TRỌNG SINH MẠT THẾ CHI MỆNH CHỦ THANH LONG

Ân Thiển thi một pháp thuật nhỏ, ra khỏi đường giếng, chuyện đầu tiên làm chính là chạy về hồ trấn hải xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hồ trấn hải nằm ở phía bắc cung điện, nguyên con đường đều được trải bằng đá cuội, quanh năm ấm áp ẩm ướt, hồ nước tràn đầy, bên hồ hoa cỏ um tùm, chẳng qua những thứ này đều là dáng vẻ trong trí nhớ của Ân Thiển.

Hắn đứng bên cạnh hồ nước trong vắt, chỉ thấy nước hồ vốn linh động lại lần nữa trở về dáng vẻ tử khí nặng nề, đá dưới chân cũng vì trường kỳ không được tưới nhuần mà trở nên thô sần trắng sát.

Ân Thiển tính toán, từ mấy trăm năm trước khi Trầm Dung Giản lén mang đi pháp bảo, vật hắn dùng để trấn hải nói ít cũng có ba cái, cái đầu tiên chính là thanh ngọc mà Ân Quyết đang đeo trên cổ bây giờ, pháp bảo thứ hai chống đỡ được thời gian cực ngắn, hắn lại phải lập tức thay cái thứ ba, tiếp theo chính là bản thân hắn, cuối cùng là bình ngọc mà Trầm Dung Giản tìm được.

Sở dĩ pháp bảo được gọi là pháp bảo, chính vì nó có chỗ đặc biệt so với pháp khí bình thường, nhưng trong pháp bảo cũng có phân thượng trung hạ đẳng, thượng đẳng thì chỉ có thể gặp mà không thể cầu, ngọc của Ân Quyết có lẽ cũng có thể tính là một loại, nhưng ngọc đó vẫn chỉ có thể chống đỡ được chưa đến hai trăm năm, không phải vì nó không đủ tốt, mà vì nó – không có cách nào chân chính trị khỏi chứng bệnh của Đông hải.

Cho nên Đông hải cũng không phải trời sinh đã thủy thổ phì nhiêu, chủng tộc đa dạng, pháp bảo đặt trong hồ này giống như một cái nút bình, áp chế tất cả những thứ không may và tà ác của Đông hải.

Trừ nó ra, pháp bảo chân chính có thể trấn hải cần có khả năng khiến bản thân vĩnh viễn không suy tàn, phải chuyển hóa sức mạnh mặt trái, để sử dụng cho mình, nói về mặt lý luận, chính làtuần hoàn, giống như nghiên cứu phong thủy của nhân tộc.

Ân Thiển nhớ pháp bảo Trầm Dung Giản mang đi có năng lực này, từ trước khi hắn lên ngôi nó đã được đặt trong hồ trấn hải, nếu không phải vì Trầm Dung Giản, có lẽ pháp bảo này có thể vĩnh viễn phát quang tại đó cũng không chừng…

Trên bệ đá đặt pháp bảo chỉ có một bình ngọc đã vỡ, linh khí xung quanh đã hoàn toàn khô cạn, Ân Thiển cách xa nhìn một cái, lòng liền sáng tỏ, với hiện trạng của hồ trấn hải, nhiều lắm chỉ còn duy trì được ba ngày.

Ân Thiển đột nhiên cảm thấy hơi buồn, bản thân hắn lấy thân trấn hải không nhất định có thể chống đỡ lâu dài, đến lúc đó Ân Quyết phải làm sao đây? Lẽ nào bước lên vết xe đổ của hắn?

Trong lòng Ân Thiển đã có một chút suy tính, lúc đang định đi về một hướng khác, đột nhiên, một giọng nói thanh lãnh vang lên: “Ta biết ngài sẽ đến.”

Ân Thiển lập tức run rẩy, chân khựng lại, rầu rĩ quay người qua, hắn bị Ân Quyết bắt tại chỗ…

Quả nhiên, Ân Quyết không mang biểu cảm gì đi về hướng hắn, căn bản không thèm nói thêm một câu nào.

