TÚNG NGÃ TRIÊU MỘ

EDITOR: Thư Huỳnh.
--------------
Nghe Thư Hoài Đạt kêu cô hãy theo đuổi nàng, Úc Uyển Ương vừa vui vẻ đồng thời cũng phiền muộn vô cùng. Cô đã thấy rất nhiều trên truyền hình, tuy rằng đối với chuyện này không có xa lạ gì, nhưng theo đuổi người khác, thì Úc Uyển Ương hoàn toàn không hề có kinh nghiệm.
Cô suy nghĩ, loại chuyện này Cố Thấm Phong khẳng định cũng không biết phải làm sao, phỏng chừng Trầm Mộ Ngôn sẽ có kinh nghiệm. Trước khi ngủ do dự, sau khi ngủ dậy cũng do dự, rốt cuộc cũng gọi điện thoại của Trầm Mộ Ngôn.
Lúc này ngoài trời còn sớm, Trầm Mộ Ngôn cũng không phải là người chăm chỉ công tác, hôm nay lại lười biếng, kéo Cố Thấm Phong ở nhà ngủ nướng.
Nhiệt độ trong phòng ấm áp, hơn nữa tối qua hai người quá phóng túng nên bây giờ còn đang ngủ rất say. Lúc tiếng chuông điện thoại vang lên thì Trầm Mộ Ngôn mơ mơ mang mang đem tay đặt lên lưng Cố Thấm Phong vuốt ve, nghe được âm thanh phiền toái nên đem đầu chôn vào lòng Cố Thấm Phong, miễn cưỡng hừ một tiếng.
"Mộ Ngôn, có điện thoại, mau nghe đi..." Cố Thấm Phong cũng đang còn mơ màng, âm thanh còn buồn ngủ dày đặc.
Tối qua Trầm Mộ Ngôn ép cô tới nửa đêm, bây giờ cả người đều vô lực, nói chuyện thì khàn khàn. Trái lại Trầm Mộ Ngôn vừa nghe như vậy, thì bật cười thành tiếng, mở to mắt ngẩng đầu nhìn cô, thuận tay với lấy di động ở đầu giường.
"A, là tiểu Úc muội muội." Trầm Mộ Ngôn nhẹ nhàng nói một câu, nở nụ cười, ở trong lòng Cố Thấm Phong ma xát ma xát, lúc này mới nhận điện thoại, lười biếng lên tiếng: "Tiểu Úc muội muội, có chuyện gì mà tìm chị sớm như vậy? Chị còn chưa thức dậy."
Giọng nói lười biếng lại liêu người, còn mang theo một cỗ ẩn ẩn yếu ớt, Úc Uyển Ương vừa nghe thì liền biết hai người này đã chiến đấu hăng say nên mới kiệt sức như vậy, khóe môi giơ lên.
Nàng nhớ tới lời nói của Thư Hoài Đạt, thu lại tươi cười, nhẹ giọng chân thành nói: "Mộ Ngôn, em muốn hỏi chị muốn theo đuổi một người, phải làm như thế nào? Làm sao để người ta nhận lời theo đuổi của mình?"
Úc Uyển Ương đang dựa vào đầu giường, sắc mặt nặng nề, mày cau giống như công việc đang gặp chuyện khó giải quyết.
Cô không hỏi Trầm Mộ Ngôn làm sao để một người tin tưởng mình lần nữa, yêu mình lần nữa, vì cô thấy không cần, Thư Hoài Đạt muốn chỉ là chuyện hết sức bình thường. Nếu không phải như vậy, với tính tình của Thư Hoài Đạt, đã để cho cô ở Úc gia tự sinh tự diệt rồi, làm sao có thể lén lúc giúp đỡ cô được chứ!
Trầm Mộ Ngôn vừa nghe thì con sâu ngủ liền biến mất, lập túc dùng chân ma xát Cố Thấm Phong, làm Cố Thấm Phong híp mắt thản nhiên mà "Ân?" Một tiếng, lúc này mới nghe Trầm Mộ Ngôn nói: "Như thế nào? Thư Hoài Đạt cho em nan đề sao? Muốn em theo đuổi cậu ấy sao?"
Nghĩ cũng biết, Thư Hoài Đạt đã nháo một trận rồi, đừng thấy Thư Hoài Đạt cả người không nhiễm khói bụi nhân gian, lục căn thanh tịnh, vui buồn đều không lộ ra bên ngoài, hai năm trước vì Úc Uyển Ương mà đánh đổi tất cả, hoàn toàn giống với tình đầu của một tiểu cô nương.
