TRÁO THÊ: TỔNG TÀI BỨC HÔN

“Áaaa”

Tiếng hét thất thanh khiến cho Phù Dung đang cặm cụi quét sàn giật bắn người mà nhìn lại.

Cô nàng còn khá trẻ, hình như là nhân viên mới, sau khi hét một tiếng đầy kinh hoảng thì đang loay hoay gõ gõ lên màn hình máy tính của mình.

Phù Dung nhìn bộ dạng lúng túng của cô nàng, suy nghĩ một chút bèn đi đến hỏi han.

“Cô gặp chuyện gì à?”

Cô gái trẻ nghe có người hỏi thì hoảng hốt quay lại nhìn.

Hôm nay cô lên công ty rất sớm để hoàn thành tiếp phần báo cáo hôm qua.

Sớm đến mức cô cứ nghĩ mình là người duy nhất có mặt ở trong phòng này rồi.

Trong lúc Phù Dung đánh giá cô nàng thì cô cũng đánh giá ngược lại Phù Dung.

Người này không giống nhân viên trong phòng kế toán lắm.

“À.

Tôi là nhân viên thực tập kiêm chân chạy vặt ở đây thôi, không phải nhân viên ở phòng này.

Tôi đến đây để quét dọn.”

Phù Dung nhìn thấy được ánh mắt nghi ngờ của cô nàng nên cất giọng tự giới thiệu trước để tránh cho cô nàng suy nghĩ lung tung.

“Ra vậy.”

Cô nàng nhân viên mới lúc này mới thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn sang chiếc máy tính trên bàn, nói như gần khóc.

“Máy của tôi bị sao ấy, không mở lên được.

Tôi có bảng báo cáo đang làm dở, nếu máy bị hư không thể hoàn thành được thì tôi chắc chắn bị đuổi việc.”

Cô nàng đang cực kỳ lo lắng, bàn tay cứ đè mãi vào nút nguồn của máy tính.

Thế nhưng trên màn hình chỉ thay đổi từ màu đen sang một màu xanh dương, hoàn toàn không có dấu hiệu gì sẽ hoạt động lại.

“Ưm… Tôi nghĩ là cô không nên đè mãi nút nguồn như vậy đâu.

Nếu không muốn chiếc máy này hỏng hoàn toàn”, Phù Dung thấy vậy nhịn không được mà khuyên một câu.

Thông thường khi máy tính có vấn đề bị đơ thì mọi người cứ theo thói quen mà nhấn nút tắt nguồn, rồi mở lại nguồn.

Một số trường hợp thì hành động này sẽ có ích, tuy nhiên đè nút nguồn tắt, mở quá nhiều lần thì lại là một hành động phá máy tính nhanh hơn bao giờ hết.

“Cô nói hay quá.

Giờ không làm vậy thì còn cách nào hả? Cô biết sửa chắc?”

Cô nhân viên mới đang cực kỳ sốt ruột lại nghe thấy Phù Dung bình tĩnh chỉ bảo như vậy thì trở nên tức giận.

“Ờ.

Cũng không hẳn không biết.

Ít ra là có thể sửa tốt hơn cô đấy”, Phù Dung mím môi, sờ sờ mũi.

Mới sáng sớm đã có người nạt vào mặt cô như vậy thật không dễ chịu gì cho lắm.

Từ Ngưng Viên là một, cô gái này là hai.

Bọn họ thật chẳng có chút lịch sự tí nào cả.

“Có ngon thì cô thử sửa đi, ở đó mà ba hoa”, cô nàng nhân viên trẻ bất lực ngồi xuống sàn nhà ôm gối mà khóc nhưng giọng nói vẫn đầy ương ngạnh.

Phù Dung mở to mắt nhìn cô nàng, lắc đầu khó hiểu.

Cô ta mở miệng ra nói một tiếng nhờ cô thì sẽ chết à? Thế nhưng Phù Dung đúng là muốn giúp cô nàng này sửa máy tính.

Cô sau khi tốt nghiệp đã lâu lắm rồi không có thực hành liên quan đến máy tính rồi.

Phù Dung tắt nguồn điện, gập máy tính lại bắt đầu tháo dỡ phần cứng của nó ra.

“Này.

Cô đang làm gì vậy hả?”

Cô nhân viên mới thấy Phù Dung tháo máy tính ra thì vội vàng hét lớn.

