TRÁO THÊ: TỔNG TÀI BỨC HÔN

Ngay khi Phù Dung nhìn thấy người đến là Từ Ngưng Viên thì đã không dám hi vọng nhiều.

Nhưng đến lúc Từ Ngưng Viên làm như không hề quen biết mà thản nhiên đóng cửa rời đi thì Phù Dung vẫn không thể nào tin nổi.

Anh ta thật sự có thể bỏ rơi cô trong trường hợp này mà bỏ đi như vậy sao? Anh ta cứ thế trơ mắt để cô bị chà đạp, thậm chí là bị giết ư? Cô không cam tâm!

“Chồng ơi, cứu em với”, Phù Dung nhìn về phía Từ Ngưng Viên mà kêu lên một tiếng thất thanh.

Phù Dung không thể chết ở đây được.

Nếu cô để Từ Ngưng Viên rời đi như vậy thì kết quả của cô chắc chắn sẽ rất thảm.

Tên râu quai nón này không biết sẽ làm gì, một mình cô không thể nào chống lại được.

Vì vậy nên Phù Dung nhất định phải kéo Từ Ngưng Viên vào chuyện này cho bằng được.

Từ Ngưng Viên nghe thấy câu nói của Phù Dung thì giật mình, bàn tay đóng cửa khựng lại.

Mặt nhăn nhó, khó hiểu mà nhìn về phía Phù Dung.

“Chồng à, em biết là anh muốn ra đó gọi thêm người vào cứu em.

Thế nhưng em sợ sẽ không còn được gặp anh một lần nào nữa.”

Phù Dung nặn ra hai giọt nước mắt, quăng ánh nhìn âu yếm về phía Từ Ngưng Viên.

Cô diễn một vở tuồng người vợ bị bắt cóc muốn trò chuyện với người chồng lần cuối.

Phù Dung vừa khóc vừa thầm cảm thán bản thân cô quá thông minh rồi.

“Nhạc Thanh Dao, cô nói nhăng nói cuội cái gì vậy hả?”, Từ Ngưng Viên tức giận mà hét lớn.

“Em biết anh yêu em mà nhưng đừng suy nghĩ dại dột chống đối với đám người này nữa”, Phù Dung vẫn tiếp tục nói trong đau thương.

Từ Ngưng Viên thật sự muốn lao đến bóp cổ Phù Dung để cô ta im miệng lại.

Cô ta điên rồi sao? Vợ chồng gì ở đây? Anh yêu cô ta khi nào, muốn gọi người đến cứu cô ta khi nào?

Tên râu quai nón đã buông cổ áo cô ra, cảnh giác mà nhìn về phía Từ Ngưng Viên.

Phù Dung thầm nhếch môi cười.

Cô lôi kéo được sự chú ý của gã này lên người của Từ Ngưng Viên rồi.

“Hai người là vợ chồng?”, Tên râu quai nón nhìn Phù Dung rồi nhìn Từ Ngưng Viên, trong mắt đầy hoài nghi.

“Ai là chồng của người đàn bà điên đó chứ? Tôi không liên quan gì đến cô ta hết”, Từ Ngưng Viên hừ lạnh rồi quay lưng bỏ đi.

“Chồng à, đừng đi giết bọn chúng nữa mà.

Chúng ta rời khỏi đây đi anh.”

Phù Dung vẫn gào lớn để kéo dài thời gian.

Cô nhân lúc gã đàn ông không để ý mà cố cởi trói sợi dây thừng trên cổ tay mình.

Sợi dây đã bị cà mòn, chỉ còn một chút nữa thôi là đứt ra rồi.

“Đứng lại.”

Gã râu quai nón thấy Từ Ngưng Viên định rời đi thì liền lao ra chặn đường đánh Từ Ngưng Viên.

Gã tưởng Từ Ngưng Viên là đi kêu cứu viện như lời Phù Dung nói.

Gã ta vừa đánh vừa tranh thủ bấm vào còi báo động cho toàn bộ người trong tòa nhà có người đột nhập.

“Inh ong inh ong.”

Tiếng còi báo vang lên khắp tòa nhà, tiếng bước chân rầm rập vang lên dày đặc.

Từ Ngưng Viên biết toàn bộ đám lính đánh thuê đã được kéo về tòa nhà này hết.

“Chết tiệt.”

Từ Ngưng Viên nghiến răng mắng một tiếng.

Nếu bọn chúng kéo hết về đây thì một mình anh không thể nào đánh hết được.

Anh phải nhanh chóng ra rỏi đây trước.

Từ Ngưng Viên đưa chân đạp mạnh vào ngực của tên râu quai nón, khiến cho gã ngã lăn sang một bên, ôm ngực đau đớn.

Từ Ngưng Viên cũng bị gã kéo tay, mất thăng bằng mà lăn mấy vòng vào lại căn phòng nhốt Phù Dung.

Anh lập tức bò dậy, chạy nhanh trước khi gã kia đứng dậy đánh tiếp.

“Từ Ngưng Viên.

Anh không thể bỏ em lại đây được.”

Phù Dung bỗng dưng lao qua ôm chầm lấy chân anh mà hét lớn lên.

Cô vừa mới cởi trói thành công, vì vậy vội vàng bám vào người Từ Ngưng Viên.

