TÚNG NGÃ TRIÊU MỘ

EDITOR: Thư Huỳnh.
--------------
Bầu trời u ám bao phủ cả thành thị, đôi lúc có cả tiếng sấm nặng nề vang lên, chỉ sợ không lâu sẽ có một trận mưa tầm tã.
Mùa đông sắp tới, không khí đã mang hơi hướng của mùa đông. Úc Uyển Ương ngồi trong xe, lẳng lặng nhìn mây đen ở xa xa, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt còn chưa khô.
Yuuko đang lái xe, nhìn qua gương, nhẹ giọng nói: "Chị, thực xin lỗi..."
Hắn biết Úc Uyển Ương nhất định sẽ tới tìm hắn, bây giờ Úc Bác Viễn với Thư Hòa Thái liên thủ, Úc Uyển Ương làm sao có thể đấu lại hai người này chứ.
"Bây giờ nói như vậy thì có nghĩa gì chứ?" Úc Uyển Ương thu hồi tầm nhìn, khẽ cười, sắc mặt bình thản: "Tôi chỉ muốn biết, người ba này đến cùng đã làm cái gì ở sau lưng tôi. Bất quá cho dù Ông ta làm cái gì, đã làm bao nhiêu, Ông ấy đã thành công rồi."
Bắt tay với Thư Hòa Thái, để Yuuko dùng lý do đã biết chuyện của cô với Thư Hoài Đạt hẹn ra gặp mặt, để cô biết Úc gia có thể trở thành hậu thuẫn cho cô, Thư Hòa Thái thì chắn ở phía trước, cô không thể không trở về.
Cho dù mọi chuyện này đều là được sắp xếp trước, nhưng những gì Thư Hòa Thái nói đều đúng hết. Nếu cô có năng lực đầy đủ, thì làm sao có thể bị vu khống? Nếu cô có thể cùng với Thư Hoài Đạt cùng nhau sóng vai, thì làm sao có thể trở thành uy hiếp của Thư Hoài Đạt được chứ?
Yuuko thở dài, vừa lái xe vừa nói với cô: "Chuyện của chị với Thư tiểu thư là ba điều tra được, sau đó liên lạc với Thư đổng, hai người đã ngầm thỏa thuận gì đó, em cũng không biết. Chỉ nghe ba nói, Thư đổng đồng ý phối hợp với ba."
Úc Uyển Ương nhắm hai mắt lại, do khóc nhiều nên hai mắt cô đau xót vô cùng, khuôn mặt bi thương của Thư Hoài Đạt vẫn tồn tại trong đầu cô. Cô chỉ có thể nhẫn nhịn, áp chế bản thân không được suy nghĩ tới nữa.
Ít nhất, bây giờ không thể nghĩ được.
Sau khi nhắm mắt một lúc lâu, Úc Uyển Ương nhẹ giọng nói: "Tôi biết rồi, cám ơn."
Xe ước chừng chạy năm sáu tiếng mới tới Lâm thị, mà Úc Bác Viễn đang ở Cẩm Tú trang viên. Từ mười mấy năm trước đón mẹ con Yuuko trở về thì không lâu đã đem tổng bộ công ty chuyển đi, hơn nữa cũng ở lại Lâm thị, nhưng nhà cũng không có bán đi, Yuuko lúc còn học đại học vẫn ở đó, cho tới bây giờ vẫn thường xuyên lui tới hai nơi.
Cẩm Tú trang viên kiến trúc theo quy củ, không quá mức xa hoa, nhưng nhìn kỹ tất cả mọi thứ xung quanh đều chứng tỏ chủ của nó rất giàu có và quy nghiêm, không thể khinh thường được.
Khóe môi Úc Uyển Ương cười trào phúng, cô còn không biết, gia đình mình lại có bối cảnh như vậy.
Yuuko thay cô đem hành lý xuống xe, dẫn cô đi tới phía trước, vì đánh vỡ không khí nặng nề, hắn vừa đi vừa nói: "Sau khi bắt đầu học đại học em rất ít trở về đây, trên cơ bản một năm cũng phải trở về mấy lần, mẹ em vẫn ở chỗ này chăm sóc cho ba, thỉnh thoảng cũng tới chỗ em mấy bữa."
