TRỌNG SINH MẠT THẾ CHI MỆNH CHỦ THANH LONG

Cước bộ đám mèo núi giao nhau, góc độ tấn công gian xảo cực điểm, hơn nữa thân hình chúng linh hoạt, nếu không chém đúng bộ vị quan trọng, chúng dù cụt tay hay thiếu chân cũng vẫn có thể lao đến.

Cổ tay Ân Quyết xoay chuyển, vung kiếm nhàn nhã thoải mái, từng phần xác của đám mèo núi bị chém xuống…

“Tuyệt!”

Các tiểu yêu trong phòng hoạt động văn hóa nhảy nhót không thôi, vỗ tay khen ngợi, người phụ nữ trước đó thì sắc mặt lúng túng cực điểm, có chút thấp thỏm nhìn những đại yêu xung quanh mình, sắc mặt các đại yêu cũng rất khó coi.

Nếu người bên ngoài bị mèo núi cắn chết tại chỗ, bọn họ có thể nói mình không kịp cứu, họ là vì bảo vệ tộc loại, mà hiện tại người đó không chết, họ chỉ có thể đuối lý, huống chi người đó mạnh như thế, đến lúc đó có thể sẽ khiến trấn trưởng khó xử.

Một cô gái trẻ tuổi trong đó lập tức nói: “Tôi muốn ra ngoài giúp đỡ, mở cửa.”

Hồ ly xám hoan hô một tiếng, lập tức chạy qua mở khóa bên trong, các đại yêu đứng cạnh do dự một chút, cũng quyết định cùng ra ngoài.

Cũng chính vào lúc này, ở lối đi không xa cuối cùng xuất hiện một đội yêu hỏa lấp lóe.

Ân Quyết hơi khựng lại, giây tiếp theo hai con mèo núi trước mặt y bị nổ đầu, tiếp theo đợi những người dư thừa cũng tấn công rồi thì y triệt để không còn đất dụng võ nữa.

Hai phát súng ban đầu là của Long Sùng Vũ, tấn công còn lại là do mấy người đàn ông khỏe mạnh bên cạnh ông cụ gánh lấy, mấy người hoảng loạn chạy ra từ phòng hoạt động ngay cả sợi lông mèo cũng chưa chạm đến, hiện tại chen ở sau đám người, quả thật hận không thể đào lỗ chôn mình luôn.

Ân Quyết lặng lẽ thở ra một cái, Lăng Tiêu hóa thành một lọn sương mỏng tan biến ở đầu ngón tay.

Long Sùng Vũ đứng bên cạnh y, sắc mặt khó coi muốn chết, mấy lần lửa giận muốn phát tác, lại cố gắng nén xuống trước mặt người ngoài, trong đầu không ngừng xoay chuyển một câu nói trong lúc vô tình đã đọc được trên quyển sách dạy con – đừng đánh mắng con cái nhà mình trước mặt người ngoài, như vậy sẽ tổn thương nghiêm trọng đến lòng tự tôn của cục cưng nhà mình! (>﹏<) Mọe….

Ân Quyết đang không biết nên giải thích với Long Sùng Vũ thế nào, ngược lại Long Sùng Vũ hít ngược mấy lần, nhếch môi tạo nên nụ cười vặn vẹo: “Vừa rồi sao lại chạy loạn khắp nơi, không biết ta sẽ lo lắng sao? Hả?”

Ân Quyết: “…”

Thật ra Ân Quyết đã hồi phục thần trí rồi, nếu không cũng không thể trầm tĩnh để đối phó với mèo núi như thế, nhưng phải giải thích thế nào đây?

Ân Quyết do dự một chút, nói thật, ngay cả bản thân y cũng không hiểu rõ cho lắm, đừng nói bảo y giải thích.

Cũng may không biết Long Sùng Vũ bị giật kinh phong chỗ nào, rõ ràng thấy đã sắp nổi sùng rồi, nhưng lại chưa bùng nổ, thật giống như trái pháo bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ, Ân Quyết chỉ cảm thấy chột dạ không thôi.

Đợi khi con mèo núi cuối cùng cũng bị giết chết, ông cụ quay qua cong người nói với Ân Quyết: “Khách quý ra tay cứu phụ nữ trẻ em yêu tộc tôi, tôi đây thực cảm kích không thôi.”

Ân Quyết vụt đi trốn sau lưng Long Sùng Vũ, y không muốn nhận lễ của ông cụ.

Chuyện phát triển đến nay, Long Sùng Vũ cũng chưa kịp hoàn hồn, vô thức cho rằng Ân Quyết bị dọa, vội bảo vệ y, lửa giận đối với Ân Quyết vừa rồi toàn bộ tập trung lên ông cụ.

Ông cụ bất đắc dĩ cười cười, đối phương quả nhiên không phải người lương thiện gì, xem ra ông còn phải lấy chút thành ý thực tế ra mới được.

