Long Sùng Vũ phản ứng rất nhanh, từ lúc Ân Quyết bắt đầu hóa hình đến lúc bay ra, chưa đến mười phút, hắn đã tìm được Ân Quyết.
Trong khu rừng sau huyện Lâm Sơn, Ân Quyết hoang mang xoa mắt, rõ ràng chưa thể làm rõ tình huống, trên người y chỉ mặc một chiếc sơ mi, hai chân dài để trần lộ ra ngoài run run rẩy rẩy, sau khi nhìn thấy Long Sùng Vũ, y liền ủy khuất muốn chết, đáng thương sượng mặt đợi Long Sùng Vũ lại an ủi.
Kết quả Long Sùng Vũ nửa ngày không động, ngẩn ra nhìn y xuất thần.
Ân Quyết chớp mắt, “Ngươi không lại ôm ta sao? Ta không mang… ưm!” giày.
Mắt Long Sùng Vũ sâu thẳm như mực mới mài ra, lao đến ôm lấy Ân Quyết chạy sâu vào rừng.
Ân Quyết ôm cổ Long Sùng Vũ, hiếu kỳ nâng tay mình lên, chỉ thấy trên làn da vốn đầy tử khí miễn cưỡng có thể xem là trắng trẻo lúc này từ trong ra ngoài bắt đầu tỏa ra khí tức sự sống, nếu nói trước kia thân thể của y chỉ là một miếng cổ ngọc có chất lượng tốt, vậy thì bây giờ trong cổ ngọc đã có thêm linh hồn, hơn nữa còn dẫn dắt linh khí toàn thân lưu chuyển như nước.
Đây là thân thể trước kia của y… không trải qua bất cứ sửa chữa và che giấu nào, hoàn toàn tân sinh.
Ân Quyết rũ mắt, càng cố sức ôm lấy Long Sùng Vũ, đây là thân thể chân chính của y, cuối cùng cũng có ngày này, y cũng có thể chính tay chạm vào người yêu của mình.
Long Sùng Vũ cúi đầu, Ân Quyết sờ mặt hắn.
Long Sùng Vũ dừng bước, lòng bàn tay Ân Quyết rất lạnh, lúc này hắn mới ý thức được mình quá sơ ý: “Lạnh không?”
Ân Quyết lắc đầu, giây tiếp theo đã bị Long Sùng Vũ dùng thảm lấy từ túi trữ đồ bọc người lại.
Long Sùng Vũ nhẹ hôn môi Ân Quyết: “Lạnh.”
Mắt Ân Quyết hơi gợn sóng.
“Đây là lần đầu tiên chúng ta hôn nhau.” Long Sùng Vũ nắm tay y, lòng bàn tay dán lên mặt: “Lần đầu tiên nắm tay.”
Sau khi cảm nhận được hơi ẩm và hơi nóng từ lòng bàn tay, Ân Quyết lại ngoan ngoãn tựa vào lòng Long Sùng Vũ, gió lạnh quả nhiên khiến y cảm thấy hơi se se.
Thanh long hiện thân ở hậu sơn dẫn đến chấn động cực kỳ lớn, ít nhất trong một đoạn thời gian sau khi dư chấn động đất qua đi, người đến đây thăm dò chắc chắn chỉ nhiều không ít, nhưng lúc này thì, đi sâu vào trong núi vẫn khá an toàn.
Ân Quyết không biết Long Sùng Vũ muốn ôm y đi đâu, thật ra cho đến lúc này y vẫn còn mơ màng, chẳng qua đã tốt hơn lúc mới mở mắt ra nhiều – bất kể là ai vừa tỉnh giấc phát hiện mình đang trôi nổi trên cao thì đều không chịu nổi mà! =皿=
Ân Quyết cọ cổ Long Sùng Vũ, cũng may khi y đang thấp thỏm bất an thì Long Sùng Vũ chạy đến.
… Còn cọ nữa… đã sắp cọ ra lửa rồi, Long Sùng Vũ nhíu mày, hắn đang tìm một nơi, tốt nhất có thể kín đáo một chút, vì hắn thật sự nhịn không nổi nữa, nếu hiện tại quay đầu đi về nhà, vậy hắn có dự cảm trong mấy tuần tiếp theo Ân Quyết sẽ bận rộn đến mức thời gian ngủ chung với hắn cũng không có nữa.
Cuối cùng Long Sùng Vũ tìm được cái hầm trú ẩn đó, mấy tuần trước hắn từng đi ngang qua đây, hơn nữa phát hiện nơi này có giấu một chút đồ.
Chẳng qua bây giờ, ấn ký ở cửa động đã biến mất, đá tảng cũng bị bê đi, Long Sùng Vũ thản nhiên ôm Ân Quyết đi vào, trong thông đạo rất sạch sẽ, nhưng vì bên trong rất có thể sẽ xuất hiện một vài động vật ngày ngủ đêm săn, không thể vào quá sâu.
