác sĩ khó khăn mà trả lời cho Từ Ngưng Viên.

Ông cảm thấy người đàn ông này rất đáng sợ, thế nhưng tình hình bệnh nhân quả thật không mấy khả quan.

Ông không dám nói dối.

Lần trước để diễn cho đúng, Nhạc Thanh Dao đã khiến cho bản thân bị tai nạn xe thật.

Vì sợ Từ Ngưng Viên sẽ phát hiện ra việc nói dối nên Nhạc Thanh Dao chấp nhận hy sinh bản thân.

Tai nạn thật, bị thương thật, mất máu thật.

Cơ thể cô ta đã kiệt quệ, thêm việc bị Phù Dung đập đầu, mất máu quá nhiều, tình hình càng trở nên nghiêm trọng hơn nữa.

“Thiếu máu? Các người chẳng phải có ngân hàng máu dự trữ sao?”, Từ Ngưng Viên nổi điên mà hét lớn.

“Thật xin lỗi.

Vừa hay là nhóm máu của Nhạc tiểu thư thuộc dạng hiếm.

Máu trong kho dự trữ của nhóm này đã hết rồi.

Nhưng Từ tổng yên tâm, chúng tôi đang huy động tìm kiếm tình nguyện viên hiến máu.

Rất nhanh thôi sẽ kiếm được người cùng nhóm máu với Nhạc tiểu thư.

Chỉ cần có được, Nhạc tiểu thư chắc chắn được cứu.”

Người bác sĩ vội vàng giải thích rồi trấn an cho Từ Ngưng Viên.

Nói xong ông ta không nhịn được mà đưa tay vuốt mồ hôi trên trán mình.

“Vậy ông còn đứng đây làm gì hả? Đi kiếm ngay cho tôi.”

“Dạ, dạ vâng.”

Từ Ngưng Viên nổi giận, người bác sĩ lập tức bỏ chạy lấy người.

Cả hành lang lại trở về im lặng.

“Lãnh Khiêm, đi kiếm người cùng nhóm máu Thanh Dao về đây cho tôi”, Từ Ngưng Viên trầm giọng nói.

Sau đó ánh mắt liếc về phía Phù Dung đang ngồi, lập tức bổ sung:

“Đem cô ta đi kiểm tra nhóm máu luôn.

Nếu máu phù hợp thì dù có phải rút sạch hết máu của cô ta cũng phải đủ để làm phẫu thuật cho Thanh Dao cho tôi.”

Giọng nói lạnh lẽo của Từ Ngưng Viên nhắm thẳng về Phù Dung.

Cả người Phù Dung không nhịn được mà run lên.

“Tôi không đồng ý cho Nhạc Thanh Dao máu.

Anh có quyền gì mà bắt ép tôi chứ?”

Phù Dung ngẩng đầu lên, đối mặt với Từ Ngưng Viên mà hỏi lại.

Gào khóc cả một đêm, giọng Phù Dung đã trở nên khàn khàn, Từ Ngưng Viên chẳng thể nào nhận ra giọng nói của cô nữa rồi.

“Nếu cô không cho máu khiến Thanh Dao chết thì cô là kẻ giết người, cô sẽ phải vào tù.

Cô nghĩ tôi còn để cho cô sống sót được sao? Hơn nữa, cô có muốn hay không thì tôi cũng có đủ khả năng ép buộc cô phải hiến máu.”

Thái độ của Từ Ngưng Viên đầy cay nghiệt.

Lãnh Khiêm đứng ở một bên đợi sẵn, chỉ cần Từ Ngưng Viên lên tiếng, anh chắc chắn đến kéo Phù Dung đi lấy máu.

“Ha ha ha, cũng phải.”

Phù Dung bật cười lớn.

Từ lâu cô đã biết rõ Từ Ngưng Viên là con người máu lạnh vô tình rồi.

Phù Dung còn có thể trông chờ gì để anh ta thương xót cho cô chứ? Trong mắt của Từ Ngưng Viên thì mạng sống của cô chẳng khác gì con kiến, muốn giết thì giết, muốn thả thì thả.

Đúng không?

“Anh không cần phải ép tôi đi kiểm tra máu.

Máu của tôi đúng là cùng nhóm với Nhạc Thanh Dao đó.”

Phù Dung tự giễu, chị em song sinh, máu có thể khác nhau được sao? Chỉ là…

“Nếu tôi hiến máu cứu sống Nhạc Thanh Dao, anh sẽ bỏ qua cho tôi sao?”

“Đúng.”

Từ Ngưng Viên đáp ngắn gọn.

Hiện tại đối với anh không có gì đáng bận tâm ngoài việc cứu sống Nhạc Thanh Dao.

“Được.

Vậy Từ Ngưng Viên, tôi hỏi anh thêm một câu nữa, anh phải trả lời cho tôi trước”, Phù Dung hít một hơi thật sâu, gằn từng chữ mà hỏi:

“Nếu lựa chọn giữa con của anh và người phụ nữ nằm trong phòng cấp cứu kia.

Anh sẽ chọn ai?”

Bình luận

Truyện đang đọc