TRỌNG SINH MẠT THẾ CHI MỆNH CHỦ THANH LONG

Ân Quyết ngủ không được, bị nỗi đau ở tim kích thích làm y đặc biệt có tinh thần, vì thế y lại dùng ánh mắt oán niệm đảo tới đảo lui trên người Long Sùng Vũ, cho đến khi Long Sùng Vũ đợi nửa ngày phát hiện y thật sự không ngủ được, lúc này mới bất đắc dĩ kéo tay y, nhẹ cắn một cái rồi nói: “Được rồi, nhưng đợi lát nữa đừng chạm vào lưng ta.”

Mắt Ân Quyết sáng lên, nghiêm túc gật đầu.

Long Sùng Vũ không chịu nổi sự kiên trì của Ân Quyết, suy nghĩ một chút lại dặn dò: Biến hình ở đây rất nhiều hạn chế, có thể ta sẽ không tỉnh táo lắm, nếu ngươi cảm thấy không bình thường chỉ cần đánh ta ngất xỉu là được.”

Ân Quyết lại nghiêm túc ừ lần nữa, ánh mắt chờ đợi đó khiến Long Sùng Vũ muốn nói lại thôi.

Long Sùng Vũ xoa góc trán, thở dài rồi ngồi dậy, tay bắt đầu cởi từng nút áo của mình, bước chân không ngừng nghỉ, cho đến khi ra ngoài phòng khách rộng rãi, hắn mới đạp lên đệm tựa sô pha đá nó đi thật xa, sau khi cả phòng khách chỉ còn chỗ để đặt chân, hắn cũng cởi xong quần áo trên người.

Ân Quyết đã đứng bên cửa phòng ngủ, tựa vào tường, mắt không chớp nhìn chằm chằm Long Sùng Vũ, đó hoàn toàn là vẻ mặt hưng phấn không hề xen lẫn chút *** nào, chỉ có sự hứng thú nghiên cứu, khiến Long Sùng Vũ buồn bực phiền lòng.

Cứ coi như đang chiều y một lần là được, Long Sùng Vũ lặng lẽ nghĩ, miệng không nhanh không chậm niệm khẩu quyết của thuật pháp, vốn dĩ hóa hình không cần phải niệm cái này, nhưng vì địa điểm hiện tại quá nhỏ, ngoài chuyện không thể thi triển hết hắn còn sợ sẽ tạo nên xao động quá lớn làm người khác chú ý, vì thế chỉ có thể áp chế một phần sức mạnh của hồn phách…

Khẩu quyết không dài, Ân Quyết lại đợi không kịp, y vừa bước về chỗ Long Sùng Vũ hai bước, Long Sùng Vũ đã đột ngột nói: “Đừng qua đây!” Giây tiếp theo, căn phòng hầu như bị bóng tối bao trùm, sương mù màu đen nồng đậm lập tức khuếch tán, ngay cả ánh đèn trong phòng cũng bị che kín hết.

Sương mù màu đen cuồn cuộn ập đến, đồng thời Ân Quyết cũng loáng thoáng nghe thấy tiếng gào thét đã cố đè nén của quái vật.

Ma khí âm lạnh dày nặng làm người ngạt thở, không khí nhanh chóng trở nên ẩm nóng, giống như ngọn lửa không ngừng dâng lên bao kín mọi thứ, khi đưa tay chạm vào, bóng tối cũng bị hóa thành vết nước.

Ân Quyết không chịu được khí lưu ẩm ướt mạnh mẽ này, chỉ đành nhích ra cửa sổ, y nghe thấy trong bóng tối không ngừng truyền đến tiếng rầm rầm của vật gì bị đạp ngã, y đoán có thể Long Sùng Vũ đang điều chỉnh hình thái của mình.

Cho đến khi một đôi mắt đỏ khiếp người lộ ra ánh sáng và độ ấm quen thuộc trong bóng tối, Ân Quyết mới không không cách nào tiếp tục đè nén, bất kể tất cả chạy qua.

Quái vật cúi đầu xuống, cảnh giác nhìn Ân Quyết một cái, nhưng không có kháng cự vuốt ve mang tính thăm dò của y.

Thân hình thon dài ẩm nóng, vảy cứng chắc mà sắc bén, vì nó hầu như toàn thân là màu đen, cho nên Ân Quyết không thể nhìn quá rõ trong sương mù này, chẳng qua y vẫn chuẩn xác ôm được đầu quái vật, rồi nhẹ nhàng gãi dưới cằm nó.

Quái vật không vui giật đầu một cái, nhưng vẫn không thể tránh khỏi ma chưởng của Ân Quyết.

Góc trán quái vật vô cùng kiên cố, là phần xương nhô ra, chúng không phải sinh trưởng dưới da thịt, hơn nữa hình dáng của xương còn rất giống đầu rồng, nhưng đáp án này đã từng bị phủ nhận, Ân Quyết do dự một chút, lại sờ lên gáy nó.

