TRÁO THÊ: TỔNG TÀI BỨC HÔN

Phù Dung dùng ngón trỏ của mình, vẽ theo viền mặt của Từ Ngưng Viên, suy nghĩ bay đi xa.

Bỗng dưng người đàn ông đang ngủ say mở mắt ra, Phù Dung giật mình rụt tay về nhưng không kịp.

Từ Ngưng Viên bắt lấy bàn tay của Phù Dung, kéo cô xuống, ôm chặt cô vào lòng.

“Tôi nhắm mắt đợi cả nửa buổi.

Cuối cùng em lại chẳng chịu hôn tôi gì hết là sao chứ?”, Từ Ngưng Viên lười biếng nói trong cơn say ngủ.

“Hôn anh? Tôi á?”, Phù Dung mở to mắt.

Người đàn ông này còn mơ mộng nhiều hơn cả cô rồi.

“Hừ, không phải sao? Phụ nữ nhìn thấy tôi còn không phải muốn lao vào à? Em được ngắm nhìn thoải thích như vậy mà lại không chịu sử dụng.”

“Nằm mơ”, Phù Dung đập vào ngực của Từ Ngưng Viên, bĩu môi nói.

Cô mới lười cãi lại cái tên tự mãn này, “Dậy đi.

Tôi đói rồi.

Ăn xong còn phải ra sân bay nữa.”

“Còn sớm mà.”

Từ Ngưng Viên nào chịu buông tha cho Phù Dung dễ dàng như vậy.

Anh kéo ngược cô về lại giường, ngồi đè lên người Phù Dung.

“Này, Từ Ngưng Viên, bây giờ là buổi sáng đó”, Phù Dung cao giọng cảnh cáo.

Cô có thể cảm nhận được cái thứ đang thức tỉnh dưới thân của Từ Ngưng Viên.

Nó đang đâm vào bụng cô, mặt Phù Dung lập tức đỏ lên.

“Em không thấy buổi sáng mới là thời điểm thích hợp để làm chuyện này sao?”, Từ Ngưng Viên nhếch môi nở một nụ cười gian xảo, ngón tay thon dài nâng cằm của Phù Dung lên, âu yếm mà hôn lên môi cô:

“Để anh cho xem ăn sáng, bà xã…”

Phù Dung cứ tưởng hôm nay là ngày cô có thể được thư giãn, nhưng cô lại không ngờ ngày hôm nay là ngày mà Từ Ngưng Viên cởi bỏ hết tất cả những phóng túng trong người anh.

Lúc Phù Dung run run bước vào sân bay, hận không thể đem dao cắt đứt ‘thằng em’ của Từ Ngưng Viên ném cho chó ăn cho rồi.

Đúng là cái thứ sinh ra để làm hại người khác mà.

Từ Ngưng Viên cũng biết được là sáng ngày hôm nay anh có hơi quá đáng.

Nên cả chặn đường đều đi theo sau mà cung phụng Phù Dung:

“Bà xã, em lạnh không? Cần bảo đem thêm chăn không?”

“Bà xã, em ăn thêm chút gì không? Anh mua cho.”

“Bà xã, em uống nước…”

“Từ Ngưng Viên, im miệng.” Phù Dung liếc qua khẽ quát một tiếng.

Từ Ngưng Viên lập tức ngoan ngoãn mà im lặng.

Thế nhưng chỉ chừng mười phút sau thì người đàn ông này lại bắt đầu mon men đến gần Phù Dung.

Phù Dung bảo anh im miệng thì anh làm đúng lời cô, không hé răng một câu.

Nhưng bàn tay của anh lại không yên phận, đang lần mò trên bụng của cô.

Phù Dung đang rất mệt, cô chỉ muốn ngủ mà thôi.

Từ Ngưng Viên cứ phá rối khiến cô thật sự phát hỏa, định bụng mở mắt ra mắng anh ta một trận nữa thì lại cảm thấy nơi bụng ấm dần lên.

Phù Dung nhìn xuống, không biết Từ Ngưng Viên kiếm đâu ra một túi chườm ấm.

Anh cẩn thận chăm chú mà khẽ xoa nó trên bụng dưới của cô.

Cảm giác ấm nóng khiến cho cả người Phù Dung thoải mái không ít.

Cơn giận đối với Từ Ngưng Viên cũng bỗng chốc tiêu tan.

Lúc Từ Ngưng Viên và Phù Dung xuống xe, vui vẻ nắm tay nhau bước vào biệt thự của Từ Gia thì lại thấy bà Nghiêm Từ Vân đang ngồi sẵn trên ghế sô pha mà chờ hai người.

Mặt mũi của bà nặng nề, không hề vui vẻ.

Phù Dung thấy bà Nghiêm đột nhiên trở nên kỳ lạ như vậy thì vội vàng đến bên cạnh bà, nắm lấy tay bà mà quan tâm hỏi:

“Mẹ, mẹ làm sao vậy ạ?”

“Ai là mẹ của cô? Tránh ra.”

Bà Nghiêm Từ Vân bỗng dưng hất mạnh tay Phù Dung ra, hét lớn, gương mặt đầy phẫn nộ.

Phù Dung bị dọa, sợ đến sững sờ.

Cô chưa bao giờ thấy bà Nghiêm giận dữ với cô như thế này.

Dù là lúc mới đi Châu u về biết tin Từ Ngưng Viên lén bà kết hôn cũng chỉ khó chịu nhăn mặt, nói chuyện khó nghe chứ chưa bao giờ thật sự động tay, động chân với cô.

“Mẹ.

Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung bị mẹ mình đẩy ngã thì tiến đến đỡ cô dậy, ôm lấy Phù Dung rồi nhìn mẹ mình khó hiểu.

“Có chuyện gì thì mẹ cũng bình tĩnh đã ạ.”

“Anh còn hỏi tôi có chuyện gì hả? Anh còn dám ôm nó?”

Bà Nghiêm thấy Từ Ngưng Viên đang ôm lấy Phù Dung trong lòng thì càng nổi điên hơn.

Bà lao đến kéo mạnh Phù Dung từ trong lòng Từ Ngưng Viên ra, nắm lấy cổ áo của Từ Ngưng Viên mà hét lớn:

“Nó hại chết em trai anh mà anh vẫn cưới nó về làm vợ? Anh cưới người yêu của em trai mình? Cưới hung thủ giết em trai mình? Từ Ngưng Viên, anh nói thử xem mẹ làm sao bình tĩnh nổi đây hả?”

ĐOÀNG.

Phù Dung cảm thấy cả cơ thể như vừa bị sét đánh trúng, không thể cử động được chỉ có thể trơ mắt nhìn bà Nghiêm Từ Vân lao vào đánh đấm Từ Ngưng Viên.

Từ Ngưng Viên nghe câu nói của mẹ mình xong thì gương mặt cũng trở nên xám ngoét, cổ họng đắng chát.

Cưới người yêu của em trai mình? Cưới hung thủ giết em trai mình? Những câu nói này như khoét sâu vào da thịt anh.

Đau đến không thở nổi.

“Mẹ.

Mẹ bình tĩnh lại đi.

Chuyện không phải như mẹ nghĩ đâu”, Từ Ngưng Viên cố gắng giữ cả người bà Nghiêm lại, rồi quay sang nhìn Phù Dung đang đứng một bên mà nói:

“Thanh Dao, em vào phòng tôi nghỉ trước đi.”

Từ Ngưng Viên chỉ nói được một câu với Phù Dung thì đã phải tiếp tục vật lộn với mẹ mình.

Phù Dung nhìn khung cảnh hoảng loạn trước mặt.

Môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng khi nhìn vào ánh mắt đau khổ của Từ Ngưng Viên thì lại không nói gì được nữa.

Phù Dung im lặng đi lên lầu, trong đầu không ngừng nghĩ đến những câu nói mà bà Nghiêm Từ Vân đã nói khi nãy.

Ở dưới nhà tiếng cãi nhau của Từ Ngưng Viên và bà Nghiêm vang lên rất lâu.

Mãi một tiếng sau Từ Ngưng Viên mới quay trở về phòng ngủ.

Anh tiến lên giường, ôm chặt lấy Phù Dung từ đằng sau.

Phù Dung nhắm mắt giả vờ ngủ.

Nhưng cuối cùng không nhịn được mà cất tiếng hỏi Từ Ngưng Viên:

“Những gì mẹ anh nói khi nãy đều là sự thật sao?”

“Không có gì đâu.

Em ngủ đi.

Những chuyện khác cứ để tôi lo.”

Từ Ngưng Viên hôn nhẹ vào má cô, dỗ dành cho Phù Dung ngủ.

Anh không muốn nói về chuyện này nữa.

Trận cãi vã với bà Nghiêm đã khiến Từ Ngưng Viên hoàn toàn kiệt sức rồi.

Ở trong bụng Phù Dung đang có một đống câu hỏi, nhưng cảm nhận được sự mệt mỏi của Từ Ngưng Viên thì không đành lòng nói tiếp.

Cô không thể làm gì hơn là tiếp tục cố gắng ngủ.

Phù Dung bỗng dưng hiểu ra được rất nhiều việc.

Những câu hỏi vô tình lúc trước Từ Ngưng Viên đã hỏi cô, đã mắng cô.

‘Ra là vậy.’

Thì ra Nhạc Thanh Dao là hung thủ giết chế em của Từ Ngưng Viên.

Vì vậy mà anh ta lúc đầu mới có thái độ thù hận đối với cô như vậy.

Thù giết cha, thù giết em.

Với cái thân phận Nhạc Thanh Dao này mà Phù Dung vẫn có thể ở bên Từ Ngưng Viên được sao? Từ Ngưng Viên thật sự có thể yêu cô chứ?

Phù Dung nghĩ đến đây bỗng cảm thấy cực kỳ hoang mang.

Cô mở mắt ra xoay người lại nhìn gương mặt đầy sắc sảo, ưu tú của Từ Ngưng Viên.

Từ Ngưng Viên cảm nhận được Phù Dung đang nhìn mình nên cũng mở mắt ra, hai ánh mắt giao nhau.

Anh mỉm cười, dịu dàng vuốt tóc cô:

“Ngủ đi em.

Hiện tại tôi mệt lắm.

Có gì mai nói được không?”

“Từ Ngưng Viên, anh có thật sự yêu tôi không?”, Phù Dung run rẩy hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc