TRÁO THÊ: TỔNG TÀI BỨC HÔN

“Từ Ngưng Viên theo ông Từ Đông Thành sang Mỹ, từ đó mất liên lạc.

Hai năm sau ta mới gặp lại nó.

Từ Ngưng Viên của khi đó không khác vì một cái xác không hồn, mắt nó thâm đen vì mất ngủ triền miên.

Chính tay ta kéo nó vào cái phòng này, chủ động chữa bệnh tâm lý cho nó.

Đó là bệnh nhân đầu tiên ta chữa trị kể từ lúc chồng ta mất.

Mấy năm sau, Huy Vũ lại mất.

Nghiêm Từ Vân là bệnh nhân thứ hai của ta.”

Trong căn phòng nhỏ chỉ vang vọng tiếng nói của bà Gwen, bà nói thật lâu.

Dường như đã lâu lắm rồi bà mới có người để chia sẻ tâm sự của mình.

Phù Dung ngồi đối diện bà, im lặng mà lắng nghe.

“Ây da, xem ta kìa.

Già quá nên hồ đồ thật rồi.”

Im lặng một lúc, bỗng dưng bà Gwen vỗ vỗ vào đầu mình:

“Ta đưa cháu vào đây để chữa bệnh mà cứ nói lảm nhảm hoài thôi.

Cháu không cảm thấy phiền chứ?”

“Không đâu ạ.”

Phù Dung lắc đầu, trả lời thật lòng.

Bà Gwen lại cho cô một nụ cười dịu dàng.

“Được rồi.

Cháu hết sợ hãi chưa? Bây giờ ta bắt đầu chữa trị cho cháu đó nha.”

“Dạ.”

Phù Dung gật gật đầu.

Qua cuộc nói chuyện với bà Gwen, Phù Dung cảm thấy bản thân thoải mái hơn rất nhiều rồi.

“Bà cứ hỏi đi ạ.”

“Không cần”, Bà Gwen lắc đầu rồi mở chiếc hộp gỗ ra, bà lấy từ trong đó một con lắc nhỏ rồi đặt hộp gỗ sang lên cạnh:

“Nếu cháu đã không muốn nói ra miệng thì không cần nói nữa.

Không cần phải làm khó bản thân mình đâu.”

Bà Gwen dịu dàng nói, sau đó đứng dậy đến trước mặt của Phù Dung.

“Cháu cứ nhìn theo con lắc trong tay bà, rồi theo những lời bà nói là được.

Hiểu không?”

“Dạ vâng ạ.”

Phù Dung ngồi thẳng dậy, nghiêm túc mà gật đầu.

“Tốt.

Vậy ta bắt đầu đây.”

Bà Gwen giơ tay về phía trước, thả con lắc rơi xuống rồi nắm đầu dây mà điều chỉnh nó đến ngang tầm mắt của Phù Dung.

“Bây giờ cháu hãy hít thở thật sâu vào, thả lỏng tâm trí ra, đừng suy nghĩ vào bất cứ điều gì cả.”

Bà Gwen bắt đầu điều khiển con lắc chuyển động qua lại trước mặt của Phù Dung.

“Phù Dung, cháu hãy chăm chú nhìn theo con lắc này.

Trái, phải, trái phải, trái, phải…”

Phù Dung làm theo lời của bà Gwen, ánh mắt nhìn chăm chăm theo con lắc di chuyển.

Mọi thứ xung quanh cô dường như trở nên vô hình, chỉ có con lắc trước mắt là hiện hữu duy nhất.

“Giỏi lắm… Tiếp tục thả lỏng bản thân, nhìn theo con lắc...!nhịp nhàng… nhịp nhàng…”

Giọng nói của bà Gwen như có như không bên tai của Phù Dung.

Mí mắt của Phù Dung trở nên trĩu nặng, dần dần có xu hướng khép lại.

“Tích tắc… tích tắc… tích tắc…”

Phù Dung không nhận rõ được đây là giọng nói của bà Gwen hay là tiếng đồng hồ quả lắc nào đó cứ vang lên trong tâm trí của cô.

Không gian xung quanh chìm dần vào trong một màu đen tuyền, không nhìn rõ bất cứ thứ gì cả.

“Phù Dung… Hiện tại là bốn năm trước… Cháu thử mở mắt ra mà nhìn xem, cháu thấy gì nào? Cháu thấy gì nào…”

Giọng nói của bà Gwen dường như đang ở nơi nào rất xa xôi mà vọng về chỗ Phù Dung đang ở.

‘Mở mắt ra sao?’