Chẳng qua quái vật lại giống như bị kinh sợ đột nhiên rụt đầu về, thấp giọng truyền ra lời cảnh cáo với Ân Quyết.

Ân Quyết gãi cằm nó an ủi một lát, dường như y hiểu được ý nó: “Ta sẽ cẩn thận.”

Lúc này quái vật mới yên tĩnh lại, ôn thuận gác cằm lên tay Ân Quyết, lại gần rồi Ân Quyết mới thấy, thì ra sau gáy kéo dài đến giữa sống lưng nơi y có thể chạm đến toàn là gai ngược, chúng từ trong sống lưng mọc xiên ra, băng lạnh sắc nhọn.

Động tác chậm rãi như kẻ mù sờ voi của Ân Quyết thật sự khiến quái vật không kiên nhẫn, nhưng nó rất thích mùi vị trên người Ân Quyết.

Ân Quyết ôm đầu nó, cẩn thận dò hỏi: “Ta có thể chạm vào đuôi ngươi không?”

Quái vật nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, rồi thành thật tùy ý Ân Quyết giày vò, Ân Quyết thấy nó nghe lời, liền bắt đầu được voi đòi tiên muốn dùng linh lực phá mở sương mù màu đen bao trùm trước mắt, kết quả y vừa mới tụ chút bạch quang trong tay, quái vật đã đột ngột lùi liền vài bước, trong lúc đó cái đuôi còn không nghe sai khiến nện lên bình hoa trên tủ tivi, bình sứ cắm hoa giả rơi vỡ loảng xoảng.

Có vẻ nó rất cố kỵ bạch quang trong tay Ân Quyết.

Ân Quyết giật mình vội tắt bạch quang đi, chẳng qua chỉ một chớp mắt này y cũng đã nhìn được gần hết nguyên hình của Long Sùng Vũ – đầu rồng, thân thú, đuôi rắn.

Vì không gian có hạn, thân thể hiện tại của quái vật nằm trên đất còn không cao đến hai mét, nhưng lại rất dài, cái đuôi đã cong lại còn duỗi ra ngoài phòng khách.

Ân Quyết bước tới vuốt lưng quái vật, quả nhiên y nhìn không sai, ở đây còn có một đôi cánh cứng chắc đã thu lại, bên dưới là tứ chi mạnh mẽ hữu lực.

Ân Quyết bắt đầu tìm kiếm đáp án phù hợp trong đầu.

Quái vật lại thò đầu gác lên vai Ân Quyết, hơi thở thô nặng và nóng bỏng càng lúc càng vang, nó phát ra tiếng gầm trầm thấp, như muốn đòi nuông chiều cọ lên vai y, muốn kéo Ân Quyết ra khỏi trầm mặc kéo dài.

Ân Quyết ngây ngốc ôm đầu tiểu quái vật, lặng yên một hồi, lúc này mới như hạ quyết tâm nhỏ giọng nhận thua: “Ta đoán không ra.” Mặt y có vẻ rất thất vọng.

Cổ họng quái vật lập tức phát ra tiếng lục cục như cười nhạo.

Ân Quyết thẹn quá hóa giận nhéo miệng nó, oán niệm: “Đó nhất định là vì ngươi có tướng mạo quá kỳ quái.”

Quái vật quả quyết há cái miệng đầy răng nanh sắc nhọn còn bén hơn dao, phả hơi nóng lên mặt Ân Quyết.

Ân Quyết chỉ đành ôm chặt đầu nó lần nữa, như vô lại kẹp chặt không cho nó động đậy, Ân Quyết thầm nghĩ, như vậy không dễ quấy phá nữa đúng không? Đang lúc y đắc ý, quái vật lại phát ra tiếng lục cục như cười nhạo.

Ân Quyết rất nghi hoặc, kết quả vừa ngẩng đầu, trong sương mù đen nồng đậm trước mắt đột nhiên lại xuất hiện bảy tám đôi mắt đỏ thị huyết, tuy nhiên chỉ chớp mắt, chúng đã biến mất tăm.

Ân Quyết: “…”

Không biết có phải là ảo giác của Ân Quyết không, ánh sáng trong phòng giống như bị ma khí hút đi toàn bộ, còn tối tăm hơn vừa rồi.

Cái đầu y đang ôm vẫn còn thở phì phò, hơn nữa còn ác liệt thè lưỡi nhẹ liếm lên cổ Ân Quyết, đầu lưỡi của nó tuy thô ráp, nhưng không tổn thương đến da Ân Quyết, nó chỉ cảm thấy mùi vị trên người Ân Quyết đã thơm đến mức nó không thể chống nổi.

