TRỌNG SINH MẠT THẾ CHI MỆNH CHỦ THANH LONG

Tim Long Sùng Vũ thoáng cái bị vặn thành một cục, đau đến mức ngón tay cũng run rẩy, hắn ôm chặt thân thể Ân Quyết, làn da Ân Quyết rất lạnh, bờ vai thon gầy còn run rẩy dưới lòng bàn tay hắn: “Sẽ không… sẽ không đâu… ta…”

Còn chưa dứt lời, hắn chỉ cảm thấy Ân Quyết run rẩy dữ dội hơn nữa, thì ra thời gian dài như thế hắn vẫn không cách nào cho Ân Quyết cảm giác an toàn, hắn muốn nói rõ ta yêu ngươi không hề kém ngươi… tại sao ngươi không thể tin ta?

Viền mắt Long Sùng Vũ cũng nhanh chóng đỏ lên, hắn hít sâu một hơi, cúi đầu hôn lên khóe mắt ẩm ướt của Ân Quyết, sau đó nghiêm túc nhìn y nói: “Ta yêu ngươi như thế, sao ta có thể không cần ngươi.”

Ân Quyết mím môi nhìn mắt hắn không chớp, vẻ mặt tái nhợt mà khổ sở.

Năm trăm năm trước Long Sùng Vũ cũng thích y, nhưng vẫn không chút do dự đâm y một kiếm… sao y còn dám tin tưởng?

Long Sùng Vũ chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm đau đớn, hắn há miệng, không biết còn có thể nói gì để an ủi người từng bị tổn thương xuyên tâm: “Ta sẽ luôn cần ngươi.”

“… Ừ.” Ân Quyết kéo ống tay áo lau khóe mắt ẩm ướt, suy nghĩ rồi nói: “Ta muốn ngủ một lát.”

Long Sùng Vũ vội nói: “Dạ dày còn khó chịu không? Uống một chút nước rồi ngủ được không? Ta giúp ngươi pha thêm một ly.” Hắn vừa nói vừa buông Ân Quyết ra đứng lên.

Ân Quyết lắc đầu: “Ta muốn về ngọc ngủ.”

Sắc mặt Long Sùng Vũ liền khó coi.

Ân Quyết không nhìn thấy mặt hắn, lại cảm giác được sống lưng hắn cứng đờ, không khỏi đau lòng.

Long Sùng Vũ chậm rãi ngồi xuống sô pha nói: “Ngủ bên ngoài đi, ta ở với ngươi… cũng đừng ngủ quá lâu, mỗi lần thấy ngươi ngủ sâu không tỉnh ta đều sợ hãi.”

Hồi lâu sau Ân Quyết mới ừ, mang theo chút âm khóc dán mặt lên lưng Long Sùng Vũ, nhiệt độ ấm nóng sưởi ấm đến tận tim.

Long Sùng Vũ từ phía sau kéo hai tay Ân Quyết ôm vòng quanh eo mình, mười ngón giao nhau: “Ngươi hãy tin tưởng ta thêm lần nữa…” Nói xong khựng lại, “Ta sẽ đối xử tốt với ngươi.”

“… Cho ta suy nghĩ thêm một chút.”

“Còn muốn suy nghĩ cái gì?” Long Sùng Vũ bị Ân Quyết chọc giở khóc giở cười, hắn quay người đẩy Ân Quyết lên sô pha, đè lên người y nói: “Ngươi còn không biết ta quý trọng ngươi bao nhiêu sao.”

Ân Quyết đỏ mắt giống một con thỏ, ủy khuất nhìn về chỗ khác.

Long Sùng Vũ cúi đầu thấp giọng tỏ tình bên tai y: “Ta yêu ngươi hơn bất cứ ai, trong tim ta, không có gì quan trọng hơn ngươi.”

Lúc này mặt Ân Quyết cũng bắt đầu đỏ lên, y định trở người không để ý đến Long Sùng Vũ, kết quả không biết xoay đến đâu, đột nhiên sắc mặt y trắng ra, che bụng hừ đau.

