TRỌNG SINH MẠT THẾ CHI MỆNH CHỦ THANH LONG

Long Sùng Vũ siết chặt cán bút, ngưng thần, tiếp tục vẽ pháp chú lên khung cửa, pháp chú này không cần dùng linh lực gia trợ, ngược lại, dùng oan hồn trộn ma khí mới càng phát huy được uy lực của nó lên đến mức mạnh nhất, tác dụng của nó trừ có thể chống lại tang thi, còn có một cái khác chính là hấp thụ và ngưng tụ khí dơ bẩn trên người tang thi.

Tang thi trước khi biến thành tang thi hơn phân nửa là chết thảm, cho nên phần lớn trên người vẫn còn lưu giữ khí dơ bẩn, những thứ này đối với Long quân thể chất thuần tịnh như Ân Quyết mà nói tuyệt đối có hại không lợi, tuy trong thời gian ngắn ảnh hưởng không mấy rõ ràng, nhưng dù sao vẫn không tốt, huống hồ Long Sùng Vũ vừa ngửi ở cổ Ân Quyết đã biết, hồn phách của Long quân thực sự có hơi yếu quá mức.

Nếu ở các gia đình bình thường, ai vẽ pháp chú thế này thì cứ đợi bị vận rủi quấn thân huyết quang không dứt đi. Nhưng Long Sùng Vũ thì khác, hắn có thể tập trung những thứ này đem đi tinh luyện và tẩm bổ cho bản thân, một mũi tên bắn hai con chim.

Chú văn màu đỏ loang lổ chồng chéo đầy cửa, trông đặc biệt âm trầm khủng bố, Long Sùng Vũ vẽ xong bút cuối cùng mới thở ra một cái, vừa rồi lúc vào hắn đã khóa cửa sắt, trên lầu từ từ có một tang thi nam thối rữa một chân trèo xuống, sau khi thấy có người sống thì lập tức hưng phấn kêu gào hai tiếng, tay chân đều dùng để bò đến cửa, mang theo một vết máu lớn.

Con tang thi này vốn là chủ nhà trên lầu, mỗi tuần đều vì tưới hoa mà khiến ban công nhà Long Sùng Vũ bẩn nhớt, nhưng cũng may thời gian Long Sùng Vũ ở nhà không nhiều, không để trong lòng. Huyết Phong – Light

Ân Quyết cũng nghe có tiếng vang, bước mau ra cửa, chỉ thấy Long Sùng Vũ đang thản nhiên nhìn tang thi đó không ngừng kêu gào giãy dụa dưới tác dụng của pháp chú. Huyết Phong – Light

Xem ra hắn còn cần phải vẽ thêm thu thanh chú ở ngoài cửa nữa, mắt Long Sùng Vũ dần lạnh, không biết rút đâu ra một khẩu súng, bắn vào đầu tang thi.

Ân Quyết lặng lẽ xem xong lại quay người trở vào, Long Sùng Vũ mở cửa xách thắt lưng lôi tang thi lên, trực tiếp ném khỏi ban công xuống đất, mấy giây sau trong bồn hoa phát ra một tiếng bịch, hắn ghét trước cửa bị máu làm bẩn, còn xách thùng nước ra khỏi nhà vệ sinh xối rửa cho sạch.

Đợi Long Sùng Vũ thuận lợi vẽ thêm thu thanh chú, đã gần tám giờ, Ân Quyết đang chú tâm xem hết bộ này đến bộ khác.

Long Sùng Vũ bước qua nói: “Ta phải ra ngoài một chuyến, sẽ nấu sẵn cơm tối, ngươi ăn xong đừng chơi quá muộn.”

Ân Quyết gật đầu, mắt vẫn không liếc qua Long Sùng Vũ.

Long Sùng Vũ nhíu mày, bấm nút tạm dừng trên máy tính, sau đó quay đầu Ân Quyết qua nói: “Ngươi có nghe thấy không?”

Ân Quyết tránh một chút, cũng không hỏi tại sao, chỉ hàm hồ đáp một tiếng, y không muốn nói chuyện với người vô duyên vô cớ nổi giận.

Long Sùng Vũ cúi đầu ngửi ngửi nơi cổ y, hương khí đó tẩy đi mùi tanh gây mũi vừa rồi, phần lớn ngoại tộc đều cho rằng ma thích ăn oan hồn oán khí khá nặng, thật ra không phải thế, khẩu vị của mỗi ma có thể khác nhau rất nhiều, giống như hắn đây khá thích mùi vị thơm lành nhàn nhạt trên người Ân Quyết.

