TRỌNG SINH MẠT THẾ CHI MỆNH CHỦ THANH LONG

Long Sùng Vũ nghĩ hoài không hiểu, Ân Quyết cũng rầu rĩ, y rầu không phải vì hạt châu có tổn hại cơ thể mình không, mà là lỡ đâu cứ tiếp tục phát triển theo quá trình hóa hình này, rất có thể y sẽ phải trải qua chuyện cũ “không dám quay đầu” năm đó.

“Đi tìm lão đầu tử trong tộc ngươi hỏi xem.” Long Sùng Vũ không yên tâm nói, hắn vuốt những phiến vảy đó, dục vọng muốn được cắn lên đột nhiên ập vào đầu.

Ân Quyết không tỏ rõ ý kiến, lặng lẽ quay người cầm đũa gắp đồ ăn trên bàn, nếu thật sự như y nghĩ, hôm nay y nhất định phải dùng thịt bù lại toàn bộ tổn thất tinh thần cho mình, nếu không thì thiệt thòi quá rồi.

Chẳng qua cũng chỉ được một chút, Ân Quyết đã nuốt không nổi nữa.

Hơi thở của Long Sùng Vũ rõ ràng nặng nề hơn, đôi môi ẩm nóng không ngừng chạy theo phần cổ y, còn tỏa ra hơi thở thỏa mãn.

“Đợi… đợi một chút.” Ân Quyết nghiêng người về phía trước, tránh né hắn: “Ta còn chưa ăn xong.” Huyết Phong – Light

Long Sùng Vũ dường như không hề nghe thấy, tay ôm lấy, trực tiếp bế Ân Quyết còn đang cầm đũa lên khỏi ghế.

Ân Quyết: “…”Huyết Phong – Light

Ánh mắt Long Sùng Vũ rất mê loạn, hắn chỉ cảm thấy trên người Ân Quyết rất thơm, khiến hắn không thể nào tự khống chế, hơi thở bạo ngược trời sinh cũng bị khơi lên, hắn giam cầm Ân Quyết trong lòng mình, hung tợn hôn y, sau đó xé y phục của y, thò tay vào cổ áo rộng mở chơi đùa với đầu nhũ của y.

Ân Quyết nhỏ giọng hít vào, không biết làm sao nhìn Long Sùng Vũ, lại thấy Long Sùng Vũ gần như đã mất đi lý trí.

“… Long Sùng Vũ?” Huyết Phong – Light

Động tác của Long Sùng Vũ không hề ngừng lại, ánh mắt âm u trầm tĩnh, thậm chí còn hung tợn cắn lên vai y một cái.

Hình như không bình thường… Ân Quyết đã bị ấn lên giường, y muốn đẩy Long Sùng Vũ ra, nhưng sức mạnh của Long Sùng Vũ quá kinh người.

“Ngươi sao vậy?” Lúc này Ân Quyết mới ra sức giãy dụa.

Long Sùng Vũ giật mình, vốn còn muốn tiến hành bước tiếp theo cũng dừng lại, hắn chậm rãi hít sâu một cái, khàn giọng chống cơ thể nói: “Hình như… bị mê hoặc một chút…”Huyết Phong – Light

Ân Quyết với bộ đồ xốc xếch bị hắn đè bên dưới, con mắt trong vắt còn phản xạ lại hình dáng hắn, cộng với mùi hương như có như không và phiến vảy đại biểu cho huyết thống tôn quý… rõ ràng có thân phận cao không thể với tới, nhưng lại ôn thuận mặc hắn đòi hỏi, dường như đang nói: Ngươi làm gì với ta cũng được.

Long Sùng Vũ che mắt mình đi, hắn biết rõ với kẻ có dục vọng khống chế cực mạnh như mình, Ân Quyết thế này quả thật chính là tử huyệt của hắn.

Ân Quyết hơi suy ngẫm, giống như nghĩ đến cái gì, y chần chừ một lúc rồi nói: “Ta cảm thấy… gần đây ngươi vẫn đừng nên lại gần ta quá thì hơn…”

“Hử?” Long Sùng Vũ hòa hoãn xúc động sinh lý mãnh liệt của mình, hắn híp mắt lại, hai tay bóp mạnh cổ tay Ân Quyết, giọng nói có chút mơ hồ: “Có phải ta nghe lầm hay không?”

Ân Quyết lắc đầu, đối diện với Long Sùng Vũ đột nhiên trở nên nóng nảy thô bạo thế này, nếu bảo trong lòng y không xoắn xuýt thì là gạt người.

Ân Quyết thờ ơ nói: “Ngươi bị ta mê hoặc rồi.”

“Cái này lẽ nào không bình thường sao?” Long Sùng Vũ nhíu mày: “Mỗi lần nhìn thấy ngươi ta đều có dục vọng.” Huyết Phong – Light

“Vậy ta đổi cách nói khác…” Trên gương mặt lạnh nhạt của Ân Quyết nổi lên rặng hồng khó thấy, “Khi ta mọc vảy, sẽ khác với bình thường.” Lại thêm thân thể này vốn là dùng thuốc tạo ra, bản thân nó đã mang theo hương khí có tác dụng dẫn dụ, Long Sùng Vũ mất lý trí cũng là chuyện có thể hiểu.