Long Sùng Vũ đặt Ân Quyết lên thảm lông ấm áp đã trải sẵn.
Ân Quyết điểm mấy cụm linh khí sáng rõ treo trong thông đạo nửa hình tròn, sau đó nhặt mấy hạt lúa mì vung vãi ở góc, “Lương thực?” Y nhớ đến đồ đằng kỳ dị và tảng đá chặn cửa động trước đó, không khỏi co giật khóe môi.
“Ít nhất nói rõ ở đây rất sạch sẽ.” Long Sùng Vũ cũng cảm thấy giở khóc giở cười, hồi lâu sau, hắn mới đưa tay cẩn thận phác họa lại cái trán Ân Quyết.
Thật ra tướng mạo của Ân Quyết bất kể vào năm trăm năm trước hay sau khi nhụt thể tan biến đều không có bất cứ biến hóa gì, chẳng qua tuy ngó sen thuần tịnh thông thấu, dùng làm tài liệu chế tạo thân thể thì không có gì thích hợp hơn, nhưng so với chính phẩm chân chính ban đầu mà nói, khoảng cách vẫn rất lớn.
Ân Quyết chỉ lặng lẽ đứng đó đã khiến Long Sùng Vũ cảm thấy khí chất thanh lãnh, trong đôi mắt đó chứa ánh sáng lấp lóe, chỉ nhìn thôi đã muốn hút hắn vào trong.
Lúc đó cũng thế, trong ký ức mơ hồ, trừ sát khí thị huyết ngập trời, chỉ còn lại một đôi mắt này, thanh lãnh, đau thương, sau đó cuối cùng hóa thành một giọt sương trong biển lớn, mỗi lần nhớ đến đều khiến hắn đau lòng.
Lỗ tai Ân Quyết hơi đỏ lên nghiêng đầu nói: “Đừng nhìn, cũng đâu phải…” Y muốn nói đâu phải lần đầu tiên thấy y.
Long Sùng Vũ lắc đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Đây là lần đầu tiên chúng ta hẹn hò, cậu phải nghiêm túc một chút.”
Nghe câu này, Ân Quyết cảm thấy mặt mình bỏng cháy, bây giờ trên người y chỉ mặc một cái áo sơ mi, vạt dưới vừa đúng che qua được nơi riêng tư giữa chân, cái này nào phải kiểu ăn mặc nên có của lần đầu hẹn hò chứ.
Chẳng qua Long Sùng Vũ rõ ràng vô cùng thỏa mãn, hắn dường như vô tình đảo qua đôi chân Ân Quyết, sau đó nhàn nhạt nói: “Cho nên… cậu mặc như vậy xuất hiện trước mặt một người xa lạ chỉ có duyên gặp mặt một lần, có phải nên giải thích một chút không?”
“=A=!!!!”
“Hử?”
“Ta không có…” Ân Quyết kéo chặt vạt áo của mình, muốn che thêm một chút đùi, cho đến khi không thể chịu nổi ánh mắt trắng trợn của Long Sùng Vũ, y nhìn hắn nhỏ giọng xin tha: “Đừng đùa nữa.”
Long Sùng Vũ luôn không chịu nổi ánh mắt này của Ân Quyết, quả thật làm người ta… nhịn không được càng muốn ức hiếp thêm…
“Cậu còn chưa giải thích với tôi.” Long Sùng Vũ nhàn nhạt nói, hắn bình thản tựa vào vách đá, ánh mắt trêu cợt ngả ngớn.
Ân Quyết không hề nghĩ ngợi đã nói: “… Ta sẽ mặc ngay.” Nói xong muốn lấy quần áo từ thanh ngọc, kết quả Long Sùng Vũ lập tức bước tới túm cổ tay y: “Đã không kịp rồi.”
Ân Quyết ngẩn ra, do da mặt thật sự không dày được như Long Sùng Vũ, thế là y chỉ có thể sụ mặt, lấy bất biến ứng vạn biến.
Long Sùng Vũ kéo tay Ân Quyết giơ lên cao ghìm trên vách đá, nhẹ hôn từng cái thuận theo cổ y.
Ân Quyết xoắn xuýt một chút, rầu rĩ mở miệng: “Không phải nói lần đầu tiên hẹn hò phải nghiêm túc sao?”
“Hử?” Long Sùng Vũ liếm xương quai xanh tinh xảo của y, ánh mắt sâu thẳm không đáy: “Tôi rất vừa lòng với cậu, rất thích, cho nên làm vậy, không được sao?”
Ân Quyết chớp mắt nói: “Ta cảm thấy còn cần phải suy nghĩ lại.”
Long Sùng Vũ bóp cằm y, mặt lộ vẻ hung tàn: “Vậy thì tôi cứ cường cậu, cậu có kêu rách cổ họng cũng không có người đến cứu đâu.” Đăng bởi: admin