TRỌNG SINH MẠT THẾ CHI MỆNH CHỦ THANH LONG

Tại sao…

Long Sùng Vũ bóp cổ tay Ân Quyết nói: “Cho ta biết lý do.”

Ân Quyết trầm mặc, ánh mắt như đầm nước đã đóng băng từ lâu không gợn chút sóng, nếu y nói rồi, giữa bọn họ sẽ càng khó tính rõ, thà rằng y để bản thân chịu thiệt, tương lai cũng dễ cắt nghiệt duyên.

Còn về làm sao đi Đông hải… Ân Quyết đã có một chút manh mối.

Long Sùng Vũ thấy không nhận được lời đáp, chỉ nghĩ Ân Quyết đang giận dỗi, hắn kéo y đi, khóa cửa hầm xe lại, bước nhanh đến chỗ hành lang cách đó năm mươi mét.

Đợi khi Ân Quyết muốn nói thì hắn sẽ nghe, bọn họ không bao giờ tách ra nữa.

Quản lý vật chất tại tiểu khu không tốt, mấy ngọn đèn đường đều đã hư mà mãi không thấy có người đến sửa, cho nên quãng đường trở về cầu thang lên lầu hết sức âm u.

Ân Quyết lặng lẽ đi sau lưng Long Sùng Vũ.

Đột nhiên, Long Sùng Vũ dừng bước, Ân Quyết đụng đầu lên lưng hắn: “Ưm!”

“Xuỵt.” Long Sùng Vũ nhẹ giọng nói: “Ngươi nghe thử đi.”

Trong luống hoa sột soạt truyền đến tiếng nhai nuốt nhỏ bé, tiếng kéo xé vật thể, tiếp theo là mùi máu tanh càng lúc càng gần, sắc mặt Long Sùng Vũ biến đổi, kéo Ân Quyết nhanh chóng chạy về phía cầu thang.

Một tiếng gào hưng phấn truyền đến, Long Sùng Vũ quay đầu nhìn, sắc mặt lập tức trở nên khó xem, hắn nói với Ân Quyết: “Ngươi lên trước đi, đóng chặt cửa, đợi ta về mới được mở.”

Ân Quyết vừa nghe lập tức đứng lại quay đầu nhìn, nhưng lại bị Long Sùng Vũ đẩy một cái, lạnh giọng nói: “Đừng cản trở.”

Ân Quyết ngừng một chút, ý định giúp đỡ biến mất tiêu, mặt cứng lại không thèm quay đầu chạy thẳng lên lầu.

Long Sùng Vũ thấy Ân Quyết đã hoàn toàn vào trong, thoáng chốc rút một thanh cổ đao dày nặng ra khỏi túi trữ đồ, hung hăng chém xuống “người” đang nhanh chóng lao đến.

Nói là người, thật ra thứ này nói cho chính xác thì đã không thể tính là người, mà giống như những tang thi lưu hành trong phim điện ảnh, nhưng tốc độ rõ ràng nhanh hơn nhiều, răng cũng sắc nhọn hơn.

Một đao chém nghiêng lên người tang thi, cắt làm đôi từ vai đến hông, máu tanh nồng chảy khắp mặt đất, dưới ánh trăng sáng, đường nét lạnh cứng và làn da màu sậm của Long Sùng Vũ khiến hắn trông như la sát, từng lộ ma khí không ngừng bắn ra từ người hắn.

Thứ này tuy đã bị chém thành hai khúc, nhưng răng vẫn không ngừng cắn xé và nhai nuốt, con mắt vẫn đang xoay chuyển dữ tợn, xem ra hắn không bị chém trúng bộ vị chí mạng.

Long Sùng Vũ lại chém một đao lên đầu hắn.

Chỉ một thoáng như thế bên cạnh Long Sùng Vũ lại vây thêm hai con.

Long Sùng Vũ cười lạnh, cổ đao vô danh trong tay phát ra tiếng ù ù thị huyết.

Khi Long Sùng Vũ chém chết tang thi cuối cùng, trong hành lang đột nhiên truyền đến tiếng mấy tang thi kêu gào.

Long Sùng Vũ cứng người quay đầu nhìn, đèn điều khiển bằng giọng nói trên lầu đã sáng, mấy giây sau lại nổ cái bụp, ngay tại chỗ Ân Quyết lên vừa rồi, hắn chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân dường như đã ngưng tụ lại…

Nhà Long Sùng Vũ trên tầng sáu, Ân Quyết vừa lên tầng bốn đã cảm thấy không bình thường, vì đèn tầng năm đã hư, mà đèn tầng bốn chốc sáng chốc tối, khi y bước lên cầu thang chỉ cảm thấy dưới chân hơi dính nhớt ẩm ướt, gió lạnh thổi qua, mùi máu tanh bay thẳng vào mặt.

Sắc mặt Ân Quyết rét lạnh, nhanh chóng lui ra sau, ngay khi đèn sáng lên lần nữa, y nhìn rõ “người” đang trốn trên cầu thang. Người đàn ông đó vì đèn sáng lên nên nôn nóng kêu vài tiếng, gương mặt tái nhợt lốm đốm điểm đỏ trông đáng sợ dị thường, tốc độ của hắn không tính là nhanh, nhưng rất linh hoạt. Khi Ân Quyết còn đang sửng sốt, ánh đèn lấp lóe, chỉ thấy người trên cầu thang đó đột nhiên nhảy bật lên bóp nát nguồn sáng trên vách tường đã khiến nó sợ hãi, gào lên rồi nhào qua y.

Cùng lúc này, Ân Quyết rút vũ khí ra khỏi thanh ngọc, chém mạnh vào đầu người đó.

Chỉ nghe một tiếng bịch, trên chày cán bột dính đầy máu, nhưng người đó không hề ngã xuống dưới tấn công mạnh mẽ của Ân Quyết, ngược lại giống như con lật đật đứng lên lần nữa, đã thế còn càng thêm hưng phấn.

“Gào gào gào gào gào!”

Ân Quyết: “…”Light-Raito44

Ân Quyết trầm mặc một chút, ánh mắt bắt đầu phát lạnh, ném chày cán bột đi rồi lấy một thứ vũ khí khác ra khỏi thanh ngọc, lần này y sẽ không lấy nhầm nữa.

Khi Long Sùng Vũ chạy đến nơi thì lầu bốn đã sáng trưng, khí tức băng hàn lãnh liệt kèm mùi máu tanh lan tràn khắp nơi, Ân Quyết lảo đảo ngồi tựa gốc tường thở dốc, mà trên mặt đất trừ một vũng máu và sương trắng ra thì không còn gì cả.

Long Sùng Vũ kéo người dậy kiểm tra một lượt: “Không sao chứ?”

Ân Quyết lắc đầu, y chỉ vì sử dụng Lăng Tiêu kiếm, kiếm là pháp khí thượng phẩm, yêu cầu đối với người sử dụng cũng rất cao, cho nên y là do trong thời gian ngắn tiêu hao quá nhiều linh khí nên hít thở cũng có chút khó khăn mà thôi, chỉ cần vào thanh ngọc bồi bổ lại là xong.

Long Sùng Vũ nhìn thanh trường kiếm oánh ngọc trong tay Ân Quyết chậm rãi tiêu thất, nói không rõ nghĩa: “Ta đã quên ngươi là Long quân.”

Ân Quyết cứng mặt không tiếp lời, không hiểu Long Sùng Vũ nói câu này là đang khen hay đang chê y, thế là chỉ nhàn nhạt nói: “Ta muốn nghỉ ngơi một chút.”

Vừa nói xong, Long Sùng Vũ còn chưa kịp trả lời đã thấy người trong lòng thoáng chốc biến mất tăm, thay vào đó là một miếng ngọc bích có hình thanh long nằm trong lòng bàn tay hắn.

Hắn có thể đoán được đây là một pháp khí không gian, nhưng hắn không biết Ân Quyết vào trong đó làm gì, lần trước khi bị hắn cưỡng chế lôi ra cũng vậy, còn mang một thân ướt sũng, có vẻ khá thần bí.

Trong thanh ngọc quả thật thần bí, ngay cả Ân Quyết cũng chưa thể hoàn toàn hiểu thấu, chẳng hạn y phát hiện bên dưới ôn tuyền có một tảng đá có thể hoạt động, trừ bên trên có khắc văn tự ra, bên trong chắc chắn có giấu đồ tốt, vì y có thể cảm giác được sức mạnh cuồn cuộn không dứt tràn ra từ nó.

Ân Quyết lặn xuống nước mân mê nó một hồi, khí tức thứ đó tỏa ra khiến toàn thân y dễ chịu, có lẽ đây chính là nguyên nhân ôn tuyền thuần tịnh và tràn đầy linh khí như thế.

Nhưng tại sao không thể lấy ra?!

Tại sao! Light-Raito44

Ân Quyết híp mắt lại, phả bọt nước ùng ục rồi trồi lên khỏi mặt nước, trong đầu chỉ suy nghĩ mọi cách để nạy thứ đó ra… nhưng, y cũng không vội phải có ngay, vạn nhất lấy ra rồi ôn tuyền mất tác dụng thì phải làm sao mới tốt chứ.

Đợi khi đã hồi phục hoàn toàn, y lại đi tuần tra dịch thuốc được nấu trong nhà dưới núi, nước có màu đỏ diễm, có hương khí trong suốt, còn ngó sen trồng trong hồ nước trước nhà cũng mọc được kha khá.

Khi Ân Quyết bận rộn dọn dẹp một mảnh đất nhỏ chuẩn bị trồng hạt giống thu được trên nhân gian, một luồng ma khí màu sậm đột nhiên xuất hiện hơn nữa quấn lấy cổ tay y, xiềng sắt như ẩn như hiện, một đầu buộc lên cổ tay y, đầu kia thì liên kết hướng hư không.

Tại nhân gian, hơn năm giờ sáng, vì quái vật sợ sáng, trong nhà có mở đèn, đâu đâu cũng sáng tỏ, Long Sùng Vũ nửa nằm trên giường, thân ảnh Ân Quyết từ từ xuất hiện bên cạnh.

Ân Quyết có chút bất mãn, sắc mặt lạnh lùng: “Chuyện gì?”

Long Sùng Vũ nhếch môi duỗi một tay ra, ra hiệu cho Ân Quyết.

Ân Quyết không hiểu gì, Long Sùng Vũ kéo y lại gần mình.

Ân Quyết sửng sốt ngã lên người Long Sùng Vũ, lập tức dùng lực giãy dụa: “Ngươi làm gì vậy?”

“Đừng động.” Long Sùng Vũ nhanh chóng kìm chặt hai tay y, hung hăng ấn lên giường. Light-Raito44

Ân Quyết ưm một tiếng, nằm ngửa lên giường, ánh mắt có chút dại ra nhìn Long Sùng Vũ phía trên, sau đó chậm rãi cúi đầu.

Long Sùng Vũ tựa vào vai Ân Quyết ngửi ngửi: “Mùi hương cơ thể ngươi rất tuyệt.”

Ân Quyết bị hơi thở của hắn phả vào gây ngứa, đơ mặt ra ờ một tiếng.

Long Sùng Vũ thấy Ân Quyết rất ngoan, mặt liền lộ nụ cười âm trầm, hù dọa: “Ta ăn ngươi được không?”

Ân Quyết: “=口=…”

Hương khí của hồn phách càng lúc càng nồng, dụ hoặc khiến hắn chỉ ước gì được nuốt chửng người này.

Hơn nữa ma tộc thị sát thị huyết, không phải chưa từng có ma nào vì người yêu phản bội mà nuốt chửng người đó từ thân đến hồn vào bụng, huống hồ còn có một loại ma trực tiếp xem nội đan của tiên thú là thức ăn, tuy hắn không phải, nhưng lại có cảm giác đồng cảm.

Không thể ăn y, Long Sùng Vũ đã không biết mình nên thông qua con đường nào để phát tiết nỗi niềm tích lũy nhiều năm nhiều tháng… rõ ràng không để ý, trước nay đều chỉ có một nửa kia để ý, nhưng cuối cùng hắn lại ba lần bốn lượt bị ảnh hưởng, hắn không thể không thừa nhận, Ân Quyết hôm nay một mình đối mặt tang thi đã khiến hắn sợ hãi.

Thân thể Ân Quyết tuy có vẻ thon dài xinh đẹp, nhưng Long Sùng Vũ biết lúc sờ lên chỉ thấy xương xẩu, còn có vẻ tái nhợt bệnh hoạn, khiến hắn nhất thời quên mất sức lực bùng phát trong thân thể này có thể đánh bại cả hắn.

Ân Quyết rõ ràng bị ánh mắt âm lạnh hắc ám của Long Sùng Vũ dọa, lập tức nhắm chặt hai mắt. Light-Raito44

Long Sùng Vũ cởi cổ áo của y, từng chút từng chút liếm vai y, hưởng thụ tiếp xúc thân mật này.

Ân Quyết nhỏ giọng kháng nghị: “Không được.”

“Được.”

Ân Quyết: “…”

Trầm mặc nhìn nhau một hồi, sáu giờ đúng, cơ thể Long Sùng Vũ nhẹ chấn động, hơi nhắm mắt lại, khi mở ra ánh mắt đã trở nên nhu hòa, hắn thực sự có chút dở khóc dở cười với cách nói của nửa kia.

“Tôi sẽ nuôi cậu béo lên một chút rồi ăn.” An ủi vuốt mặt Ân Quyết, Long Sùng Vũ đột nhiên nói: “Khí tức hồn phách của cậu tuy rất thuần tịnh, nhưng lại chốc mạnh chốc yếu, tại sao?”

Ân Quyết khẽ động môi, muốn nói lại thôi.

Trong mắt Long Sùng Vũ, Ân Quyết có tình trạng thế này là không bình thường, hơn nữa từ khi gặp lại đến nay, hắn luôn cảm thấy Ân Quyết là Long quân mà có lúc lại yếu đến không thể tin nổi, không phải là thân thể yếu, mà là khí tức do hồn phách tản ra không chút khỏe mạnh, hắn lại nhớ đến một kiếm đó của mình…

Đáy mắt Long Sùng Vũ vụt qua chút hổ thẹn khó phát giác, tuy hắn vẫn không tin rằng Tru Tiên có thể khiến thanh long thuần huyết chân chính diệt vong, nhưng Ân Quyết hình như thật sự bị thương.

“Vì tôi?”

Ân Quyết gật đầu.

Sắc mặt Long Sùng Vũ ảm đạm thấy rõ, nhẹ hôn lên trán y: “Tôi sẽ nuôi cậu thật tốt.” Đăng bởi: admin

Bình luận

Truyện đang đọc