Vì vết thương nên Long Sùng Vũ đã ngâm ôn tuyền tràn đầy linh khí, tuy có tác dụng trợ giúp tẩy sạch bệnh độc, nhưng đối với bản thân ma tộc mà nói lại có tác dụng gây suy yếu dễ thấy. Huyết Phong – Light

Long Sùng Vũ nói: “Vậy có gì không giống?”

Ân Quyết đưa mắt nhìn chỗ khác, có vẻ không muốn nói cho lắm, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể cố giữ cho giọng nói của mình bình ổn nhất: “Có thể gần đây ta… sẽ dễ thúc tình.”

“Ngươi xác định là thúc tình chứ không phải phát tình?” Long Sùng Vũ sửng sốt một chút, vô thức hỏi ngược lại.

Ân Quyết gật đầu, thoáng cái lỗ tai đã đỏ lên.

Long Sùng Vũ cũng cảm thấy mơ hồ, hồi lâu sau mới giở khóc giở cười cúi đầu, môi lướt qua lông mi của Ân Quyết, hoàn toàn không giống phong cách cướp đoạt như cuồng phong bạo vũ trước đó, mà nhẹ cắn như chuồn chuồn lướt nước: “Vậy thì càng không thể cho ngươi ra ngoài một mình.” Lỡ đâu quyến rũ người khác thì làm sao, hắn không vui nghĩ.

Nói thật, Ân Quyết biết được suy nghĩ của Long Sùng Vũ xong thì rất muốn thổ huyết, vì đối với y mà nói, vấn đề chủ yếu hiện tại là tiêu trừ chuỗi ảnh hưởng của hạt châu, dù sao khiến thân thể làm từ củ sen của y có thể hóa rồng, nghĩ thôi cũng biết là chuyện không thể nào. Huyết Phong – Light

Mà tại sao lại thay đổi thời kỳ phát tình trong quá trình hóa hình thành niên thành thời kỳ thúc tình chứ, Ân Quyết không thể không hồi tưởng lại chuyện cũ năm đó một lần, rồi nghiêm túc giải thích cho Long Sùng Vũ.

“Lúc đó bị dọa rồi hả?” Long Sùng Vũ nhếch môi, gần như tà ác tưởng tượng Ân Quyết lúc còn là thiếu niên và thanh niên, trên gương mặt lãnh đạm chứa đầy kinh hoảng và rặng hồng, sau đó một mình trốn trong phòng tự an ủi.

Ân Quyết gật đầu, sau đó lại lắc đầu, bình tĩnh nói: “Sau đó ta đã tự phối chút thuốc cho mình, uống xong thì không sao nữa, chẳng qua tác dụng phụ là cái này.” Giống như dùng một cách thức khác để phát tán *** của mình ra.

Mí mắt Long Sùng Vũ giật một cái: “Tại sao lại khắc khe với mình như vậy?” Cho dù Ân Quyết biểu hiện rất bình thản, nhưng cảm giác cấm dục trong thời kỳ phát tình đó chắc chắn sẽ không thoải mái, thậm chí là thống khổ, tuy hắn cũng âm thầm vui mừng vì nó.

Ánh mắt Ân Quyết hơi mê mang, nghi vấn này không thích hợp giải đáp cho Long Sùng Vũ. Huyết Phong – Light

Là liên quan đến Long quân tiền nhậm, thái độ của Long quân tiền nhậm đối với tình cảm ảnh hưởng rất lớn đến thái độ của Ân Quyết đối với người và vật sau này.

Sự lạnh nhạt của Ân Quyết có lẽ chỉ là lớp che phủ bên ngoài, mà người đó thì trực tiếp lạnh đến tận tim. Huyết Phong – Light

Vì tuổi thơ đã tận mắt chứng kiến nguyên quá trình tình cảm bi kịch của Long quân tiền nhậm, y chìm vào trong hoảng sợ to lớn, mà trong lúc vô tình gặp gỡ Long Sùng Vũ bị giam trong ***g, y giống như đột nhiên có được một báu vật mà mình có thể giam chặt trong lòng bàn tay, ***g giam kiên cố sẽ khóa chặt bí mật của y, báu vật sẽ không bị bất cứ ai mang đi, cũng không cách nào thoát khỏi vòng khống chế của y là một loại dụ hoặc chí mạng.

Y nói với Long Sùng Vũ rằng nếu sau này có thể ra khỏi ***g giam, vậy họ có thể cùng nhau đi du sơn ngoạn thủy, nhưng trong lòng, có lẽ y không hề hy vọng Long Sùng Vũ sẽ ra được.

Kết quả thì, Long Sùng Vũ thoát khỏi ***g giam đó, cho y một kiếm xuyên tâm, nỗi tuyệt vọng như dẫm lên vết xe đổ đó, cũng tổn thương hệt như hồn phi phách tán.