Chỉ có như vậy thì Từ Ngưng Viên mới không ném cô lại đây mà chạy trốn một mình.

“Mẹ kiếp.

Cô bị điên hả? Mau buông chân tôi ra.”

Từ Ngưng Viên trừng mắt nhìn Phù Dung mắng lớn.

Cái con nhỏ Nhạc Thanh Dao không có đầu óc này.

Tình hình hiện tại mà nó dám nói ra tên của anh? Còn khiến anh bị hạn chế tay chân nữa? Thật là đáng chết mà.

“Mày là Từ Ngưng Viên?”

Gã râu quai nón đã bò dậy được, ôm ngực thở dốc mà nhìn Từ Ngưng Viên hỏi.

Anh không trả lời hắn ta, mặt càng lúc càng đen hơn.

Từ Ngưng Viên cố gắng rút chân ra khỏi vòng tay của Phù Dung, nhưng cô nàng vẫn sống chết bám cứng lấy anh.

“Ha ha.

Mày đúng là Từ Ngưng Viên.”

Tên râu quai nón cười lớn lên, đưa súng lên trước ngắm thẳng người Từ Ngưng Viên mà bắn.

Trong con ngươi đầy khoái chí.

Từ Ngưng Viên nhăn mặt, bình thường anh hoàn toàn có thể né tránh thành công viên đạn này.

Thế nhưng hiện tại con nhỏ ngu ngốc Nhạc Thanh Dao lại đang ôm lấy chân anh.

Từ Ngưng Viên mắng thầm một tiếng, sau đó đổ người về phía cô ta, ôm lấy cô mà lăn một vòng.

“Bằng.”

“Shit”, Từ Ngưng Viên bị đau đớn mà khẽ rít lên, viên đạn ghim vào bắp đùi anh.

Từ Ngưng Viên nén đau, giơ súng trong tay lên bắn trả, đạn văng trúng người của tên râu quai nón.

Thế nhưng vết thương không phải ngay điểm chí mạng, vẫn để hắn ta ôm vết thương chạy thoát.

Trước khi đi hắn còn kịp thời đóng mạnh cánh cửa, nhốt cả Từ Ngưng Viên và Phù Dung lại.

“Rầm.”

Phù Dung từ nãy đến giờ vẫn nhắm tịt mắt, dồn hết sức lực vào việc bám dính lấy trên chân của Từ Ngưng Viên.

Phù Dung biết Từ Ngưng Viên muốn bỏ mình chết ở đây.

Cô còn lâu mới để anh ta toại nguyện.

Nhưng không hiểu sao Từ Ngưng Viên lại ôm chầm lấy cô rồi lăn đi.

Phù Dung nghe thấy tiếng súng nổ, tiếng rên của Từ Ngưng Viên, tiếng cửa đóng mạnh rồi cả phòng rơi vào im lặng.

Bên tai Phù Dung là tiếng hít thở đầy tức giận của Từ Ngưng Viên.

Đầu Phù Dung ngơ ra, chưa kịp hiểu rõ vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.

“Cô còn muốn ôm tôi đến bao giờ hả?”

Giọng nói trong tiếng nghiến răng của Từ Ngưng Viên vang lên.

Phù Dung hoảng sợ, vội vàng buông người Từ Ngưng Viên ra, đứng thẳng dậy.

Phù Dung nhìn thấy Từ Ngưng Viên đang ôm chân bên phải, máu từ đùi của anh ta chảy ra ướt cả ống quần.

Ánh mắt của Từ Ngưng Viên cực kỳ căm hận đang nhìn thẳng vào cô.

Phù Dung sợ hãi, lùi lại mấy bước rồi quay người chạy ra phía cửa.

“Cạch.”

“Cạch, cạch, cạch.”

Dù Phù Dung có dùng bao nhiêu sức nắm lấy tay cầm để cố mở thì cánh cửa vẫn không hề động đậy.

Nó đã bị khóa lại.

Cô và Từ Ngưng Viên bị nhốt ở trong đây.

Và người gây ra lỗi là cô.

“Ngu ngốc.”

Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung cố gắng mở cửa thì liền mắng.

Anh không cần thử cũng biết cửa đã bị khóa rồi.

Đám người đó biết anh là Từ Ngưng Viên mà để cho anh chạy thoát mới là chuyện lạ.

“Giờ thì cô đã hài lòng chưa hả, Nhạc Thanh Dao?”, Từ Ngưng Viên cay nghiệt mà hỏi Phù Dung khiến cả người cô run lên.

Phù Dung biết lần này mình gây ra họa lớn rồi.

Khi nãy cô chỉ vì không muốn bị Từ Ngưng Viên bỏ rơi nên mới bám dính lấy anh.

Cô đâu ngờ rằng sẽ kéo luôn Từ Ngưng Viên bị nhốt chung với mình chứ? Hơn nữa…

Phù Dung thở dài một tiếng, bước đến bên cạnh Từ Ngưng Viên.

Cô xé đi một mảnh vải trên áo của mình, dù sao hiện tại nó cũng khá tàn tạ rồi.

Phù Dung muốn băng lại vết thương trên đùi của Từ Ngưng Viên để cầm máu.

Bình luận

Truyện đang đọc