TÚNG NGÃ TRIÊU MỘ

EDITOR: THƯ HUỲNH.
------------------
Thư Hoài Đạt đã từng nghĩ rất nhiều lần về tình cảnh khi nàng gặp lại Úc Uyển Ương, nghĩ tới bộ dáng của cô. Có lẽ Úc Uyển Ương sẽ mỉm cười đi tới gần nàng, có lẽ sẽ giống như trước đây, trong mắt có chờ đợi, ôn nhu, còn có một chút ngượng ngùng.
Mà lúc đó, có lẽ nàng cũng không cần nói quá nhiều về nỗi nhớ hai năm qua, sẽ gắt gao ôm chằm Úc Uyển Ương vào lòng, sẽ ở bên tai gọi tên cô, cái tên mà nàng đã thầm gọi không biết bao nhiêu lần.
Buổi tối hôm nay, Thư Hoài Đạt không ngủ được, di động được nàng nắm chặt trong lòng bàn tay. Nàng coi tới coi lui những tin nhắn mà trước đây hai người đã gửi cho nhau, còn có những tin tức liên quan tới Úc Uyển Ương trong hai năm qua.
Thư Hoài Đạt mỉm cười, nước mắt thì cứ chảy làm ướt một mảng trên gối, tùy tiện để điện thoại trên đầu giường, rồi tự ôm lấy chính mình cuộn ở một góc sát mép giường.
Đây chính là thói quen sau khi Úc Uyển Ương bỏ đi, cho dù trong phòng có đủ độ ấm, nhưng nàng cũng thấy rất lạnh lẽo, cảm thấy không an toàn, phải tự ôm chặt mình như vậy, cái giường rất lớn, mà nàng chỉ chiếm một góc nhỏ.
Thư Hoài Đạt không biết Úc Uyển Ương ở ngoài cửa đợi bao lâu, và rời khỏi lúc nào, cũng không biết lúc nào thì mình chìm vào giấc ngủ. Chỉ cảm thấy, trong hai năm qua, đây là lần đầu tiên nàng ngủ được an ổn như vậy.
Úc Uyển Ương ngồi ở trong xe cả một đêm, nhìn cửa sổ ở xa xa, cho đến khi ánh nắng bên ngoài lấn án ngọn đèn yếu ớt bên trong. Cô ngồi thẳng dựa vào lưng ghế, không hề nhúc nhích, mí mắt giống như bị bỏ chì, cả người cứng ngắt do ngồi quá lâu.
Thư Hoài Đạt tới gara lấy xe, hướng cửa lớn Quang Hoa uyển chạy đi, một chiếc xe màu đen giống xe nàng, từ từ chắn trước xe nàng.
Thư Hoài Đạt nheo hai mắt lại, nhìn người kia từ trên xe đi xuống rồi từng bước từng bước đi tới chỗ nàng. Nàng bật cửa xe xuống, thì thấy sắc mặt tái nhợt của Úc Uyển Ương, khuôn mặt tiều tụy hơn tối qua rất nhiều.
Trong lúc nhất thời, tự trách và áy náy đánh tan mọi phòng tuyến của Thư Hoài Đạt, hai tay nàng siết chặt tay lái, rất nhiều cảm xúc quấn quanh một chỗ, làm giọng nói của nàng lạnh lùng hơn rất nhiều: "Úc Uyển Ương, bộ dạng hiện tại của em như vậy là muốn làm cái gì? Đem tính mạng của bản thân ra đùa giỡn, ép buộc người khác sao? Hãy tự chú ý sức khỏe của mình, đừng làm những người quan tâm tới em phải lo lắng thêm, em đi ra ngoài lâu như vậy, chỉ học được cái tùy hứng như vậy thôi sao?"
Úc Uyển Ương nhìn bộ dáng lãnh đạm của Thư Hoài Đạt, cả người như bị nước lạnh tạt vào, trong lòng chua xót vô cùng: "Hoài Đạt, em không sao, em chỉ muốn chờ chị đi ra mà thôi."
Suốt đêm không ngủ nên giọng nói của cô khàn khàn làm người nghe thấy đau lòng, hai tay Úc Uyển Ương đặt trên cửa xe Thư Hoài Đạt, cau mày nhìn Thư Hoài Đạt, mà nàng thì chỉ nhìn thẳng phía trước.