Long Sùng Vũ thấy Ân Quyết hoàn toàn chìm vào suy nghĩ riêng, không hiểu sao hắn cũng thấy đau lòng, không tiếp tục bức hỏi nữa: “Được rồi, không nói thì thôi.”

Lúc này Ân Quyết mới hoàn hồn lại, phát hiện mình bị Long Sùng Vũ ôm lên bàn cơm, nhét đũa vào tay, Long Sùng Vũ vô cùng kiên nhẫn vừa gắp thịt cho y vừa hung ác nói: “Một tuần sau, ngoan ngoãn tẩy rửa sạch sẽ lên giường đợi ta.”

Ân Quyết lập tức đáng thương ừ một tiếng, quả nhiên không ăn nhiều thêm một chút thì thật sự không ăn được nữa…

Trời mưa. Huyết Phong – Light

Sáng hôm ngày thứ ba sau khi Long Sùng Vũ và Ân Quyết ra khỏi thanh ngọc mới phát hiện, bầu trời âm u, gió thổi vù vù, không phải là một dấu hiệu tốt.

Nước mưa lan đi sinh ra vô số mầm bệnh, thuận theo nước sông lan đến ruộng đồng và nguồn nước, nơi ở của họ có lẽ còn có biện pháp ứng phó, chỉ không biết bên ngoài huyện Lâm Sơn sẽ thế nào.

Ân Quyết và Long Sùng Vũ nhân lúc mưa nhỏ, cầm dù lại phòng lão thái gia, chỉ thấy Tạ Tín mặc áo mưa đang chuẩn bị ra ngoài, hắn vừa thấy Ân Quyết chân mày liền giãn ra nhiều, “Điện hạ!”

Tạ Tín vừa dứt lời, Ân Quyết vốn chuẩn bị lại gần nói chuyện đã bị Long Sùng Vũ không chút dấu tích kéo về cạnh mình, trong vẻ mặt mỉm cười hơi lộ ra mùi vị nguy hiểm.

Ân Quyết cũng rất tự giác bảo trì khoảng cách với Tạ Tín, ngữ khí bình thản hỏi: “Chuẩn bị ra ngoài?”

Tạ Tín gật đầu, cười giải thích: “Cũng may chúng ta chạm mặt, trong nhà không có ai, ông cố đến chỗ lãnh đạo yêu tộc thương thảo chuyện ứng phó rồi, tôi vừa nhận được tin của tiểu Vũ, nói bên ngoài huyện có một nhóm người sống sót, là từ một khu an toàn cỡ nhỏ chạy đến, số người rất nhiều… điện hạ có muốn cùng tôi qua đó xem thử không?”

Tạ Tín nói đến cuối đã có chút thấp thỏm, hắn lén nhìn Long Sùng Vũ bên cạnh Ân Quyết, sau đó lập tức dời mắt sang chỗ khác.

Ân Quyết dò hỏi Long Sùng Vũ, Long Sùng Vũ chỉ thờ ơ nói: “Đi thôi.” Tuy trong lòng, hắn và bản thân ban đêm giống nhau, cảm thấy khóa Ân Quyết trên giường thì tốt hơn.

Tạ Tín lái xe, bọn họ chỉ mất mười phút để đến điểm kiểm tra phòng vệ được thiết kế bên ngoài huyện.

Sau khi Tạ Vũ thấy Ân Quyết, liền chạy tới như được bôi dầu dưới chân, nói như làm nũng: “Điện hạ tối qua tôi đến tìm ngài sao không thấy?”

Ân Quyết không thể nói mình ở trong thanh ngọc được: “Chỉ là ra ngoài dạo thôi.”

Tạ Vũ hoài nghi đảo mắt nhìn qua nhìn lại giữa Ân Quyết và Long Sùng Vũ, không mấy tin tưởng, cô có chút thương cảm mình bị lừa gạt, chỉ đành dời vấn đề lên số người sống sót kia.

Nhóm người sống sót mới chạy tới hiếu kỳ đánh giá căn cứ mới, khác với trước kia, nhóm người sống sót này phần đông là con nít và người già, mà những người bảo vệ thì lại là một đám phạm nhân và kẻ lưu vong nhìn có vẻ không hề dễ chọc. Tại sao lại nói thế? Vì có người thậm chí còn mặc đồ phạm nhân trong nhà giam, vẻ mặt họ hung ác, trên lưng còn có vết sẹo, vô cùng đáng ngờ.

Tạ Vũ giải thích: “Tuy không rõ lai lịch, nhưng nghe nói đại ca của họ rất biết đạo nghĩa, cũng rất hiểu nhân tâm.” Cô vừa nói vừa chỉ một người đàn ông cường tráng để trần vai đang tiếp nhận kiểm tra gần đó. Huyết Phong – Light

Chẳng qua rõ ràng ánh mắt của Ân Quyết không hề đặt trên người đàn ông đó, vì bên cạnh người đàn ông đó còn có một thanh niên cao lớn điển trai, hắn đang ôm một con sói xám đầy lông mập mạp, mỉm cười vẫy tay với họ. Đăng bởi: admin

Bình luận

Truyện đang đọc