Hắn dừng lại một chút, bộ dáng có vài phần thỉnh cầu, thành khẩn lên tiếng: "Chị, chị có thể đối với mẹ em tốt một chút được không? Mẹ em lúc đầu hoàn toàn không biết ba là người đã có vợ, ngày chị với dì dọn đi, mẹ em đã cãi với ba một trận, cho tới bây giờ, cũng không kết hôn với ba, nếu không phải vì em, có lẽ mẹ sẽ không ở chỗ này rồi..."
Úc Uyển Ương quay đầu nhìn, mày hắn nhíu chặt, có thể thấy cảm xúc của hắn không tốt. Hắn đối với cô hoàn toàn không có sự phòng bị, làm cô hoàn toàn không có khả năng đem thái độ phải đối với Úc Bác Viễn mà đối với đứa em này được.
Cuối cùng, cô gật đầu: "Được, tôi biết rồi."
Gương mặt nặng nề của Yuuko nghe Úc Uyển Ương đồng ý liền thay đổi thành sáng lạn, cao hứng nói: "Cám ơn chị."
Khóe môi Úc Uyển Ương cũng giương lên, tuy ý cười không có bao nhiêu. Cô nhớ tới, trong nhà đã có con trai, làm gì cần phải trăm phương nghìn kế đem đứa con gái lưu lại bên ngoài trở về chứ, dựa theo hành động năm đó của Úc Bác Viễn, thà bỏ hai mẹ con cô cũng phải đón mẹ con Yuuko trở về, thì việc làm của Ông bây giờ không thể nào vì tình cảm được.
Úc Uyển Ương đột nhiên lên tiếng hỏi: "Cậu không học quản lý tài chính sao?"
Yuuko sửng sốt một chút, dừng bước quay đầu, đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Úc Uyển Ương, trầm giọng nói: "Dạ, em học mỹ thuật chuyên nghiệp, đối với tri thức thương nghiệp không quan tâm, ba vẫn luôn không hài lòng."
Khó trách, Úc Uyển Ương cười cười, tiếp tục đi về phía trước, sau khi nghe Yuuko học mỹ thuật, đáy mắt của cô nổi lên ánh sáng nhu hòa.
Thư Hoài Đạt cũng thích hội họa.
Trước cửa đã có một phụ nhân đứng chờ, Bà bảo dưỡng rất tốt, trên mặt biểu hiện rõ ràng sự chờ mong và bất an.
"Mẹ!" Yuuko lên tiếng gọi, bước nhanh vài bước, đưa vali trong tay cho người làm, nhìn Úc Uyển Ương ở sau mình, giới thiệu: "Chị, đây là mẹ em."
Không đợi hắn nói thêm, Hứa Hồng thân thiết kéo tay Úc Uyển Ương, thân cận nhưng lại không vượt qua lễ nghĩa: "Con là Uyển Ương? Đến, vào nhà đi."
Úc Uyển Ương chỉ gật gật đầu, không nói gì, cũng áp chế ý nghĩ muốn rút tay về. Có lẽ cô nên nhìn thẳng vào một sự thật, cô và mẹ mình phải rời khỏi nhà mình là bởi vì mẹ con Yuuko nhưng người lừa dối tất cả, lại là ba của cô.
Đi vào phòng khách, Hứa Hồng phân phó người làm: "Các người đem hành lý của tiểu thư lên phòng đã chuẩn bị, rồi sắp xếp cho tốt."
Úc Uyển Ương nghe vậy liền nhíu mày, thản nhiên nói: "Đem để trong phòng là được, không cần sắp xếp, để tự tôi làm." Cô không thích người khác vì mình mà phục vụ, càng không muốn người khác đụng vào đồ trong vali.
"Làm theo lời tiểu thư đi." Hứa Hồng tuy là không rõ, nhưng vẫn theo ý Úc Uyển Ương mà làm.
Nhóm người làm đi lên lầu, Úc Uyển Ương nói: "Ông ta đâu? Tôi có chuyện muốn nói với Ông ta."