Kỳ thật nội tâm của Thư Hoài Đạt đối với tình cảm cũng giống người bình thường thôi, thậm chí còn mẫn cảm hơn nhiều, nghẹn khuất nên muốn chỉnh đốn Úc Uyển Ương,
Quả nhiên, Úc Uyển Ương "Ân" một tiếng, bởi vì Trầm Mộ Ngôn mở loa ngoài, Cố Thấm Phong cũng nghe được rõ ràng, tò mò cũng mở mắt to ra, cơn buồn ngủ cũng bị đuổi đi.
"Thư Hoài Đạt càng ngày càng khó đối phó..." Trầm Mộ Ngôn nở nụ cười, hai chân ở trong chăn thì kẹp lấy chân Cố Thấm Phong, không đợi Cố Thấm Phong có phản ứng, nàng lại nói tiếp: "Tiểu cô nương mười mấy tuổi thì mới muốn người khác theo đuổi, cậu ấy ba mươi mốt tuổi lại yêu cầu như vậy."
Ánh mắt của Trầm Mộ Ngôn lại bắt đầu lâm vào hồi ức, ngón tay cọ xát vào di động, lại cười một tiếng, nói: "Bất quá em cũng đừng thấy cậu ấy lạ, coi như là tình thú giữa hai người. Lúc trước phát hiện Chung Dật Minh dây dưa với em, cũng không có ý định làm khó dễ em, ngược lại còn vì em mà khó dễ Chung Dật Minh, sau này lại nghĩ nhiều cách để tiếp cận với em, nếu không hai người cũng sẽ không đến được với nhau.
Nói trắng ra, là cậu ấy chủ động theo đuổi em. Cho nên tiểu Úc muội muội, em có thể thử một lần, hãy xem cậu ấy như là một người chưa thích em, mà tận lực theo đuổi một lần. Dù sao hai người là ván đã đóng thuyền, không bằng cho Hoài Đạt được thử một lần, cảm giác được em theo đuổi, chị nghĩ cậu ấy sẽ rất vui vẻ, chỉ là không lập tức nói với em thôi."
Úc Uyển Ương càng nghe thì đầu càng cúi thấp, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ trầm mặc, chờ đợi Trầm Mộ Ngôn nói tiếp.
Khi cô tưởng Trầm Mộ Ngôn sẽ không cho cô đề nghị gì, thì nghe Trầm Mộ Ngôn nhẹ nhàng thở dài, giọng nói từ từ phiêu tới: "Em không có ở đây, Thư Hoài Đạt đã từng nói, để hai người bỏ xuống sự phòng bị dành cho đối phương chính là sự tin tưởng lẫn nhau, cậu ấy luôn đợi em, giúp em. Cho nên bây giờ em không cần phải đặc biệt vì cậu ấy làm cái gì, chỉ cần dụng tâm là tốt rồi, cậu ấy đợi không chỉ là em trở về mà còn có lòng của em."
Tay Úc Uyển Ương không tự chủ được mà nắm chặt mềm, khóe mắt có chút lạnh, từng giọt từng giọt chảy xuống, ở cổ họng hình như có cái gì đó nuốt không xuống được, làm cho cô không thể nói được dù là nửa câu. Trước mặt bỗng nhiên hiện ra khuôn mặt ôn nhu của Thư Hoài Đạt, nhưng câu nói thâm tình của nàng: "Chị thích em, chị chưa ly hôn không được liên lạc với nhau."
"Uyển Ương, chị muốn bản thân sạch sẽ mới ở cùng một chỗ với em, cho em một người hoàn chỉnh, không có bất cứ ràng buộc gì."
"Chúng ta ở cùng một chỗ, ăn cùng một chỗ, ngủ cùng một chỗ. Quần áo để cùng một chỗ, giầy cũng để chung một chỗ, em sẽ hối hận sao?"
Nước mắt Úc Uyển Ương tràn ra càng nhiều, ướt hai má cô, ướt cả vạt áo. Không biết Trầm Mộ Ngôn cúp điện thoại lúc nào, cô tùy tiện bỏ điện thoại xuống giường, đem mặt vùi vào gối đầu, vô thanh mà tùy ý để nước mắt chảy xuống.