Ân Thiển nhớ lại trước đó mình không từ mà biệt, chắc chắn Ân Quyết tức muốn chết rồi, nhưng hắn không dám nhắc đến chuyện này, nói rồi không chừng hắn sẽ còn xui xẻo hơn.

Ân Quyết không lên tiếng nắm tay Ân Thiển rồi đi, gương mặt như băng phong dọa thị vệ xung quanh không dám ngẩng đầu.

Cho dù là thế, Ân Thiển lại không sợ chết hỏi một câu: “Chúng ta… muốn đi đâu?”

Ân Quyết nghiêng mặt qua, khóe môi lạnh lẽo cong lên nụ cười: “Ngài nói đi?”

Ân Thiển: “…”

Ân Thiển bị Long quân hiện nhậm Ân Quyết ôm cây đợi thỏ, thành công bắt về tẩm điện, không chỉ quyết chí nhốt lại, còn phải đích thân trông chừng, so với giam cầm của Trầm Dung Giản mà nói quả thật chỉ hơn không kém.

Ân Thiển lặng lẽ nghiêng mặt đi, cho dù thức ăn trên bàn này có thơm ngon hắn cũng nuốt không nổi, mới ra khỏi hang hổ đã lại rơi vào ổ sói, bộ hắn dễ dàng lắm à…

Rõ ràng Ân Quyết không cảm thấy làm vậy có gì không thỏa đáng, y quá hiểu Ân Thiển, có lẽ còn hiểu hơn cả Trầm Dung Giản, lòng trách nhiệm của Ân Thiển quá mạnh, đối với bản thân mình còn nhẫn tâm hơn bất cứ ai, nếu hắn cho rằng hy sinh bản thân có thể cứu Đông hải, nói không chừng hắn thật sự sẽ… nghĩ thôi cũng thấy tức muốn chết!

Ân Quyết lạnh mặt, cho nên y chỉ có thể cầm chân Ân Thiển trước khi tìm được pháp bảo tiếp theo, đối với y mà nói, chuyện căn bản còn chưa đến mức độ Ân Thiển bắt buộc phải chết.

Ân Thiển mấy lần muốn trêu chọc Ân Quyết vài câu, kết quả Ân Quyết vẫn mặt liệt căn bản không thèm xuôi theo, ngay cả ánh mắt cũng biểu đạt rõ đang rất tức giận, Ân Thiển chỉ đành sờ mũi, ngoan ngoãn cúi đầu lùa cơm.

Hồi lâu, Ân Quyết gắp một miếng sườn cho Ân Thiển, “Cái này.” Đây là thứ mà y cho rằng rất ngon.

Ân Thiển cảm thấy ấm áp, bèn nói: “Đợi lát nữa ta muốn đến chỗ ở trước kia xem thử.”

Ân Quyết do dự một lát, y không nên đồng ý với Ân Thiển, nhưng thái độ thăm dò của Ân Thiển lại khiến y cảm thấy tự trách, “Ta sẽ đi cùng ngài.”

“Được rồi.” Ân Thiển cong môi cười nói.

Nơi Ân Thiển từng ở đã được dọn dẹp qua, Ân Quyết đặc biệt dặn dò, niềm hy vọng mong Ân Thiển có thể về sống tại đây, sao Ân Thiển có thể không hiểu, hắn đưa tay nhéo mặt Ân Quyết: “Thật là bảo bối.”

Ân Quyết lại cho hắn một cái mặt lạnh, không biểu cảm quay sang một bên, Ân Thiển nhân lúc này, đi vào thư phòng của mình.

Cùng lúc đó, Trầm Dung Giản cũng đối diện với một chọn lựa.

Là ma tộc, hắn không phải trời sinh đã cường đại như thế, có rất nhiều kẻ lợi hại hơn hắn, cũng chết thảm trước mặt hắn, vì bọn họ đều đánh giá cao bản thân. Trầm Dung Giản là một ma rất tự biết mình, khi hắn còn chưa được mười tuổi đã học được làm sao buông bỏ, chỉ để có thể sống sót trong thời kỳ gian nan nhất.