Gương mặt của cô nàng đã lấm lem nước mắt, lớp trang điểm cũng nhòe đi rồi, trông có chút dọa người.

“Cô im lặng chút đi.

Tôi đang giúp cô sửa máy tính này”, Phù Dung nhíu mày, không nhìn cô nàng chỉ tập trung vào chiếc máy tính trước mặt.

“Cô điên à? Cô là ai mà dám động vào máy tính của tôi, nếu nó hư luôn thì cô có đền nổi hay không?”

Cô nàng nhân viên mới thấy Phù Dung không nhìn đến mình thì bật dậy, kéo tay Phù Dung lại mà tức giận hỏi.

“Thế bây giờ cô có muốn tôi sửa giúp không? Nếu không thì thôi, dù sao tôi cũng mới tháo được bốn con ốc ra thôi, gắn lại rất dễ, cũng không làm ảnh hưởng gì đến máy tính của cô cả.

Nhưng không phải vừa nãy cô bảo máy tính hư là bị đuổi việc à?”, Phù Dung thở dài, cô lâu lâu cũng muốn thể hiện một lần mà khó khăn quá thì thôi.

“Nhưng… nhưng…”

Cô nàng nhân viên mới vừa nghe đến chuyện sắp bị đuổi việc thì trở nên mếu máo lại, mặt nhăn nhó khó coi.

Cô ta cứ lắp bắp không nói lên lời.

Phù Dung thấy vậy cũng không muốn giúp đỡ gì nữa, dù sao thì việc cần cô dọn dẹp còn cả đống kia kìa.

Phù Dung lấy mấy con ốc, bỏ vào vị trí cũ thì bàn tay lại bị cô nàng nắm lấy.

“Cô có chắc là sửa được không?”

Cô nàng nhân viên mới rụt rè hỏi lại Phù Dung, thái độ hiện tại đã bớt đi vẻ hống hách, có thêm phần cầu xin.

“Nắm chắc được chín phần”, Phù Dung trả lời thẳng thắn.

Khi nãy lúc quan sát cô đã suy nghĩ đến các trường hợp sự cố của chiếc máy tính này rồi.

Những năm Phù Dung học ở trường cũng thường thấy mấy anh, chị khóa trên thực hành sửa chữa máy tính.

Hơn nữa thời gian cô lân la ở phòng công nghệ thông tin của TG Fintech cũng từng giúp đỡ anh chàng vui vẻ sửa một chiếc máy tương tự này rồi.

Vì vậy nếu không phải tại số Phù Dung xui, chắc có thể sửa được đó.

Cô nàng nhân viên mới nghe Phù Dung nói xong thì bặm môi, ra chiều suy nghĩ khó khăn.

Sau đó mới chậm chạp buông tay Phù Dung ra.

“Vậy cô giúp tôi sửa thử đi.”

Phù Dung liếc nhìn cô nàng một lát, sau đó cũng không dây dưa nữa mà lập tức tháo dỡ các linh kiện trong máy tính ra, bắt đầu sửa chữa.

Máy tính của cô nàng này đang bị đơ, thế nhưng khởi động lại nguồn vẫn không hoạt động mà lên màn hình xanh thì phần lớn là xảy ra lỗi của RAM máy tính.

Chiếc máy tính này cũng đã cũ, có vẻ là do công ty phân lại cho cô nàng.

RAM máy tính đã sử dụng lâu sẽ dẫn tới bụi bẩn tích tụ ở khe tiếp xúc với main.

Vì vậy mà Phù Dung mở máy ra để làm vệ sinh cho RAM, sau đó gắn lại nó vào bo mạch để tăng vùng tiếp xúc rồi đậy nắp sau của máy tính lại.

Làm xong tất cả mọi chuyện cũng chưa đến mười phút.

“Xong rồi đó.

Cô thử khởi động lại máy xem.”

Phù Dung phủi phủi tay, hất mặt về phía cô gái đang đứng bên cạnh mà nói.

Cô nàng trợn mắt nhìn Phù Dung, sau đó cũng đưa tay ra nhấn nút nguồn khởi động.

Chiếc máy tính “tít” lên một tiếng, sau đó màn hình hiển thị lại chương trình khởi động của windows.

Cô nàng mừng rỡ mà nhảy cẫng lên, gương mặt ỉu xìu khi nãy lập tức biến mất.

“Wow.