Cô chưa bao giờ nghĩ bản thân đã lựa chọn sai lầm, vì có thể cùng Thư Hoài Đạt có một tương lai chắc chắn, vô luận cái gì thì cô cũng nguyện ý đi nếm thử.
Mà khi cô cẩn thận suy nghĩ, hai năm qua Thư Hoài Đạt đã trải qua như thế nào? Cô càng suy nghĩ càng cảm thấy hít thở không thông. Ở trong mắt mọi người, cô đang tranh thủ vì hai người, nhưng trong mắt Thư Hoài Đạt mà nói, lựa chọn này từ đầu tới cuối là tổn hại tình yêu của hai người.
Bầu trời đám mây hơi u ám, chắc là không lâu nữa sẽ nghênh đón một trận mưa lớn. Úc Uyển Ương nhớ rõ, quang cảnh hôm cô quyết định ra đi, phảng phất trong không khí là khí tức nặng nề lơ lửng, bây giờ không khí cũng như vậy làm cô thấy có chút bất an.
May mà, lúc này đây trợ lý Thư Hoài Đạt không còn ngăn Úc Uyển Ương lại nữa, nhìn cô tới thì đứng lên chào đón, ngay cả báo cho Thư Hoài Đạt cũng không làm, thì đã cho Úc Uyển Ương đi vào.
Hình như đã biết Úc Uyển Ương sẽ tới, nên cửa chỉ khép hờ mà thôi, Úc Uyển Ương gõ cửa, bên trong truyền tới một âm thanh lãng lãng: "Vào đi."
Thư Hoài Đạt cũng không ngẩng đầu lên, sống lưng thì thẳng tấp, tóc dài xã sau lưng, mi nhãn đông lạnh xem văn kiện, tay cầm viết thoăn thoắt liên tục, một bộ dáng hết sức chuyện chú.
Cảm giác được Úc Uyển Ương tới gần, nhưng ánh mắt của nàng vẫn không dời khỏi văn kiện, chỉ hơi hơi ngẩng đầu lên tiếng: "Em ngồi trước đi, chị còn có việc."
"Được, chị cứ làm việc đi." Đáy mắt Úc Uyển Ương tràn đầy nhu tình, cô ngồi đối diện Thư Hoài Đạt. Cách bàn làm việc một khoảng cách, cô cẩn thận đem khát vọng trong lòng mình đè xuống, ít nhất bây giờ không thể quá mức làm càn.
Cô nhàn hạ ngồi đó quan sát phòng làm việc của Thư Hoài Đạt, tất cả đều giống với trước kia, hầu như không có thay đổi gì. Ánh mắt của cô đột nhiên nhìn tới cửa phòng nghỉ, lẳng lặng nhìn bất động, toàn bộ hồi ức ồn ào kéo về.
"Như thế nào? Mệt sao?" Âm thanh Thư Hoài Đạt đột ngột vang lên, làm Úc Uyển Ương hồi thần, liền quay đầu lại nhìn nàng, chỉ thấy Thư Hoài Đạt vẫn đang viết cái gì đó trên văn kiện, giống như người vừa lên tiếng không phải là nàng.
"Không có, em chỉ tùy ý nhìn mà thôi." Úc Uyển Ương cắn cắn môi, cầm hộp giữ ấm trong tay để lên bàn làm việc, chậm rãi đẩy tới trước mặt Thư Hoài Đạt, nói: "Hoài Đạt, chị ăn trưa chưa?"
Bây giờ đã qua giờ ăn trưa một chút, thời gian ăn trưa ở Thịnh Quang đã qua rồi. Thư Hoài Đạt liếc liếc mắt đồng hồ của mình, ngòi bút hơi hơi dừng lại, sau đó tiếp tục viết, bình thản nói: "Vẫn chưa có ăn."
Úc Uyển Ương thấy căng thẳng vô cùng, nhanh tay mở nắp hộp ra, bình thường Thư Hoài Đạt vẫn như vậy sao? Ăn uống không quy luật, đến giờ ăn cơm cũng không biết, nếu hôm nay cô không tới, nàng có phải không ăn, mà lướt qua không?
"Hoài Đạt, em đã làm món đường dấm chua bài cốt mà chị thích ăn, chị ăn trước đi, ăn xong rồi làm tiếp." Ngữ khí Úc Uyển Ương cũng không cường ngạnh, giống như trước kia, đứng lên xoay người, đưa tay giúp Thư Hoài Đạt thu xếp mọi thứ trước mặt.