Cho nên tại sao phải trộm đi bảo vật của long cung? Đối với Trầm Dung Giản lúc đó, trộm thì là trộm thôi, cho dù có lỗi với Ân Thiển, nhưng ở đâu ra lắm tại sao thế chứ?

So sánh hai thứ, hắn chọn cái nhẹ hơn, hắn nghĩ Ân Thiển để tâm hắn như vậy, cho dù hắn làm sai, cũng vẫn có cơ hội có được sự tha thứ, giống như lần đầu tiên hắn lừa dối Ân Thiển, cho dù sau đó lời nói dối bị vạch trần không chút lưu tình, nhưng hắn cũng thật lòng thử đi thích Ân Thiển, mà Ân Thiển cũng tiếp nhận rồi, không phải sao.

Hắn suy nghĩ như thế, lấy đi pháp bảo trấn hải, sau đó đưa ra trước mặt người mà hắn đi theo.

Nói là đi theo, thực tế cũng chẳng qua là làm tay sai cho người đó mà thôi, vì với thực lực của hắn lúc đó còn chưa đủ để đối đầu, muốn tự do, thì phải đợi cơ hội cắn ngược.

Đặc tính cô độc của ma tộc giống như đã được khắc vào trong xương cốt, lúc nhỏ hắn sống tạm dưới sự bảo vệ của người đó, chẳng qua là kế tạm thời, đợi khi thành niên, không phải ngươi chết chính là ta vong! Pháp bảo đã cung cấp cho hắn một cơ hội như thế…

Lần đó Trầm Dung Giản bị thương cực nặng trong lúc ám toán, đợi khi người đó bị pháp bảo khắc chế hoàn toàn đoạn khí, Trầm Dung Giản cũng sắp không được, bảo vật bị nứt tản ra tung tóe, một chút linh khí cuối cùng còn sót lại cũng hóa thành tro bụi.

Pháp bảo không cách nào trả lại cho Ân Thiển, nhưng thực lực của Trầm Dung Giản lại tinh tiến rất nhiều, sau khi trị thương xong hắn có đến Đông hải một chuyến, nhưng Ân Thiển không ở đó, hắn đợi một thời gian, cho rằng Ân Thiển cố ý tránh hắn không gặp, thế là quyết định bế quan tu luyện trước, nói không chừng đến lúc ra Ân Thiển vừa mới nguôi giận, hắn có thể giải thích với Ân Thiển.

Pháp bảo trên đời này nhiều như thế, chỉ cần Ân Thiển muốn, sau này hắn có thể cho Ân Thiển thứ tốt hơn.

Trầm Dung Giản từng tìm Ân Thiển ba lần, lần nào cũng nhận được kết quả tân Long quân thượng nhậm, tiền nhậm Long quân vân du, cho đến rất lâu sau, lâu đến mức Trầm Dung Giản đã không thể không thừa nhận tình cảm này đại khái đã sớm hoang phế, hắn bị Ân Thiển vứt bỏ, hắn mới biết, hắn khát cầu được người đó tha thứ, vì bù đắp vào sai lầm hắn từng tạo, hắn tự nguyện trầm xuống đáy hồ trấn hải lạnh lẽo.

Mà hắn phát hiện Ân Thiển cũng chẳng qua là ngẫu nhiên, hắn nghĩ, nếu cả đời này hắn không bước vào phạm vi hồ trấn hải một bước, có phải hắn sẽ vĩnh viễn không tìm được Ân Thiển hay không?

Hắn chưa từng nghĩ hậu quả hắn lấy đi pháp bảo của hồ trấn hải lại nghiêm trọng như thế, nghiêm trọng đến mức cần Ân Thiển đích thân trấn hải, nhưng càng khiến người ta tuyệt vọng hơn là, cho dù có thể từ xa xa cách mặt nước hồ nhìn thấy bóng dáng Ân Thiển, hắn cũng không cách nào bước vào mép hồ một bước.