Long Sùng Vũ còn chưa kịp tiếp tục bày tỏ đã kinh hãi, vô thố xuống khỏi người y: “Còn chỗ nào đâu sao? Để ta nhìn xem, để ta nhìn xem…”

Dạ dày Ân Quyết co thắt dữ dội, gục lên sô pha muốn nôn mà nôn không ra, sắc mặt lại tái đi.

Long Sùng Vũ ngồi xổm dưới đất, ngón tay siết lại thật chặt, hắn rất tức giận, hắn muốn đè Ân Quyết xuống thao mạnh một hồi, để y biết độ nghiêm trọng và hậu quả khi không xem trọng thân thể mình, nhưng bây giờ, hắn nhìn Ân Quyết khó chịu mà đỏ cả mắt, đưa tay ôm y lên, tim hắn bất chợt như bị vặn nát, vừa xót vừa sưng đau.

Long Sùng Vũ ôm Ân Quyết vào phòng, cởi quần áo và giày, dùng chăn mềm bọc thành cái bánh chưng: “Lần sau đừng vậy nữa.”

Ân Quyết thì nhắm mắt tái xanh co bên người hắn, kéo góc áo hắn nói: “Ta chỉ muốn đem nó cho ngươi.”

Lần trước bất cẩn nuốt mất hạt châu, y muốn thử xem có thể nôn ra hay không, kết quả sự thật chứng minh… cái đó làm sao mà nôn ra được chứ TAT.

“Ngươi dám!” Long Sùng Vũ đen mặt, lôi tay y nhét lại vào ổ chăn, hung ác nói: “Lần sau nếu ngươi còn dám tự chủ trương, ta sẽ… sẽ…”

Ân Quyết chớp mắt nhìn y.

“Sẽ làm ngươi đến khi mang thai!”

Ân Quyết: “QAQ nhưng… nhưng ta sẽ không mang thai…”

Long Sùng Vũ âm trầm liếc y một cái, “Vậy thì làm không ngừng, làm đến khi mang thai thì thôi!”

Ân Quyết: “=口=…”

Lúc gần sáng, Ân Quyết đã không còn buồn ngủ chút nào, y gối lên tay Long Sùng Vũ, yên tĩnh nghe Long Sùng Vũ nói chuyện.

Hai người nằm bên nhau táu gẫu rất lâu, cho đến khi nhắc đến chuyện của Ân Thiển, Ân Quyết mới thấp thỏm mở miệng muốn nói lại thôi, y không dám trực tiếp hỏi Long Sùng Vũ chuyện về Ân Thiển, tuy y rất lo lắng cho Ân Thiển.

Long Sùng Vũ dường như nhìn thấu suy nghĩ của y, ngược lại chủ động nói rõ và an ủi: “Hắn vừa xuất hiện đã hỏi ta chọn hắn hay chọn ngươi, ta tất nhiên là chọn ngươi rồi, cho nên chúng ta chỉ quá hai chiêu rồi thôi.”

Ân Quyết: “…”

Tuy Ân Quyết không dám lộ vẻ nghi ngờ, nhưng luôn cảm thấy với cá tính của Ân Thiển sẽ không dễ sống chung như thế.

Long Sùng Vũ ghé lại ngậm tai y, ôn giọng nói: “Kết quả ta vội vã chạy về như thế, ngươi lại tổn thương lòng ta.”

Ân Quyết đột ngột ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt Long Sùng Vũ ảm đạm, cười rất bất đắc dĩ: “Ba mẹ ta đều rất thích ngươi, nhưng người thân của ngươi thì không hề thích ta.”

Ân Quyết hoảng loạn đưa tay ôm cổ Long Sùng Vũ, tựa nửa người vào ngực hắn, lát sau mới nhỏ giọng nói: “Ta thích…”

Long Sùng Vũ tỏ tình nửa ngày cuối cùng cũng đợi được câu này, cảm thấy an ủi không ít, hắn ngẫm một lát rồi quyết định tự tay cởi bỏ tâm kết trong lòng Ân Quyết: “Trước kia là ta có lỗi với ngươi.”