Long Sùng Vũ nén xuống dục vọng muốn liếm cổ Ân Quyết, dặn dò: “Ngươi không được phép ra ngoài, ngoan ngoãn đợi ta về.” Light-Raito44

Nói xong lại kiểm tra pháp chú trên cửa một lần, thấy không có gì sơ sót xong mới trùm áo khoác màu đen vội vã đi, hắn còn vài chuyện riêng cần xử lý, vì phi nhân loại tốt nhất đừng can dự vào chuyện của nhân tộc, cho nên Long Sùng Vũ do dự một chút, không mang theo Ân Quyết. Huyết Phong – Light

Tuy trong thành phố xuất hiện tang thi, nhưng còn mấy ngày nữa mới chính thức mất khống chế tiến vào giai đoạn đáng sợ, lại thêm tang thi sợ sáng, trong thời gian ngắn họ vẫn còn lượng lớn điện lực, cho nên Long Sùng Vũ mới không lập tức mang Ân Quyết rời khỏi thành phố đông nghẹt người này, may mà chỗ họ ở nằm vùng ngoại ô, số người trong tiểu khu không nhiều, không cần quá mức lo lắng.

Ân Quyết chạy ra cửa sổ nhìn xuống, từ xa chỉ thấy đèn chiếu hậu của xe Long Sùng Vũ lấp lóe vài cái rồi biến mất ở cửa tiểu khu.

Phim về tang thi xem hai ba bộ đã cảm thấy hết hứng thú, tuy chữ mà Ân Quyết biết không tính là nhiều, có hơi tốn sức, nhưng ý nghĩa cơ bản vẫn có thể hiểu, y cảm thấy y có thể đã xem nhẹ trình độ hủy diệt của tai nạn này, hơn nữa những thứ chuẩn bị trước đó căn bản không đủ, vì họ còn phải sống một thời gian tương đối dài trong quốc gia có tang thi hoành hành.

Long Sùng Vũ nói đúng, Ân Quyết nghĩ, nếu ngay từ đầu y không bị Long Sùng Vũ buộc theo hành động, có lẽ không lâu sau y sẽ liên tiếp gặp phiền phức, ngay cả thường thức cơ bản nhất đối với nhân thế này y cũng không có, đến lúc đó nên xử lý ra sao?

Cũng may còn có nam nhân ở bên cạnh y, nhưng kế hoạch của y đã sắp loạn lên rồi, cùng hành động không phải không thể, chỉ là cứ tiếp tục hàm hồ trôi qua như thế vạn nhất ngày nào đó nam nhân chê phiền rồi lại một kiếm đâm chết y ở xó nào thì thật sự là một chút cũng không oan.

Huống hồ hiện tại họ căn bản không nói rõ quan hệ, cố ý tránh né, Long Sùng Vũ còn xem y như vật phẩm riêng nhốt trong lãnh địa, hạn chế tự do của y, Ân Quyết thực sự không hiểu Long Sùng Vũ rốt cuộc có mục đích gì.

Bắt đầu từ một kiếm đó y đã không còn tin tưởng vào thích của Long Sùng Vũ nữa, thích đó y đã tự giữ hơn năm trăm năm, chính là không biết Long Sùng Vũ có thể giữ được bao nhiêu năm…Huyết Phong – Light

Ngay lúc này, di động vốn chỉ lưu có hai số điện thoại đột nhiên vang lên, tiếng chuông dây dưa nhức óc phá tan yên tĩnh trong phòng. Huyết Phong – Light

Ân Quyết ngây người một chút, theo âm thanh lục ra thứ nhỏ bé tinh xảo đã sớm quên trong xó xỉnh nào, tựa hồ vì sắp hết pin, màn hình có hơi tối, y nhờ ánh sáng đèn nhìn kỹ, thoáng chốc sắc mặt trở nên khó coi.

Không phải Long Sùng Vũ, y cho rằng là điện thoại của Long Sùng Vũ, nhưng không phải là nam nhân, là Tạ Vũ…

Tạ Vũ đã theo Hải Giải thị lang mở yêu đạo đi rồi, người cầm di động của cô là ai? Ân Quyết chần chừ một chút, không đúng, đường yêu giới khó đi, giữa đường cũng không ít hung hiểm hơn nhân gian mấy phần, khó bảo đảm họ sẽ không trở lại giữa chừng.