Hồ trấn hải đã trở nên khác xưa, không biết có phải vì có Ân Thiển lặng lẽ ngủ bên trong hay không…

Mỗi lần Trầm Dung Giản mang đến bảo vật mới, nếu không dùng dược, cho dù tràn đầy mệt mỏi, hắn cũng sẽ tích lũy sức mạnh mới khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Ân Thiển.

Cho đến khi Trầm Dung Giản tìm được bình ngọc đó, nước hồ mới giống như được giải cấm chế, thân thể Ân Thiển cũng chậm rãi nổi lên mặt nước.

Trầm Dung Giản không cách nào tiếp tục áp chế sự hoảng loạn đã đọng nhiều năm trong lòng, hắn bước vào hồ nước ôm thân thể lạnh lẽo đến mức hoàn toàn không còn một hơi ấm nào của Ân Thiển, nhìn Ân Thiển khẽ mở mắt ra, sau đó lại tiếp tục chìm vào ngủ say, hắn chỉ cảm thấy hai tay đều đang run rẩy, vành mắt cũng sưng lên đau đớn.

Lúc này, hắn mới chân chính ý thức được, có lẽ hắn còn để tâm đến Ân Thiển nhiều hơn là hắn nghĩ.

Cho nên, đại khái đã không có thứ gì có thể dùng để so sánh lấy và bỏ với Ân Thiển nữa.

Vì sự tùy tiện của hắn, vì sự ngông cuồng tự đại của hắn, hắn đã điên cuồng tổn hại người duy nhất yêu hắn.

Không còn ai có thể yêu hắn sâu như Ân Thiển, cũng không còn ai có thể khiến hắn yêu sâu như Ân Thiển.

Trầm Dung Giản chậm rãi nhớ lại một vài chuyện xưa, sau đó nói với nữ tử ma tộc diện mạo xấu xí ngồi trước mặt mình: “Ta đồng ý trao đổi.”

Nữ tử đó lộ ra nụ cười cực kỳ vặn vẹo, vừa sợ Trầm Dung Giản hối hận vừa vô cùng hiếu kỳ: “Pháp bảo này đặt trong tay ta cũng không có tác dụng gì, nhưng nếu ngươi đã để ý như thế… có thể cho ta biết tại sao không?”

Trầm Dung Giản trầm mặc một lúc bất chợt cười đầy ngây thơ, kéo áo bào màu đen che mặt xuống, hắn nhàn nhạt nhìn nữ tử, gương mặt góc cạnh đầy phong tình nói không nên lời: “Bảo ngươi đổi thì ngươi đổi, nhiều lời như thế làm gì.”

Nữ tử: “…”

Nữ tử liền tức giận nghiến răng nghiến lợi, dao găm trong tay vụt cái lóe ra, hàn quang hiển lộ.

Trầm Dung Giản nhìn mũi dao sắc bén, rồi không sợ hãi nhắm mắt lại nói: “Rạch cho đẹp một chút, nhà ta còn có người đang đợi ta về.”

Nữ tử ngừng lại: “Người yêu?”

Trầm Dung Giản cười, không nói.

“Vậy ta khuyên ngươi nên suy nghĩ một chút đi.” Nữ tử giống như bị nụ cười của Trầm Dung Giản đâm vào, con dao trong tay cũng bị siết chặt: “Không đáng.”

Trầm Dung Giản không thèm suy nghĩ đã nói: “Hắn sẽ không chê ta khó coi.”

Đường trở về còn rất dài, Trầm Dung Giản che nửa gương mặt đeo mặt nạ của mình, đau đến khom người, màu môi tái nhợt, cả người đầy mồ hôi lạnh, máu không ngừng nhỏ giọt theo tai, hắn không thèm nhìn đến, chỉ hít thật sâu một cái rồi đi tiếp, còn một ngày nữa. Huyết Phong – Light Đăng bởi: admin

Bình luận

Truyện đang đọc