Người Ân Quyết cứng lại, Long Sùng Vũ vuốt lưng y để y dần bình tĩnh.

“Lúc đó ta trùng hợp lấy được ma kiếm, bị dục vọng báo thù hun mờ đầu, ta không biết ngươi chính là…” Long Sùng Vũ không biết nên tổ hợp từ ngữ thế nào, hắn không muốn tìm cớ cho bản thân, chỉ là lúc đó bọn họ còn chưa biết mặt, Ân Quyết có thể nhận ra hắn, nhưng hắn lại không thể dựa vào tướng mạo mà nhận ra Ân Quyết: “Ta rất hối hận.”

Ân Quyết rũ mắt không để lộ cảm xúc.

“Cũng rất nhớ ngươi…”

Chuyện năm trăm năm trước vẫn luôn là tâm kết của Ân Quyết, nếu Long Sùng Vũ không nhắc đến y còn giả vờ bản thân đã quên, nhưng bây giờ vết sẹo đó lại bị Long Sùng Vũ vạch ra lần nữa, trắng trợn biểu lộ bộ phận yếu ớt nhất đau đớn nhất của y.

Long Sùng Vũ vĩnh viễn cũng không hiểu một kiếm đó tổn thương lòng y thế nào, tuy y có thể thấu hiểu hắn, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.

“Sau này phải cố gắp bù đắp cho ta.” Ân Quyết túm cổ áo Long Sùng Vũ, mắt trầm như nước.

Long Sùng Vũ gật đầu, nghiêm túc như thể đang tuyên bố lời thề.

Vì mưa suốt đêm, sáng sớm không có một chút ánh sáng dịu hòa nào, mây tích tụ nặng nề đè trên bầu trời, làm lòng người chán nản, Ân Quyết bèn tìm một tư thế thoải mái ngủ trong lòng Long Sùng Vũ, còn nhàn nhạt nói: “Phải gọi ta dậy.”

Long Sùng Vũ ừ, kết quả đợi đến trưa, hắn mở mắt nhẹ đẩy Ân Quyết trong lòng: “Bây giờ bên ngoài mưa nhỏ đi nhiều rồi, ngươi muốn đi đâu ta đi cùng ngươi.”

Ân Quyết gối lên vai hắn không động đậy.

Long Sùng Vũ lại gọi hai tiếng, thậm chí ôm người ra khỏi ổ chăn, nhưng Ân Quyết vẫn nhắm chặt mắt, tay vô thức buông xuống bên mép chăn.

Tim Long Sùng Vũ cũng đập mạnh, lập tức sắc mặt bắt đầu khó coi.

Không đánh thức Ân Quyết được, Long Sùng Vũ không biết trong mấy phút đó hắn làm sao cưỡng ép mình bình tĩnh, Ân Quyết nhắm chặt mắt, sắc mặt không có gì khác biệt với trước lúc ngủ, tái nhợt mà mệt mỏi.

Chuyện hắn sợ nhất đã xảy ra rồi, Ân Quyết thật sự ngủ không tỉnh.

Long Sùng Vũ hít thật sâu, quần áo trên người Ân Quyết quá mỏng, hắn dùng thảm bọc y lại, ôm ngang chạy ra ngoài.

Bên ngoài mưa như trút nước, trong đầu Long Sùng Vũ chỉ còn một mảng trắng xóa, chỉ lo liều mạng ôm Ân Quyết chạy, căn bản không nhớ ra còn có thể thi pháp cản nước, người hắn bị xối ướt nhẹp, Ân Quyết lại được hắn dùng áo khoác che đi phần lớn nước mưa.

Cho dù ở trong tình trạng tồi tệ này Ân Quyết vẫn không thể tỉnh lại, Long Sùng Vũ ôm y cảm thấy mình chưa từng mệt mỏi như thế này, hắn ôm người hắn thích nhất, bảo vật trân quý nhất, sức nặng của y, đè lên tim hắn khiến hắn không thể thở nổi. Đăng bởi: admin

Bình luận

Truyện đang đọc