Nhưng Ân Quyết lại đột ngột cảm thấy lông tơ sau lưng dựng lên, trong thoáng chốc đó trong đầu y đã lóe lên một đáp án…

Ân Quyết nuốt nước miếng, y nhìn tiểu quái vật màu đen bản thu nhỏ, sau đó lặng lẽ….

Khi Long Sùng Vũ tỉnh lại lần nữa là mười một giờ đêm, đèn trong phòng khách bị hắn bất cẩn phá hỏng, cho nên lúc này hắn và Ân Quyết chỉ có thể nhờ ánh đèn trong phòng ngủ và ánh trăng ngoài cửa sổ trợn mắt nhìn nhau trên sô pha.

Ân Quyết: “QAQ chủ nhân… ngươi tỉnh rồi?”

Sau đầu Long Sùng Vũ vẫn còn đau, hắn tỉ mỉ hồi ức lại những chuyện xảy ra vừa rồi, lập tức gân xanh phọt ra, hắn ngồi dậy hung ác nói: “Gan lớn rồi? Đám đánh ta? Gọi chủ nhân cũng vô dụng!”

Ân Quyết thành khẩn ủy khuất nhận sai: “Không phải ta cố ý TAT…” Y chỉ là nhất thời bị kinh hãi quá lớn, sau đó vô thức nghe theo kiến nghị của Long Sùng Vũ mà thôi.

“Có kết luận rồi?” Long Sùng Vũ sờ sau gáy, đau đến rít lên, khóe môi còn không khỏi giật giật, hắn quyết định tạm thời ghi lại món nợ này đến lần sau lên giường đòi lại.

Ân Quyết do dự gật đầu.

Long Sùng Vũ thấy y muốn nói lại thôi, trong lòng cũng bắt đầu bất an, hắn ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Thật sự bị dọa.”

Ân Quyết lắc đầu, ngồi lên sô pha cạnh Long Sùng Vũ, sau đó vô cùng nghiêm túc hỏi: “Thật sự có thể cho ta biết sao?”

“Hử?” Long Sùng Vũ nhíu mày, hoàn toàn không ngờ Ân Quyết lại lo lắng chuyện này.

Khi trong sương mù không chỉ xuất hiện một đôi mắt đỏ thị huyết, Ân Quyết đột ngột phản ứng lại, nếu chỉ phán đoán từ ngoại hình hồn thể của Long Sùng Vũ lúc đầu thì rất khó tìm được đáp án phù hợp, dù sao thực lực lên đến trình độ nhất định, cũng có nghĩa Long Sùng Vũ không thể chỉ là một ma vật bình thường.

Hắn là Cửu Anh bất tử thượng cổ, suy nghĩ này khiến Ân Quyết như được mở trí tuệ mới, rất nhiều nghi vấn tích tụ trong lòng y cũng được cởi bỏ.

Tại sao Long Sùng Vũ có tư cách cầm Tru Tiên? Tại sao Long Sùng Vũ có thể khiến y không nhìn ra thực lực nông sâu?

Chỉ cần biết rõ thân phận của hắn, thì dễ hiểu hơn nhiều.

Cửu Anh sinh ra khi thiên địa mới tách ra, nguyên khí âm dương chằng chéo mờ mịt, hóa sinh mà ra, vốn là thân rắn chín đầu, mỗi đầu là một sinh mạng, thân thể cường hãn dị thường, đã là thân bất tử, lại còn có chín mạng, chỉ cần một mạng còn sống, chỉ cần dùng âm bổ khí thì có thể hồi phục, thân bất tử, thì lực không cạn…

Nhưng đây cũng là điểm yếu rõ ràng nhất của Long Sùng Vũ, một khi chín mạng đồng thời biến mất, vậy thì cũng không còn khả năng chết rồi hồi sinh.

Long Sùng Vũ giao điểm yếu cho y, chỉ cần y hồi phục lại sức mạnh nên có thuộc về Long quân, Long Sùng Vũ dù có cầm Tru Tiên cũng không còn là đối thủ của y.

Tuy phân tích như thế, nhưng Ân Quyết vẫn đột nhiên thấy tâm trạng sa sút, sớm biết vậy thì y đã không hiếu kỳ như thế, nắm được mệnh môn của Long Sùng Vũ thì có ích gì chứ…

Long Sùng Vũ thấy Ân Quyết rũ mắt, dáng vẻ lo nghĩ đó quả thật làm hắn đau lòng, tại sao sau khi biết đáp án còn lộ ra vẻ mặt này? Hắn cũng cảm thấy hết sức lo sợ vì sự cẩn thận dè dặt của Ân Quyết.

“Ta nói có thể là có thể.” Long Sùng Vũ ngừng lại, hỏi tiếp: “Lẽ nào ngươi thật sự muốn đâm ta một đao, để ta đền mạng cho ngươi hay sao?”