Thư Hoài Đạt thản nhiên quay đầu nhìn qua cô, hiện tại trong lòng nàng vừa ai oán vừa đau lòng vì Úc Uyển Ương không biết tự thương bản thân mình, giọng nói không còn lạnh lùng nhưng cũng không có bao nhiêu độ ấm, chỉ đạm thanh nói: "Em về trước đi, nghỉ ngơi cho khỏe rồi mới tới tìm chị, chị không muốn nhìn bộ dáng buồn bã ỉu xìu này của em."
Úc Uyển Ương nghe vậy, thì vui vẻ không thôi, giọng nói khàn khàn được sự ôn nhu làm hòa tan được một ít, nhẹ giọng nói: "Được, em về trước, chị chờ em."
Thư Hoài Đạt không đành lòng nhìn cô như vậy, kích động lập tức đóng cửa kính xe lên, không do dự đạp ga chạy đi. Thông qua kích chiếu hậu nhìn Úc Uyển Ương vẫn còn đứng đó, Thư Hoài Đạt cắn môi, buồn bã lúc này mới lộ ra ngoài, vừa thả lỏng được một chút, thì lại nắm chặt tay lại lần nữa, tối hôm qua sao nàng không nói nhiều thêm một câu để Úc Uyển Ương trở về nghỉ ngơi chứ?
Sau khi Úc Uyển Ương rời khỏi Quang Hoa uyển thì thực sự đã nghe lời, trở về nhà của cô để nghỉ ngơi và cho người đem hành lý của cô đưa tới. Cô ngủ thẳng một giấc tới chiều mới khôi phục được một chút tinh thần, sau đó  mới liên hệ với Cố Thấm Phong.
Lúc này đương nhiên Cố Thấm Phong đang ở chung với Trầm Mộ Ngôn rồi, hai người ở nhà của Trầm Mộ Ngôn, không thể nói là không nhàn nhã. Nhận được điện thoại của Úc Uyển Ương cũng đúng lúc Cố Thấm Phong vừa từ công ty ra, nên chạy chậm một chút, chờ gặp Úc Uyển Ương, rồi cùng nhau về nhà luôn.
Từ ngày Cố Thấm Phong và Trầm Mộ Ngôn ở cùng một chỗ, Trầm Mộ Ngôn chẳng những không có lười biếng mà còn có bộ dáng của người vợ hiền, nàng học nấu ăn. Hôm nay Trầm Mộ Ngôn đã chuồn về sớm, ở phòng bếp đùa nghịch, nghe tiếng chìa khóa va chạm vào bàn kính, thì vội vàng chạy ra định chào đón Cố Thấm Phong.
"Tiểu Phong tử, chị về rồi…" Âm thanh của Trầm Mộ Ngôn rất vui vẻ nhưng khi nhìn thấy Úc Uyển Ương thì thu liễm lại, nàng mắc áo sơmi, tay áo thì kéo tới khuỷu tay, đầu ngón tay thì còn một chút nước đọng, đứng ngây ngô một chút rồi lên tiếng: "Tiểu Úc muội muội? Em về rồi? Sao lại không báo trước một tiếng?"
Úc Uyển Ương mỉm cười, nhưng nụ cười lại có chút chua xót: "Em sợ Hoài Đạt không chịu gặp em, cho nên không nói trước với mọi người, xin lỗi."
Trầm Mộ Ngôn sửng sốt một chút, cũng rất nhanh phản ứng lại, Cố Thấm Phong cũng bỏ túi xuống, đi tới lên tiếng giảng hòa: "Mộ Ngôn, trước tiên rửa tay đã, rồi ra phòng khách với chị."
"A! Được." Trầm Mộ Ngôn trả lời, trở về phòng bếp rửa tay.
Úc Uyển Ương trở về, chắc đã có đầy đủ năng lực, xem ra cô đã hoàn toàn tiếp nhận công ty từ ba mình. Nếu không phải như vậy, với bộ dáng quyết liệt trước kia của Úc Bác Viễn, Úc Uyển Ương không dễ dàng trở về đây được.
Tình cảm của Thư Hoài Đạt đối với Úc Uyển Ương là không thể nghi ngờ rồi, nhưng khẩu khí nghẹn lâu như vậy, chắc lời nói sẽ lạnh đến nỗi có thể đóng băng được mọi thứ xung quanh.
Mà Úc Uyển Ương lại không thể phản kháng, xem ra không dễ dàng cho cô rồi.
Nghĩ như vậy, Trầm Mộ Ngôn âm thầm bật cười, lau khô tay của mình rồi ra khỏi phòng bếp. Cố Thấm Phong ngồi ở phòng khách nói chuyện với Úc Uyển Ương, Trầm Mộ Ngôn đi ra cũng không ngắt lời, thành thật ngồi kế bên Cố Thấm Phong.
"Uyển Ương, chị không biết rõ chuyện của em với Thư tổng, chị nghĩ cũng không nên hỏi nàng vì sợ nàng khổ sở, chuyện này rốt cuộc là sao?" Cố Thấm Phong đem tay Úc Uyển Ương để vào lòng bàn tay mình, thân thiết vỗ vỗ.
Hai năm trước, Cố Thấm Phong nghe Trầm Mộ Ngôn nói Úc Uyển Ương trở về Úc gia, hơn nữa cũng không gặp Thư Hoài Đạt và Tống Lan Anh, hai người thân nhất với Úc Uyển Ương, làm Cố Thấm Phong cũng thấy hoang mang vô cùng. Sau này biết được cũng do Thư Hoài Đạt nói sơ qua, Úc Uyển Ương cảm thấy tình cảm của cô với Thư Hoài Đạt có khe hở, nên mới quyết liệt bỏ đi.
Nhưng Cố Thấm Phong càng nghĩ càng thấy không rõ, Úc Bác Viễn và Thư Hòa Thái sau lại cùng lúc ra tay, trùng hợp như vậy. Úc Bác Viễn muốn tìm Úc Uyển Ương trở về Úc gia, đồng thời lúc đó Thư Hòa Thái lại vạch trần tình cảm của hai người, chuyện này quá mức trùng hợp, giống như đã được sắp xếp rất hoàn hảo.
Trầm Mộ Ngôn nghe Cố Thấm Phong hỏi, cũng thấy rất tò mò, ánh mắt nhìn chằm chằm Úc Uyển Ương.
Úc Uyển Ương cười nhẹ, rút tay qua cầm ly nước lúc nãy Cố Thấm Phong rót cho cô, nhấp một ngụm, nhẹ giọng nói: "Là ba em đã cho người điều tra chuyện của em với Hoài Đạt, trước đó rất lâu em với Hoài Đạt vô tình gặp em trai của em ở siêu thị, sau đó hắn vô tình nhắc trước mặt ba em, hắn nghi ngờ và đã điều tra được. Tuy rằng em với chị ấy ở bên nhau cũng rất cẩn thận nhưng có người cố tình tìm hiểu thì căn bản không giấu được."
Cố Thấm Phong nhíu chặt mày, nhìn Trầm Mộ Ngôn, hai người đều không lên tiếng.
Úc Uyển Ương nói tiếp: "Thư đổng thì luôn yên tâm về Hoài Đạt, không có nghi ngờ gì, đương nhiên sẽ không cho đi thăm dò. Nhưng ba của em thì khác, Ông ây cần một người thừa kế gia nghiệp, nên sau khi biết được tin tức của em, đã cho người điều tra tất cả.
Ông ta biết em nhất định sẽ không đồng ý trở về, mà Hoài Đạt chính là nhược điểm của em, Ông ta biết rõ điểm này, cũng nắm được điểm yếu trong tình cảm của em và Thư Hoài Đạt, em ở trong thế yếu.
Ông ta đã liên hệ với Thư đổng. Cho dù Thư đổng có dung túng Hoài Đạt thế nào đi nữa thì cũng là ba của chị ấy, cũng sẽ không muốn con gái mình để bên cạnh một người mà khả năng tự bảo vệ bản thân cũng không có."
Âm thanh của Úc Uyển Ương rất yên ổn, trong lời nói thì không hề có cảm giác xúc động, giống như đang kể lại một câu chuyện hết sức bình thường. Vừa nói xong, hai người bên cạnh đều không nói một lời.
Trầm Mộ Ngôn nghe xong thấy mê man vô cùng, cả người đều dựa vào Cố Thấm Phong, Úc Uyển Ương thấy như vậy, không khống chế được mà bật cười.
"Ai nha đừng nhìn đừng nhìn…" Trầm Mộ Ngôn đỏ mặt lên, dùng tay che mặt lại không để Úc Uyển Ương nhìn mình như vậy, tay kia vòng qua eo Cố Thấm Phong, đầu gác lên vai cô, thúc giục nói: "Sau đó thì sao? Chị nhớ trong nhà em còn có mẹ kế và một đứa em nữa, họ đối với em như thế nào?"
Trầm Mộ Ngôn nói trắng ra, dù sao cũng là người quen, hơn nữa Cố Thấm Phong cũng gật đầu tỏ ý muốn biết, Úc Uyển Ương cũng không định trốn tránh.
"Dì Hứa đối với em rất tốt, sinh hoạt thường ngày của em đều là dì chăm sóc, chưa từng lớn tiếng với em. Còn ba em thì…" Úc Uyển Ương ngượng ngùng một chút, một nụ cười có chút mỉa mai xuất hiện: "Ông ta có biết sai hay không cũng không liên quan tới em, huống chi nhiều năm qua em với mẹ chỉ có hai người với nhau, thời gian cần Ông ta bên cạnh cũng đã qua."
Úc Uyển Ương có nguyên tắc giống với Tống Lan Anh, phản bội, ô uế, không hề thuộc về mình hoàn toàn, cho dù có quay đầu, hay cầu xin lấy lòng thế nào thì tuyệt đối không bao giờ tiếp nhận lần nữa.
Đừng nói Úc Bác Viễn hiện giờ vẫn không có ý thức được mình sai ở chỗ nào, cho dù Ông có biết, hai người cũng không tiếp nhận Ông. Thời gian Tống Lan Anh cần chồng, Úc Uyển Ương cần ba đã là quá khứ rồi, không còn tồn tại nữa, cũng không cần phải bù lại.
 Lòng của Cố Thấm Phong nhất thời thấy hỗn độn vô cùng, không biết nói cái gì mới tốt, trước đây đã từng thấy dáng vẻ của Úc Bác Viễn yêu thương Úc Uyển Ương, lại từng thấy cảnh Tống Lan Anh dẫn Úc Uyển Ương rời khỏi Úc gia, sau đó hai người sống nương tựa lẫn nhau. Quá nhiều cảnh tượng xẹt qua trong đầu, tất cả như một khối đá khổng lồ chắn ở đó, làm Cố Thấm Phong không nói nên lời.
Trầm Mộ Ngôn cũng cảm nhận được Cố Thấm Phong do dự, sợ không khí lại chùng xuống, liền nhẹ nhàng nói bên tai Cố Thấm Phong, giúp cô ổn định lại cảm xúc: "Tiểu Phong tử, chị vừa trở về còn chưa tắm, bây giờ trời còn sớm, chị đi tắm đi, chút nữa trời tối thì chơi với em một trò chơi, đừng để tối với đi tắm, mỗi lần như vậy đều để em chờ rất lâu."
Cố Thấm Phong như từ trong mộng tỉnh lại, phối hợp xoay qua, sờ tay đang đặt bên hông mình, đáy mắt mười phần nhu tình: "Được, vậy em ở đây trò chuyện với Uyển Ương đi, em ấy có chuyện muốn hỏi em đó." Rồi cũng quay đầu nói với Úc Uyển Ương: "Uyển Ương, chuyện của Hoài Đạt thì Mộ Ngôn biết rõ hơn chị, chuyện em hỏi chắc Mộ Ngôn sẽ biết được một ít đó."
Úc Uyển Ương gật đầu đồng, để ly xuống bàn trà, cười nói: "Được rồi, chị đi đi."
 Chuyện Úc Uyển Ương muốn hỏi, là nam nhân tối qua ở nhà Thư Hoài Đạt là ai? Tuy rằng cô không bao giờ nghi ngờ Thư Hoài Đạt, nhưng lai lịch của hắn cũng làm cô thấy nghi ngờ. Phải biết với tính cách của Thư Hoài Đạt, chắc chắn sẽ không có người không thân thiết vào được Quang Hoa uyển.
Sau khi Cố Thấm Phong rời đi, Úc Uyển Ương suy nghĩ một chút, trầm giọng hỏi: "Mộ Ngôn, tối hôm qua em có tới nhà của Hoài Đạt, thấy chị ấy có tiễn một nam nhân về, thấy bộ dáng của chị ấy rất thân thiết, Mộ Ngôn, chị biết người đó là ai không?"
Trầm Mộ Ngôn biếng nhác dựa vào ghế sô pha, tay thì tự nghịch tóc của mình. Mắt của nàng xẹt qua một tia sáng tỏ, còn Úc Uyển Ương thì nghiêm túc ngồi đó, thẳng lưng chờ Trầm Mộ Ngôn trả lời.
Trầm Mộ Ngôn tươi cười, xa xăm nói: "Nam nhân đó gọi là Thư Nguyên Khải, nghe họ cũng biết là thân thích của Hoài Đạt rồi. Là anh họ của Hoài Đạt, trước đây quan hệ rất tốt, thường xuyên lui tới, bây giờ thì hắn đã ra nước ngoài định cư, lần này trở về làm việc, chắc mấy ngày nữa là đi rồi."
Úc Uyển Ương sửng sốt, nhìn bộ dáng đắc ý thản nhiên của Trầm Mộ Ngôn, tin tưởng tin tức cô vừa nghe được, lúc này mới trầm tĩnh lại, cũng tựa vào sô pha.
Trầm Mộ Ngôn nhất thời hứng chí, ngồi lại gần Úc Uyển Ương, ôm bả vai cô, mị thanh giật dây nói: "Tiểu Úc muội muội, nghe chị nói, từ khi em đi tới giờ, Hoài Đạt vẫn luôn nghẹn trong lòng, ỡm ờ cho qua ngày. Em đừng nghĩ cậu ấy bây giờ không để ý tới em, trong lòng không chừng rất nhớ em thì sao, em cùng cậu ấy mài mài chít chít, cứ mài tới khi nào, cậu ấy chủ động lên tiếng thì thôi. Mà để cậu ấy chủ động cũng không dễ, em cứ mặt dày kiên trì là được."
Sợ thiên hạ không loạn là bản tính của Trầm Mộ Ngôn, có đánh chết cũng không đổi, nàng chính là muốn chờ xem bộ dáng không biết làm sao của Thư Hoài Đạt, trước kia là vậy, hiện tại cũng như vậy, không sửa được.
"Chủ động?" Úc Uyển Ương ngưng một chút, quay đầu nhìn gương mặt hề hề của Trầm Mộ Ngôn, sao cô cảm giác mình đang bị Trầm Mộ Ngôn tính kế vậy?
"Ân, chủ động chứ sao nữa!" Trầm Mộ Ngôn thấy như vậy, lại cổ vũ mà vỗ vỗ đầu vai của cô, phân tích nói: "Trước đây lúc hai người ở cùng một chỗ, là Thư Hoài Đạt chủ động. Luôn là người đi tìm em, trong lúc đó vô tình bồi dưỡng tình cảm giữa hai người, lúc trước tuy rằng cũng có người chủ động với cậu ấy, nhưng cậu ấy không bao giờ để ý, nhưng em thì khác, thừa cơ hội này, em chủ động theo đuổi, coi như có lại tình yêu một lần nữa."
Có lại tình yêu một lần nữa…
Mi tâm Úc Uyển Ương nhảy dựng, chuyện này hình dung như thế nào cũng thấy không thích hợp? Nhưng Trầm Mộ Ngôn nói cũng có đạo lý, từ khi hai người quen biết, đều là do Thư Hoài Đạt chủ động. Còn bây giờ, chờ Thư Hoài Đạt chủ động là không có khả năng rồi, xem ra cô thật sự phải chủ động mới được.
"Được rồi, em sẽ thử một lần." Úc Uyển Ương gật gật đầu, rốt cuộc cũng đồng ý làm.
Tuy Cố Thấm Phong không nhìn thấy hai người nói chuyện, nhưng vừa lấy quấn áo ở phòng giặt chuẩn bị đi vào phòng, trùng hợp nghe được Trầm Mộ Ngôn nói vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu cười cười.
.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Thư tổng có thể ngạo kiều hơn ba ngày là quá lợi hại rồi, Tiểu Úc đau lòng không chịu nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc