TÚNG NGÃ TRIÊU MỘ

EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.

-------------------------
Úc Uyển Ương sẽ không để cho Thư Hoài Đạt dễ dàng bắt được mình như vậy, mặc dù nàng biết nội tâm chân thật của mình cùng hành động của nàng là bất đồng. Bởi vậy, thời điểm Thư Hoài Đạt đến vào tối ngày hôm sau, quả thực không có tìm được nàng.

Thư Hoài Đạt hơi suy nghĩ một chút, khởi động xe quay đầu hướng về một hướng khác mà đi, Úc Uyển Ương rất ít cùng người khác thâm giao, nếu là muốn tránh mặt mình, nhất định là ở nơi đó.

Úc Uyển Ương ở nhà mẹ mình ăn cơm tối, chỉ là ngày hôm nay cùng thường ngày không có chút giống nhau. Nàng không biết từ nơi nào đem đến một chai rượu, vừa mới mở ra là ở xa xa liền có thể nghe thấy một trận hương nồng, Tống Lan Anh không kịp ngăn cản, Úc Uyển Ương đã chậm rãi uống được vài ly rồi.

"Uyển Ương, nghĩ gì mà lại muốn uống rượu hả?" - Tống Lan Anh lo âu ngồi bên người nàng - "Đừng uống nữa, lên ghế sa lông nằm đi, mẹ đi làm canh giải rượu cho con."

"Mẹ, con thanh tỉnh mà, mẹ gấp cái gì? Lát nữa nếu như có uống quá nhiều, con chỉ cần ở lại đây thôi." - Úc Uyển Ương lắc lắc ly rượu, nhướng mày cười nói.
Nàng cũng không phải là chỉ uống rượu không ăn cơm, cũng không phải là rót rượu điên cuồng vào đáy ly, mà chỉ là nhìn hướng xa xôi, uống nhấp môi từng ngụm nhỏ, biểu hiện vô cùng thanh thản, cùng Tống Lan Anh đối thoại rất có trật tự."
Con uống rượu không quen, uống nhiều như vậy càng dễ say. Nghe mẹ nói, đừng uống nữa." - Tống Lan Anh nói qua, liền nhẹ nhàng đẩy tay cầm ly rượu của nàng, ai biết nàng nắm đến chặt chẽ như vậy, Tống Lan Anh lại không thể cứng rắn quá.
Lúc này âm thanh chuông cửa rất thích thú mà vang lên, Tống Lan Anh buông tiếng thở dài, sau đó đi mở cửa, người ngoài cửa không thể không làm cho bà cảm thán, con bé tới thật đúng lúc a.
"Hoài Đạt, sao con lại đến đây?"
"Dì, con đến tìm Uyển Ương, em ấy hẳn là ở đây đi?" - Thư Hoài Đạt mỉm cười nói.
"Ở, mau vào." - Tống Lan Anh hoàn toàn không có ý thức được, bà đang đem chính con gái mình bán đi, một bên dẫn Thư Hoài Đạt đi vào, một bên nói - "Đứa nhỏ này đêm nay còn uống rượu, dì nói mãi, nhưng nó không nghe."
"Nghe thật không ngoan." - Thư Hoài Đạt phụ họa nói, không có ở nhà làm bé ngoan chờ mình, lại còn uống rượu?
Nhiều ngày chưa thấy Úc Uyển Ương, thời điểm gặp mặt cuối cùng, cùng lần này có chút không giống. Nàng bây giờ bởi vì chất cay nồng của rượu ảnh hưởng, hai mắt tựa hồ như đang lóng lánh nước mắt, lớp rượu ẩm ướt nằm trên đôi môi, ôm lấy một nụ cười nhạt nhẽo, tư thái ngồi uống khá tùy ý, mơ hồ tản ra một luồng ý tứ đầu độc.
Gặp lại Thư Hoài Đạt, Úc Uyển Ương tựa hồ đã sớm đoán được nàng sẽ đến. Nàng nửa điểm kinh ngạc đều không có, chỉ có kéo tay của Thư Hoài Đạt, nụ cười trên mặt càng ngày càng ấm áp và sáng sủa, "Thư Hoài Đạt, cô đến tìm tôi uống rượu sao?"
"Đứa nhỏ này.." - Tống Lan Anh ở một bên dở khóc dở cười. Nói con bé uống say cũng không đúng, tư thái cũng rất đoan chính, nói con bé thần trí không rõ ràng cũng không phải, nhìn như thế nào cũng không giống.
"Đúng." - Thư Hoài Đạt mặc nàng bắt được tay của chính mình, ân cần nói - "Chúng ta đi về nhà uống, không nên quấy rầy dì nghỉ ngơi, có được hay không?"
Bị xem là trẻ con, còn được dỗ dành, Úc Uyển Ương híp híp mắt, tựa hồ có hơi không vui, nhưng không lâu lại hỏi, "Bây giờ đi về sao?"
"Ừ, cứ nắm lấy tay tôi, đừng buông ra." - Thư Hoài Đạt vuốt bàn tay đang nắm lấy tay của chính mình, ngẩng đầu cùng Tống Lan Anh nói xin lỗi, "Dì, là do con không tốt. Uyển Ương bởi vì giận con mới uống rượu, sau khi đưa em ấy về, con sẽ nói chuyện với em ấy."
Tống Lan Anh nói, "Giữa bạn bè với nhau, ở chung không tránh khỏi đụng chạm, giải thích rõ ràng là tốt rồi. Có điều, con không nên cùng con bé uống nữa, con xem này, một bình đều sắp uống xong rồi." - Bà chỉ rượu trên bàn, Thư Hoài Đạt nghe vậy nhìn sang.
Úc Uyển Ương bình thường rất ít khi uống rượu, cho nên uống được nửa chai liền có chút nói năng lộn xộn. Tống Lan Anh đã sớm đem tách trà đưa đến, "Đem trà này uống, mau lên."
"Không uống, con thật sự không có say. Mẹ, mẹ tại sao lại không tin con?" - Úc Uyển Ương cau mày lên án, Tống Lan Anh không còn biện pháp, chỉ đem tách trà đặt lên trên bàn.
Thư Hoài Đạt chăm chú quan sát, uốn cong môi, ôn nhu nói, "Uyển Ương, mệt lắm sao?"Úc Uyển Ương không chút nghĩ ngợi liền đật đầu, Thư Hoài Đạt một tay cầm tách trà, đôi môi xa xôi khép mở, "Uống xong liền trở về ngủ, chúng ta cùng nhau về, ân?" 