Cô lấy cây bút trong tay Thư Hoài Đạt đậy nắp lại, xếp lại văn kiện thành một chồng, toàn bộ quá trình đều làm đâu vào đấy, Thư Hoài Đạt cũng rất phối hợp, không có nửa điểm phản kháng.
Nắp hộp được mở ra, mùi dấm chua thơm lừng xông vào mũi, là hương vị quen thuộc của Thư Hoài Đạt. Đây là món ăn trước đây Úc Uyển Ương hay làm cho nàng, lúc đó Úc Uyển Ương luôn luôn quan sát nàng thích ăn cái gì, sau đó sẽ vì nàng xuống bếp tự tay làm.
Thật ra Thư Hoài Đạt cũng không thích ăn, chỉ là mỗi lần Úc Uyển Ương làm đều rất hợp khẩu vị nàng.
"Em ăn rồi mới tới sao?" Thư Hoài Đạt cũng không có động đũa liền, mà nhìn thẳng Úc Uyển Ương.
"Ân, em sợ ảnh hưởng công việc của chị, nên ăn xong rồi mới tới." Úc Uyển Ương tự động xem nhẹ vị trí của cô, mỉm cười để nắp hộp qua một bên, rồi quay về vị trí đối diện ngồi, nói: "Không cần lo lắng cho em, chị ăn nhanh đi. Đã qua thời gian ăn cơm trưa rồi, may mắn là em mang cơm tới, nếu không nhà ăn ở công ty cũng không còn đồ ăn cho chị rồi."
Thư Hoài Đạt không có trả lời, cầm đũa lên cúi đầu nhẹ nhàng gắp đồ ăn, dư vọng nhìn vẻ mặt khẩn trương của Úc Uyển Ương, đáy mắt hiện lên ý cười, rất nhanh liền biến mất. Với ánh mắt chờ đợi của Úc Uyển Ương, nàng giống như tùy ý lên tiếng: "Nếu em mệt mỏi, có thể vào phòng trong để nghỉ ngơi, có thể đi vào."
Úc Uyển Ương sửng sốt một cái, ngốc ngốc hỏi: "Ân?"
Thư Hoài Đạt giương mắt nhìn tới, âm thanh bình tĩnh, lần nữa cường điệu: "Chị nói, phòng nghỉ của chị, em có thể vào nghỉ. Hiện tại là thời gian ngủ trưa, đừng để bộ dáng ngủ không đủ như vậy xuất hiện trước mặt chị, chị không thích nhìn như vậy."
Tinh thần Úc Uyển Ương quả thật đúng là có chút uể oải, chỉ mấy ngày trước cô ngủ rất ít. Tuy rằng hai ngày này nghỉ ngơi được một chút, nhưng vẻ mặt cô vẫn còn nhợt nhạt, có chút xanh xao, nhìn kỹ mới có thể thấy được.
Những lời này, nói trắng ra không phải là vì lo lắng nên muốn Úc Uyển Ương đi nghỉ ngơi sao? Thư Hoài Đạt thấy như thế nào cũng không được tự nhiên, đem tiểu tâm tư của mình giấu vào trong, vẫn còn chưa muốn thổ lộ ra ngoài.
Úc Uyển Ương hít sâu, nhẹ nhàng cười một tiếng, lúc Thư Hoài Đạt cúi đầu ăn cơm, giọng nói của cô ngày càng ôn nhu hơn: "Được, em đi ngủ một chút, chị ăn xong thì để đó cho em, em dậy sẽ thu dọn." Nói xong, không đợi Thư Hoài Đạt trả lời, cô cười cười, đứng lên đi vào phòng nghỉ.
Bài trí trong phòng nghỉ vẫn như lúc trước, không hề thay đổi, ngắn gọn sáng tỏ, không có cái gì dư thừa rườm rà. Gối trên giường được sắp đặt rất gọn gàng, kế bên có một cái bàn, vẫn như cũ có một ống đựng bút, chắc là sáng nay Thư Hoài Đạt đã tiện tay để ở đó.
Úc Uyển Ương dọc theo tường, chậm rãi đi vào bên trong, đi tới đầu giường, cánh tay cô va chạm vào một cái túi bên cạnh. Xuất phát theo thói quen, Úc Uyển Ương cầm nó muốn treo lên, ánh mắt nhất thời ngây ngốc, tập trung nhìn vào bên trong túi.
Trong đó, hình như có một khối mộc điêu.
.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc ngày càng gần.

Bình luận

Truyện đang đọc