Kết quả ông cụ còn chưa nói gì, bên cạnh đã có mấy yêu tộc nhìn không nổi nữa, trấn trưởng của họ đã hành lễ với người ta, kết quả còn phải xem sắc mặt người ta, vậy sao mà được!

Thế là người phụ nữ chạy ra trong phòng hoạt động cuối cùng cũng tìm được điểm châm lửa, khẩu khí vô cùng không tốt: “Sao lại thành ra là lỗi của chúng tôi? Cũng không thiếu tay hay cụt chân…”

Ông cụ lập tức biến sắc, quát mắng: “Lui xuống! Ở đây đâu phải chỗ cho mi nói chuyện!”

Người phụ nữ bị quát như thế, mặt mũi đều không còn, cắn răng, muốn thể hiện giá trị võ lực của mình với Ân Quyết, cuối cùng lại đành xám xịt lui về.

Tiếng quát này cũng khiến Long Sùng Vũ bình tĩnh lại, tỉ mỉ hồi tưởng tình hình vừa rồi, thoáng chốc đổ mồ hôi lạnh cả người, Ân Quyết đã không còn là Ân Quyết trước kia, lỡ đâu Long quân đã mất linh tuệ cũng đồng dạng mất đi năng lực trả đòn, vậy thì có thể mất mạng đó!

Cái gì mà không thiếu tay hay cụt chân?! Long Sùng Vũ bị cách nói này triệt để chọc giận, nếu trước đó còn mơ hồ cảm thấy hình như người nhà mình chịu thiệt, vậy hiện tại chính là lúc để yêu cầu yêu tộc nói cho rõ ràng!

Lý do của Long Sùng Vũ là: Long quân của hắn vô duyên vô cớ phải can dự vào sự vụ nội bộ của yêu tộc không nói, giúp đỡ cho người ta, ngăn chặn kiếp nạn, kết quả chỉ có thể phí sức mà không lấy được gì, hiện tại còn đến phiên một con ếch trâu đến chỉ trích!

Người phụ nữ đang thấp thỏm bất an kia đột nhiên thấy cả người phát lạnh, cô dựa vào trực giác nhìn về phía Long Sùng Vũ, chỉ thấy người đàn ông vốn anh tuấn ôn hòa kia đang nhìn mình nhếch môi, lộ ra hàn ý âm lạnh không thể nói rõ, khiến cô rợn cả tóc gáy.

Cũng chính vào lúc này, tiếng xôn xao của đám tiểu yêu truyền vào tai những người khác.

Khỉ con đỏ mắt nói với sóc con: “Xin lỗi, tôi vốn muốn xin thím mở cửa cho hai người, nhưng thím không cho…”

Sóc con vừa rồi vì cầu chi viện thật sự suýt nữa mất mạng, nghe được câu nói này trong lòng quả thật rất thất vọng, lúc đó Ân Quyết bảo nó đi cầu chi viện, nó còn muốn kêu Ân Quyết mau trốn vào phòng văn hóa, không ngờ… người ta thì hận không thể xua họ đi chết.

Tất cả mọi người đều trầm mặc, chỉ có sóc con ẩn ẩn truyền ra tiếng nức nở.

Người phụ nữ đó lần này thật sự biết chuyện lớn không tốt, chuyện này nếu đưa ra công khai, trấn trưởng không thể vì tình riêng mà tha cho cô nữa!

Vốn dĩ làm theo suy nghĩ của cô cũng là đúng, Ân Quyết coi như tự xui xẻo, chính là cuối cùng không cụt tay hay cụt chân, đó cũng là tọa hóa của y, nhưng nếu xét theo tộc quy của yêu tộc, thì sẽ khác.

Chuyện mèo núi quả thật nên quy vào sự vụ bổn tộc của yêu tộc, trong lòng ông cụ cũng hiểu rõ, lại thêm theo quy định trong tộc là “sự vụ bổn tộc không thể để ngoại tộc tự tiện can thiệp”, họ không ngay lập tức phát huy ý thức chủ nhà chủ động giành quyền khống chế sự việc, ngoại tộc chết thì cũng thôi đi, kết quả không chết, hơn nữa còn khiến người ta bất mãn, đây chính là bọn họ vô năng và đuối lý.

Vốn chết không thừa nhận cũng có thể, nhưng vấn đề là họ không đánh lại người ta!

Ngoại giao thì cần phải có thực lực làm hậu thuẫn, nếu đã đánh không lại, lại muốn về sau mặt mũi vẫn còn, vậy thì chỉ có thể tự mình nhận sai bồi lễ.

Loại chuyện vốn chỉ cần cho chút ích lợi là có thể bỏ qua, nhưng lại bị con ếch trâu thành sự không đủ bại sự có thừa phá hoại. Mạt thế vốn đã sinh tồn khó khăn, thêm một người bạn là thêm một đường sống, huống chi còn là cao nhân không nhìn ra thân phận, không đắc tội người ta ông còn phải vội tặng quà, bây giờ thì phiền phức lớn rồi… Đăng bởi: admin

Bình luận

Truyện đang đọc