Nàng cũng không chờ Úc Uyển Ương đáp ứng, đem tách trà để sát vào đôi môi nàng, mềm mại mà kề sát, người sau quả nhiên liền hơi thấp đầu, uống lấy nước trà trong tách.

Uống uống, chính mình giơ lên hai tay, cầm lấy tách trà theo kiểu trẻ con mà uống, không cần Thư Hoài Đạt trợ giúp. Thư Hoài Đạt đứng ở bên cạnh Tống Lan Anh, bất đắc dĩ cười nói, "Hiện tại em ấy không phải người trưởng thành hai mươi lăm tuổi, mà là tiểu hài tử năm tuổi, vì lẽ đó không thể dùng phương thức đối xử với người trưởng thành được."

"Còn nói chính mình không có say đâu.." - Tống Lan Anh lắc đầu, bên tai thanh âm rõ ràng là cảm thấy bất đắc dĩ, vừa quay đầu liền thấy khóe môi Thư Hoài Đạt ngậm lấy nụ cười.

Ngồi một lúc, Thư Hoài Đạt mang theo Úc Uyển Ương đang say xỉn nói lời tạm biệt với Tống Lan Anh. Thời điểm đưa nàng xuống lầu, Thư Hoài Đạt đi được vài bước là phải dừng lại, nhìn ra sau xem thử nàng có thể tự mình đi hay không.

"Có cảm thấy choáng váng hay không?" - Xuống đến gara xe, Thư Hoài Đạt hỏi một câu.

"Không choáng." - Úc Uyển Ương kéo lấy một tay khác của Thư Hoài Đạt, không cho Thư Hoài Đạt đi mở cửa xe.

Nàng mở to một đôi mắt đang phảng phất sương mù, nhìn kĩ người đứng trước mặt mình. Nàng biết người này là ai, cũng biết chính mình không lập tức đẩy người ta ra, trái lại tiếp tục bị sự ôn nhu này vây hãm, như vậy cũng tốt, có thể xua tan bớt nhớ nhung đang nổi lên trong lòng nàng.

"Thư Hoài Đạt, chị tại sao còn muốn đến tìm em? Em đã trốn đến đây rồi, chị vẫn đến tìm em.." - Úc Uyển Ương thấp giọng nói, từng tia một nghẹn ngào lan tràn ra ngoài - "Nhưng là em, lúc thấy chị đến, lại không muốn không để ý đến chị. Em nhớ, cách chị tìm đến em, giống như trước kia.."

Đầu óc của nàng không hề mê man, lời kia vừa vặn là những lời trong lòng của nàng, rượu vào lời ra, tất cả đều là sự thật đè ép ở trong lòng rất nhiều ngày.

"Nếu em thật sự muốn tránh mặt chị, thì sẽ không đến nơi này. Nơi này quá dễ dàng bị người khác đoán ra." - Thư Hoài Đạt cầm tay nàng, tựa hồ là vì rượu kia mới có thể nghe thấy sự thật trong lòng Úc Uyển Ương.

"Thế nhưng, nếu không đến nơi này, thì chị sẽ không đoán được em đi đến đâu, em sẽ không thấy được chị. Nhưng mà, suy nghĩ như vậy là không đúng.." - Úc Uyển Ương dùng sức lắc đầu, nàng muốn bỏ mặc Thư Hoài Đạt vô cùng, muốn vứt bỏ luôn những cảm xúc nhớ nhung về Thư Hoài Đạt.

"Tại sao lại không đúng, nhớ chị, sao lại không nói cho chị biết?" - Thư Hoài Đạt buông tay, nâng cằm Úc Uyển Ương lên, lòng bàn tay dưới da thịt nóng bỏng đến đáng sợ, đây là uống vào bao nhiêu rượu rồi mới có biểu hiện thật lòng như vậy đây?

Nàng mơ hồ đoán được đầu mối, nhưng chỉ cần có một điểm không rõ ràng thì cũng không được, cho nên nàng muốn Úc Uyển Ương chính mình thừa nhận.

Úc Uyển Ương chớp mắt, sự ngây thơ hiếm thấy từ lúc mới sinh đã mang theo, cùng với một đôi mắt hồ mị, màu đen bóng bên trong trở nên lấp lánh lộng lẫy, khiến người khác nảy sinh lòng thương yêu. Nàng nhỏ giọng nói, "Bởi vì em yêu thích chị mà .. nhưng là .. chị có chồng rồi .. thời điểm chị nói chuyện với hắn .. ôn nhu như vậy .. em không thể phá hoại gia đình của chị .. vì lẽ đó em không thể yêu thích chị .."

Nụ cười của Thư Hoài Đạt sâu hơn một chút, nàng lau đôi mắt vừa nói liền đã khóc của Úc Uyển Ương, từng chữ từng chữ nhẹ nhàng nhả ra, "Phá hoại gia đình chị không phải là em, mà là hắn. Vì lẽ đó, em có thể tiếp tục yêu thích chị."

"Hả, có ý gì?" - Úc Uyển Ương sững sờ, dáng dấp ngỡ ngàng của nàng khiến cho lòng của Thư Hoài Đạt hơi nhói lên. Chính mình đến chậm, không cùng nàng nói rõ ràng, Úc Uyển Ương mới có thể nảy sinh loại suy nghĩ muốn rời xa mình.

"Chúng ta về nhà trước, về nhà chị liền nói cho em biết." - Thư Hoài Đạt nắm tay nàng, thay nàng mở cửa xe, Úc Uyển Ương nghe theo, cũng không hỏi nhiều, bởi vì khí tức trên người của Thư Hoài Đạt làm cho nàng người khác không chút cho dự mà đi lựa chọn tin tưởng.

Loại tín nhiệm này cùng với Tống Lan Anh và Cố Thấm Phong là không giống nhau. Căn cứ vào tình thâm, loại tính nhiệm kia có quan hệ máu mủ tình thâm. Còn đối với Thư Hoài Đạt, giữa các nàng có thật nhiều loại cố kị không nên, nhưng cũng bởi vì là nàng, Úc Uyển Ương liền không cách nào khống chế suy nghĩ của chính mình.

Ở trên đường, Úc Uyển Ương khi thì nhắm mắt nghỉ ngơi, khi thì mở mắt nhìn Thư Hoài Đạt, nhìn chằm chằm. Nhìn một người phụ nữ xinh đẹp, đều là vui tai vui mắt, huống chi người phụ nữ này là người mà nàng nảy sinh tình cảm, cho nên nhìn như thế nào cũng không đủ. Thư Hoài Đạt cảm giác được, có mấy lần ngay ở ngã tư dừng đèn đỏ, nàng dùng đôi mắt chứa đầy ý cười nhìn vào Úc Uyển Ương.

Trở lại trong nhà Úc Uyển Ương, Thư Hoài Đạt cầm khăn mặt xoa xoa gương mặt nhỏ của nàng, muốn làm cho nàng tỉnh táo một chút. Úc Uyển Ương lại lắc đầu từ chối, muốn tiếp tục đề tài mới nói vừa rồi.

"Thư Hoài Đạt, chị thích em sao?" - Úc Uyển Ương hỏi trực tiếp, hai cái tay đều kéo lấy cánh tay của Thư Hoài Đạt.

Thư Hoài Đạt ngồi ở một bên, tâm trạng cảm thán vô cùng, Úc Uyển Ương quả nhiên là say rồi. Nếu như là lúc bình thường, vừa nãy câu mà mình nói ở gara xe đã đủ lý giải hàm nghĩa rồi.

Dừng một chút, nàng nhẹ giọng nói, "Rất thích."

Sau khi nói xong, nàng buông xuống đôi mắt, gò má có chút hồng, nàng bỗng nhiên không dám nhìn Úc Uyển Ương một chút nào. Đối mặt với người thần trí mơ hồ nhưng vẫn nhớ rõ đáp án của chính mình, nàng không có cách nào từng điểm từng điểm mà đi nhắc lại những gì mới nói vừa nãy ở gara, trực tiếp trả lời chính là cách trấn an Úc Uyển Ương tốt nhất.

Còn đối với Úc Uyển Ương mà nói, thời điểm Thư Hoài Đạt trả lời xong, trong đầu nàng liền "Oanh" một tiếng nổ vang. Thư Hoài Đạt là vợ người ta, nàng làm như vậy là không đúng, hai người các nàng đều không đúng.

"Không được, Thư Hoài Đạt, như vậy không đúng, không được .. Chúng ta sau này đừng gặp nhau nữa .. không cần .. " - Úc Uyển Ương buông tay lui về phía sau, khuôn mặt lập tức bối rối lên. Nàng là uống nhiều rồi, nhưng nàng không có choáng váng, cái gì nên làm và không nên làm, nàng vẫn còn biết được bảy phần.

Thư Hoài Đạt vẫn còn thẹn thùng, nhìn thấy nàng hành động như vậy xong thì liền mỉm cười, đối với người uống say quả nhiên không thể dùng phương pháp của người trưởng thành mà đối xử. Nhưng nghĩ một chút, Thư Hoài Đạt vẫn là lựa chọn dùng một phương pháp trưởng thành khác người khác mà đối xử.

Úc Uyển Ương còn đang lo lắng cho gia đình của thư Hoài Đạt, thì một mùi thơm nhưng chầm chậm bay đến, mang theo ý tứ không cho nàng cự tuyệt. Trán của nàng được một đôi môi nhẹ nhàng chạm vào, sau đó từng điểm từng điểm, dọc theo gò má của nàng, đôi môi kia chuyển đến khóe môi của nàng. Nàng cảm giác Thư Hoài Đạt tựa hồ là đang chần chờ, nàng không chịu nổi nữa rồi, nội tâm vô cùng chờ mong và trông đợi, thoáng liếm liếm môi của mình. Thư Hoài Đạt không còn do dự, đặt môi mình lên đôi môi thoang thoảng hương rượu nồng của nàng.