Phù Dung tự hỏi, mí mắt run rẩy nhưng vẫn không thể nào mở ra được.

Trong lòng bất giác cảm thấy sợ hãi, nếu cô cứ mãi bị giam trong cái bóng tối vô định không có lối thoát này thì sẽ như thế nào?

“Phù Dung, con mau dậy phụ mẹ đi nào.

Đừng có mà giả ngủ nữa, bánh sắp chín rồi này.”

Một giọng nói quen thuộc quan lên, Phù Dung ngỡ ngàng, sau đó bật người dậy, mở to mắt ra.

Khung cảnh cô nhìn thấy được là căn nhà trọ cũ mà cô và bà Dung Hoa đã sống trong mấy năm gần đây.

Bầu trời bên ngoài không phải là trận mưa dữ dội nữa mà là một ngày nắng đẹp.

Phù Dung còn có thể nghe ra được tiếng chim hót ríu rít bên ngoài.

Bà Dung Hoa đang đứng ngay bếp, loay hoay làm gì đó.

Phù Dung run rẩy mà chạy nhanh về phía bà, đưa tay ra muốn ôm chầm lấy bà nhưng rồi lại khựng lại.

Nước mắt trào ra.

Trên mặt bàn bếp là những cái bánh phù dung nóng hổi.

Bà Dung Hoa quay đầu nhìn thấy Phù Dung đứng đó thì khẽ nhíu mày mà trách móc:

“Cái con bé này? Khóc cái gì mà khóc chứ? Còn không mau đến bưng bánh ra bàn đi.

Hai mẹ con mình ăn mừng sinh nhật của con nào.”

“Dạ.

Dạ vâng…”

Phù Dung mím môi, gật gật đầu, nước mắt vẫn chảy mãi không ngừng.

Phù Dung đưa tay quẹt loạn trên mặt, bôi nước mắt tèm lem đi.

Cô nghe lời bà Dung Hoa, bước gần đến kệ bếp.

Bàn tay run rẩy đưa tay chạm vào những chiếc bánh hình hoa xinh xắn.

Phù Dung rất sợ, sợ rằng một khi cô chạm tay vào những chiếc bánh này thì khung cảnh sẽ biến mất.

Bàn tay cứ đưa ra rồi lại rụt về.

“Thiệt là, cái con nhóc này.

Càng ngày càng hư à.”

Bà Dung Hoa thấy Phù Dung cứ đứng ngơ ngẩn trước bếp mà không đem bánh ra bàn thì liền tức giận.

Bà bước đến đánh nhẹ lên vai của Phù Dung một cái rồi chủ động bưng khay bánh ra đến bàn.

Nơi đó đã chuẩn bị sẵn nước và những món ăn khác.

Ngoài ra còn có hai cái nón chóp để chúc mừng nhật cô.

Phù Dung bị cái đánh của bà Dung Hoa mà rùng mình.

Cô thật sự có thể cảm nhận được trên vai bị đánh.

Là thật? Phù Dung ngạc nhiên quay lại, trừng mắt mà nhìn mẹ của mình.

“Này, Phù Dung, mau qua đây đi.”

Bà Dung Hoa nhìn Phù Dung, cười vui vẻ mà vẫy vẫy tay.

Phù Dung mừng rỡ, chạy ùa về phía bà Dung Hoa, ôm chầm lấy bà rồi khóc nức nở.

“Ngoan, ngoan.

Nín đi nào.”

Bà Dung Hoa ôm chặt lấy Phù Dung, khẽ vỗ về an ủi cô.

“Mẹ biết con gái mẹ mấy năm này vất vả rồi.

Nhưng con làm rất tốt, thật sự rất giỏi.

Mẹ rất tự hào về con.”

Phù Dung nghe thấy những lời nói này thì càng khóc lớn hơn.

Cô lắc lắc đầu, bàn tay càng thêm siết chặt lấy người bà Dung Hoa.

“Không, không phải vậy.

Là lại con, là do con không tốt.

Là do con ngu ngốc nên mới khiến mẹ phải…”

Phù Dung nói đến đây thì không nói được nữa, cả người tràn đầy tự trách.

Sự việc năm đó qua lâu như vậy thế nhưng Phù Dung vẫn không thể nào tự tha thứ cho mình.

“Nếu như lúc đó con đừng ngủ nhiều như thế, nếu như con thông minh hơn, nếu như con mạnh mẽ hơn… thì mẹ đã chẳng phải lo lắng cho con mà làm ra chuyện như vậy.

Là tại con… Con xin lỗi.”

Bình luận

Truyện đang đọc