Ân Quyết nghe thế liền mím môi, y thật sự đã phí công suy nghĩ rồi, bất kể có phải giao mạng vào tay y hay không, Long Sùng Vũ vẫn ác liệt như trước kia, lúc ban ngày ít nhất còn hiểu được dùng dịu dàng che giấu, đợi đến ban đêm thì thật sự không thèm quan tâm gì chỉ thuận theo tâm ý ức hiếp y cho vui.

Long Sùng Vũ thấy Ân Quyết lại không nói gì, hơn nữa còn sụ mặt quay người đi, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng lạnh nhạt, hắn đột nhiên bắt đầu sợ hãi có phải mình lại nói điều gì không nên nói đâm vào vết sẹo của Ân Quyết không. Vì vậy Long Sùng Vũ vội ôm lấy y từ sau lưng, hơi thở ấm nóng phả vào tai Ân Quyết: “Giận ta?”

Ân Quyết lắc đầu.

Cái này không phải làm mình làm mẩy sao, Long Sùng Vũ lại đau đầu xoa phần gáy bị Ân Quyết đánh, sau đó xoay người Ân Quyết lại nói: “Không sao, ta chỉ nói bí mật của mình cho mình ngươi biết, ta cũng chỉ tin tưởng ngươi… hơn nữa, điểm yếu của ta không dễ bị công phá như thế, nhiều năm nay ít nhiều gì cũng có chút biến hóa, đừng lo lắng.”

Long Sùng Vũ biết thật ra Ân Quyết đang lo lắng cho mình, hơn nữa hắn cũng tin Ân Quyết sẽ không làm ra chuyện gì bất lợi cho mình, không chỉ vì hiện tại họ đã có trói buộc sâu đậm, mà còn vì hắn tin vào tình cảm của Ân Quyết, đương nhiên, nếu như Ân Quyết vẫn quyết tâm muốn bỏ mặc hắn, vậy cùng lắm chỉ là chết, dù sao hắn tự nguyện, hắn hưởng thụ làm liều, tự mình cao hứng là được.

Huống hồ chi lời hắn đã nói ra sẽ không bao giờ thu về, tất cả bí mật của hắn, chỉ cần Ân Quyết muốn tìm hiểu, hắn có thể nói hết.

Còn về biến hóa mà hắn nhắc đến -_-||…

Long Sùng Vũ âm thầm xoắn xuýt hồi lâu, vấn đề này còn đợi Ân Quyết đến phát hiện, tuy không phải là chuyện gì to lớn, nhưng tóm lại có liên quan đến mặt mũi của mình, có thể giấu được ngày nào hay ngày ấy, dù sao với tình huống hôm nay, chỉ riêng thân phận của hắn đã đủ cho Ân Quyết tiêu hóa một thời gian dài rồi.

Thân thể căng cứng của Ân Quyết cũng hơi tựa vào lòng Long Sùng Vũ, lúc này Long Sùng Vũ mới hoàn hồn, đột nhiên nhận ra so với tìm hiểu sâu vào chuyện cũ năm xưa của hắn, hắn bị Ân Quyết to gan lớn mật chặt một phát vào gáy mới là trọng điểm.

Long Sùng Vũ vô cùng ghi thù híp mắt lại, cái ôm ấm áp dành cho Ân Quyết cũng bắt đầu biến vị.

Lúc này Ân Quyết mới phát giác mình đã hơi buồn ngủ, y vừa chuẩn bị mở miệng nói rõ với Long Sùng Vũ, Long Sùng Vũ đã không hề báo trước ôm y đặt lên đùi, lập tức khiến Ân Quyết phải ngồi một tư thế lúng túng trên đùi đàn ông.

Long Sùng Vũ vùi đầu vào hõm vai Ân Quyết, vừa không thể khắc chế nhẹ liếm hôn, vừa tán thưởng: “Mùi vị trên người ngươi thật tuyệt.” Khi hắn hóa hình thành quái vật đã cảm thấy vậy, mỗi lần bắt được một chút hương khí nhàn nhạt đều khiến hắn cảm thấy vô cùng hưng phấn, thậm chí dần mất đi lý trí, toàn thân tâm đều bị cảm quan chi phối.

Long Sùng Vũ bị khơi dậy tình triều cuồn cuộn, cuối cùng thể nghiệm được phát tình trong kỳ phát tình của Long quân là một chuyện vô cùng mỹ diệu, “Đại khái kéo dài bao lâu?”

“Cái gì?… Ưm!” Ân Quyết nhẹ hít một hơi, Long Sùng Vũ đã kéo vạt áo y lên, phối hợp miệng lưỡi thưởng thức.

Long Sùng Vũ ngậm đầu nhũ của y nói năng hàm hồ: “Ta nói kỳ phát tình của ngươi.” Đăng bởi: admin

Bình luận

Truyện đang đọc