Ân Quyết nhanh chóng nghe máy, chỉ nghe bên kia không ngừng truyền đến tiếng cọ sát soèn soẹt và tiếng khóc cố sức kìm nén trong cổ họng nữ hài, kinh hoảng thất thố, hoảng sợ vạn phần.

“Tiểu Vũ?” Ân Quyết thoáng khựng lại, thăm dò: “… Là ngươi sao?”

“… Cứu… cứu tôi…”

Ân Quyết tái mặt, đột nhiên căng dây thần kinh, cấp thiết hỏi: “Ngươi ở đâu?”

“Triệu gia… Triệu gia trang…”

Bên kia nghẹn ngào không thành lời, giọng nói mơ hồ ẩm ướt đến mức khó nghe rõ, Ân Quyết chỉ cảm thấy ngón tay cũng phát lạnh, Triệu gia trang, khi bọn Tạ Vũ rời đi chính là từ con đường mở ở Triệu gia trang, lẽ nào đã xảy ra chuyện rồi…

“Ta đến ngay.” Trong mắt Ân Quyết là băng tuyết triệt để rét cốt tích lũy ngàn năm không tan. Light-Raito44

Trong hải tộc không phải tất cả mọi chủng loài đều có năng lực sinh sôi hậu đại tốt, vì thế bọn họ đều cực kỳ coi trọng con cháu của mình, cũng do đó mỗi một hậu đại có thể thuận lợi sinh ra đều được bảo vệ rất kỹ, bất kể có cùng thuộc về một chủng loại trong biển hay không, trong tổ huấn của tộc nhân luôn luôn có một câu thế này – bảo vệ hậu đại yếu ớt là trách nhiệm và nghĩa vụ của mỗi một thành viên hải tộc.

Nếu Tạ Vũ đã gọi y một tiếng điện hạ, thì khi biết cô rơi vào cảnh khó khăn, thân là trưởng bối Ân Quyết tuyệt đối không thể ngồi đó không lo.

Y vừa cúp máy vừa vội vàng chạy ra ngoài, kết quả khi mở cửa lại do dự một chút, Long Sùng Vũ không cho y đi, nhưng hiện tại không quản được nhiều như thế.

Cuối cùng Ân Quyết vẫn kiên quyết chạy ra, hy vọng còn có thể đến kịp cứu người, cũng hy vọng có thể mau trở về trước khi Long Sùng Vũ về nhà.

Khi Long Sùng Vũ ra ngoài đã lái xe đi, cho dù có xe Ân Quyết cũng không biết lái, nhưng tuy từ tiểu khu đến đường lớn không thấy có tang thi, cũng không thể cứ chạy bộ đến Triệu gia trang, vì thời gian lãng phí càng dài cũng có nghĩa là khả năng sống của trẻ nhỏ càng ít.

Đèn đường không tính là sáng, nhưng cũng đủ, hơn nữa cũng đã rất trễ, xe vào thành phố rất ít, nhưng thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy khỏi thành, họ đều cố gắng chạy khỏi khu ngoại ô.

Ân Quyết nghĩ nghĩ, trực tiếp đứng ngay giữa đường xe chạy.

Không bao lâu chỉ nghe một tiếng thắng chói lói vang lên, một chiếc xe taxi vất vả dừng lại cách Ân Quyết mấy mét, xe lái rất nhanh, thắng cũng vội vàng, suýt nữa đã đụng phải!

Tài xế run run rẩy rẩy trừng Ân Quyết nửa ngày, đột nhiên há họng mắng: “Mẹ nó mày không muốn sống nữa hả!”

Giây tiếp theo, tài xế trợn to mắt, chỉ thấy Ân Quyết từ trước xe dùng một tốc độ không thể tin nổi ngồi lên ghế phó lái, hơn nữa lạnh lùng nói với hắn: “Đi Triệu gia trang.”

Tài xế run bắn lên, không khí trong xe tựa hồ đã đông lại, hắn phát giác khoang xe ấm áp mà mình hít thở đang xuất hiện sương mờ trắng xóa, đây là sát ý chân thật mà lãnh liệt, hắn cứng người giãy dụa: “Trong thành phố có chuyện rồi! Tôi không chở khách! Tôi muốn ra khỏi thành phố… tôi a!” Chưa dứt lời trên cổ hắn đã bị một cánh tay thon dài trắng nõn kẹp lấy.

Gương mặt lạnh lùng của Ân Quyết chìm trong bóng tối, tuấn mỹ hàn băng, y siết cổ tài xế nhắc lại lần nữa: “Triệu gia trang.” Đăng bởi: admin

Bình luận

Truyện đang đọc