"Ông ta" trong lời nói của cô đương nhiên là Úc Bác Viễn rồi, trong lòng Hứa Hồng và Yuuko đều biết rõ, biết cô không phải tự nguyện về nhà, cũng biết lý do cô phải ép buộc bản thân trở về đây.
Yuuko muốn nói lại thôi, Hứa Hồng thở dài, cau mi nói: "Uyển Ương, dì biết con không muốn trở về, cũng biết con với mẹ con ở bên ngoài chịu khổ rất nhiều. Nhưng cho dù là thế nào, dì cảm thấy lúc này con nghe lời ba con, ít nhất sẽ có kết quả làm con vừa lòng."
Người ngoài nghe thì có thể sẽ khó hiểu, nhưng Úc Uyển Ương lại hoàn toàn hiểu rõ. Quay về Úc gia, làm con gái của Úc Bác Viễn, cô sẽ có năng lực để bảo vệ tình yêu của cô với Thư Hoài Đạt.
"Dì nếu đã biết tôi vì cái gì mới trở về, không cảm thấy lý do đó rất kinh người sao?" Úc Uyển Ương cũng chau mày, mâu sắc yên ổn nhìn Hứa Hồng.
Hứa Hồng cười khổ lắc đầu, lại cầm tay cô, ánh mắt của Bà cũng từ ái giống như Tống Lan Anh: "Lúc mới biết cũng rất kinh ngạc, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, dì có cái gì để phê bình chứ? Là dì làm cho tuổi thơ của con không hoàn chỉnh, cho dù dì có muốn dùng trăm ngàn thứ để bù đắp lại cho con, nhưng dì cũng không có tư cách để làm như vậy."
Lời nói chân tình, làm Úc Uyển Ương nhớ tới khoảng thời gian ba mẹ ly hôn, mím chặt môi không nói lời nào. Chỉ thấy Hứa Hồng dừng lại một chút, vỗ vỗ tay cô, nói tiếp: "Ngay cả ba con cũng không có tư cách nhúng tay vào tương lai của con, chỉ là lần này hắn ích kỷ, nhưng bây giờ đó chính là điều cần thiết cho con."
Hứa Hồng rất thành khẩn, hoàn toàn không có hình tượng sắc bén như trong tưởng tượng của Úc Uyển Ương, cô cũng bắt đầu nhận xét lời nói của Hứa Hồng. Úc Bác Viễn lúc nào mà không ích kỹ, nhưng trong lúc này, sự ích kỹ của Ông lại là cơ hội lớn dành cho cô.
Hứa Hồng còn chưa kịp nói tiếp, âm thanh của Úc Bác Viễn từ trên lầu truyền xuống, trầm ổn mà nghiêm túc: "Uyển Ương tới? Không làm cái gì thì tới thư phòng một chuyến." Nói xong thì thong thả đi về phía thư phòng.
Ánh mắt Úc Uyển Ương trong nháy mắt sắc bén vô cùng, băng lãnh tỏa ra muốn đống băng mọi thứ xung quanh, Hứa Hồng không kịp dặn dò, cô đã xoay người đi lên lầu.
Trong thư phòng, Úc Bác Viễn đang cúi đầu pha trà. Nghe tiếng bước chân ở phía sau, Ông mỉm cười, đáy mắt xuất hiện vài tia ôn nhu, trong đầu hiện lên cảnh mười mấy năm trước cùng Tống Lan Anh ly hôn, rồi hình ảnh cả nhà đi xem hòa nhạc.
"Úc tiên sinh." Úc Uyển Ương âm thanh lãnh đạm.
"Con gọi ba của mình như vậy sao?" Úc Bác Viễn chậm rãi xoay người, bởi vì cách xưng hô của Úc Uyển Ương làm ôn nhu trong mắt Ông biến thành sự đau đớn.
Úc Uyển Ương bật cười một tiếng, nhẹ giọng nói: "Nhiều năm như vậy, tôi và mẹ của mình đều chỉ có hai người sinh sống, tôi chưa từng gặp ba mình một lần. Nếu ba tôi tồn tại, thì tại sao lại mặc kệ mẹ tôi một mình nuôi lớn tôi? Nếu ba tôi tồn tại, tại sao lại mặc kệ để tôi bị bạn học cười nhạo mà không có cách nào phản bác?"
Hốc mắt cô sưng đỏ nhìn chằm chằm Úc Bác Viễn, hai tay bởi vì phẫn nộ nắm chặt thành quyền. Ba của cô từ rất lâu đã không còn, mỗi lần Tống Lan Anh cần chồng mình, thì Ông ở chỗ nào? Mỗi lần cô cần ba yêu thương che chở, Ông đang ở đâu? Không ở đây, đã từ rất lâu không ở đây rồi!
Thái dương Úc Bác Viễn đã có vài sợi tóc bạc, hắn vô thanh cười khổ, bước chân có chút lảo đảo, xa xăm ngồi xuống sô pha, giọng nói so với lúc nãy trầm thấp hơn nhiều: "Ba biết con hận ba, nhưng ba có thể làm sao được? Hai người không muốn sống cùng nhau, ba đã nghĩ hết cách vẫn không thể làm Lan Anh trở về, mà tệ hơn là mẹ con cũng không muốn gặp ba..."
Úc Uyển Ương chỉ lặng lùng nhìn Ông, nội tâm thì cuồn cuộn sóng to gió lớn. Bi kịch gia đình này, người sai không phải là Tống Lan Anh hay là Hứa Hông mà là ông – Úc Bác Viễn.
Ông muốn điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nhắm hai mắt ngồi trên sô pha. Thật lâu sau, Ông mới mở mắt nhìn Úc Uyển Ương, lên tiếng: "Uyển Ương, con hận ba thì cứ hận, nhưng gia nghiệp nhà này, con nhất định phải thừa kế. Không chỉ vì đây chính là kết quả của nửa đời ba, còn là vì tình yêu của cô. Tử Buồm không cố gắng, chỉ có con mới có khả năng tiếp quản vị trí của ba."
Ông không phải không nghĩ sẽ phản đối chuyện của Thư Hoài Đạt với Úc Uyển Ương, nhưng Ông biết Ông muốn quản cũng không quản được, Úc Uyển Ương chỉ cần vì tình yêu này mà cố gắng nâng cao chính mình, thì làm sao có ai có thể bức hai người buông tay nhau được chứ?
Toàn bộ quyết định của Úc Uyển Ương bây giờ, đều vì tương lai của cô và Thư Hoài Đạt.
"Được, tôi đồng ý." Khóe môi Úc Uyển Ương giương lên một cách lạnh lùng, trong mắt hoàn toàn không có ý cười: "Tôi không cần biết cái gì, tôi cũng không quan tâm cái mà Ông dùng nửa đời tạo thành. Tôi chỉ muốn một chuyện duy nhất là có thể yên tâm ở cùng Hoài Đạt, không bị các người khống chế."
Nói xong, thì xoay người ra khỏi thư phòng. Theo người làm tới phòng của mình, kéo bức màn ra, sắc trời đã tối, mà cô lại không hề cảm thấy đói khát.
Trong vali ngoại trừ quần áo của mình còn có áo của Thư Hoài Đạt, đây là cái áo mà cô giữ lúc Thư Hoài Đạt đi công tác. Đầu ngón tay của cô nhẹ nhàng vuốt ve cái áo, khóe miệng thì tươi cười, trong lòng lại đau xót, một giọt, một giọt nước mắt rớt xuống áo.
Thư Hoài Đạt đã từng nói, Úc Uyển Ương không ở bên cạnh, sẽ không ngủ ngon, sẽ cảm thấy lạnh, không quen. Thần tình của nàng lúc đó, ôn nhu vô cùng, cái ôm của nàng cũng ấm áp vô cùng, vĩnh viễn là động lực lớn của cô.
Úc Uyển Ương nâng tay lau nước mắt, không dám nghĩ lại những gì đã nói với Thư Hoài Đạt hồi trưa, cũng không dám nghĩ lại những lời hứa hẹn của cô trước kia. Chỉ có thể tự nói với mình, Hoài Đạt, chờ em trở về!!!
.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Tiếp theo chương phó điệu tây bì.

Bình luận

Truyện đang đọc