Không khác với dự đoán của mình là mấy, là sự mê người hãm sâu. Thư Hoài Đạt mang theo nhớ nhung của chính mình, đem hương rượu thuần này cuốn vào trong miệng mình. Có rất nhiều lời không cần nói nữa, Thư Hoài Đạt mang đến một tâm ý chân thành, từng điểm từ môi lưỡi mà rót vào trong lòng Úc Uyển Ương.

Chỉ là nàng nhớ kĩ mình không thể ở lâu, lướt qua liền thôi. Úc Uyển Ương dường như còn hôn chưa đã nữa kìa, không vừa lòng liền "A" một tiếng, lại nắm chặt tay của Thư Hoài Đạt.

"Uyển Ương, chị không biết ngày mai tỉnh lại, em có thể nhớ được bao nhiêu. Thế nhưng, chị nhất định phải nói." - Thư Hoài Đạt vuốt ve mặt nàng, nghiêm túc nói - "Khoảng thời gian này em hãy nghỉ ngơi, không cần suy nghĩ bậy bạ, lúc thích hợp, chị sẽ đến tìm em. Em không cần lo lắng vấn đề sẽ phát sinh, em không bao giờ là người phá hư gia đình của chị."

Nàng dừng một chút, đem Úc Uyển Ương ôm vào trong lòng, than thở nói, "Là hắn bất trung mới để cho chị biết em, nhưng cho dù không có em thì chị cũng không làm như không biết chuyện gì xảy ra. Chị yêu thích em, cho dù muốn ly hôn, cũng không phải là do em."

Úc Uyển Ương nhìn bên ngoài rất bình thường, nhưng trong đầu cơ hồ đã dính chùm chùm thành một đoàn. Nàng chỉ nghe đã hiểu một chút ý tứ, chính là Thư Hoài Đạt muốn đi rồi.

"Chị muốn đi sao, không ở bên em nữa hả?" - Đôi mắt Úc Uyển Ương lấp lóe giọt nước, vô cùng đáng thương, Thư Hoài Đạt lại đau lòng mà không thể rời đi ngay được, đỡ nàng lên giường nằm xong, lại đắp kín chăn.

"Uyển Ương, mau ngủ đi, nhớ đến lời chị vừa nói." - Thư Hoài Đạt niết mũi Úc Uyển Ương, sau đó lấy giấy note mà lần đầu tiên mình đến đây đã để lại cho nàng, giấy note vẫn đang ở trên tường, Thư Hoài Đạt đưa tay lấy xuống.

Nàng ở phía dưới số điện thoại cùng tên của mình, viết xuống một hàng chữ.

"Đừng khóc, chờ chị."

Sau đó đặt dưới đáy ly nước nằm trên tủ đầu giường.

Nàng lại không nhẫn tâm rời đi ngay được, cúi xuống hôn một cái lên gương mặt của Úc Uyển Ương, dưới ánh mắt lưu luyến của nàng mà tắt đèn rời đi. Nàng tuy ở tại Trầm gia, nhưng không thể qua đêm không về, bây giờ không phải là thời điểm tùy ý làm bậy.

Chung Dật Minh bất nhân, nàng không thể bất nghĩa, càng không thể đem Úc Uyển Ương đặt đầu sóng ngọn gió, trở thành mục tiêu bị người khác công kích. Uyển Ương là một người luôn bị người khác xem nhẹ, nàng không thể để cho Úc Uyển Ương chịu bất kì sự xúc phạm gì, cho dù chỉ là ở mức độ thấp nhất.

.

.

.

Tác giả có lời muốn nói.


Tiểu kịch trường:


Úc Uyển Ương nội tâm uất ức, "Mới hôn một cái .. mới hôn có một cái thôi .. liền đi nhanh như vậy .."


Ở Trầm gia, Thư Hoài Đạt hắt hơi một cái, trong lòng thầm nghĩ, "Lần tới sẽ hôn cả một đêm."


.

.

.


Editor có lời muốn nói: Thấy mình thương mấy bạn hem, biết tỏ tình nên up liền nà. Sau chương này là thời kì ngọt ngào bắt đầu, editor muốn sâu cả răng luôn. TvT

Bình luận

Truyện đang đọc