Máy tính hoạt động lại rồi nè.

Hay quá”, cô nàng vui vẻ hô lớn sau đó nhào đến ôm chầm lấy Phù Dung, “Cám ơn chị nhé, chị đúng là cứu tinh của em.”

Phù Dung bị cô nàng ôm cứng ngắt, có chút khó thở vội đẩy cô ta ra.

Cô nàng này cũng quá kích động rồi.

“Khụ khụ… Không có gì đâu”, Phù Dung vỗ vỗ ngực xua tay nói.

“Sao không có gì được.

Chị cứu em một chuyện lớn rồi đấy.

Em là Thu Nhi, mới vào công ty được một tuần thôi.

Chúng ta làm quen nhé, chị ân nhân.”

Thu Nhi chớp chớp mắt, thay đổi thái độ hoàn toàn so với lúc mới gặp Phù Dung.

Cô nàng mở miệng một tiếng cũng là chị, hai tiếng cũng là chị.

Phù Dung bị người ta kêu thân thiết quá có chút không quen.

“Tôi là Phù… à, tôi là Thanh Dao, nhân viên thực tập thôi.

Chuyện này không có gì lớn cả, cô không cần để tâm đâu.”

Phù Dung vội vàng từ chối phần ân tình quá lớn của Thu Nhi.

n nhân gì chứ? Cô chỉ là đi sửa máy tính giúp thôi mà.

“Không được.

Chuyện này đối với em không có nhỏ chút nào đâu.

Chị vẫn là ân nhân của em”, Thu Nhi là một cô bé cứng đầu, cô một khi đã quyết định chuyện gì rồi là nhất định phải làm theo cho bằng được.

“Được rồi.

Tùy cô”, Phù Dung đầu hàng không cãi nữa mà quay trở lại dọn dẹp, “Tôi phải quay về làm việc lại đây.”

“Chị ân nhân, chị làm việc gì vậy? Em làm phụ chị cho”, Thu Nhi chạy lẽo đẽo theo phía sau của Phù Dung, muốn giúp đỡ ngược lại cô.

“Không cần đâu.

Mình tôi làm là được rồi.

Cô không phải có phần báo cáo cần phải làm à?”, Phù Dung cầm lại cây chổi, tiếp tục quét sàn rồi nhắc nhở Thu Nhi.

“Á.

Em quên mất.”

Thu Nhi hét lớn lên.

Sau đó vội vàng chạy trở về ghế của mình, mở file báo cáo lên nhưng vẫn ngoan cố nói với Phù Dung.

“Chị ân nhân chờ em làm xong báo cáo sẽ giúp chị dọn dẹp nhé.

Chờ em.”

Phù Dung cảm thấy buồn cười, cô không đáp lời nữa mà chỉ im lặng dọn dẹp xong trong phòng kế toán rồi rời đi.

Chuyện Thu Nhi nói muốn giúp đỡ gì đó Phù Dung chỉ xem như cô nàng nói chơi, không để tâm đến.

Thế nhưng Phù Dung không ngờ rằng là khi Thu Nhi kết thúc công thì thật sự đi tìm cô mà tranh công phụ chạy vặt.

Mỗi lúc Thu Nhi có thời gian rảnh rỗi là lại bám theo sau lưng Phù Dung mà luôn miệng gọi “chị ân nhân ơi, chị ân nhân à.”

Mọi người ở trong công ty từ đó mà ai cũng biết Phù Dung đã sửa giúp máy tính của Thu Nhi rồi trở thành ân nhân của cô.

“Thu Nhi.”

“Dạ.

Chị ân nhân có gì sai bảo?”

“Không được gọi chị là chị ân nhân nữa.”

Phù Dung sau này mới biết được hai người là bằng tuổi, thế nhưng Thu Nhi nhỏ hơn cô mấy ngày và cô nàng cứ nằng nặc đòi gọi cô là chị, xưng em.

“Ơ, sao vậy ạ?”, Thu Nhi ngơ ngác nhưng nhìn thấy gương mặt đầy nghiêm túc của Phù Dung thì cũng nhanh chóng đáp ứng, “Vâng.

Vậy em gọi chị là chị Dao nhé?”

Phù Dung thở dài, cái đuôi cô em gái nhỏ này sao lại khó cắt như vậy nhỉ?

“Tùy em.”.

Bình luận

Truyện đang đọc