TÚNG NGÃ TRIÊU MỘ

EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.

-------------------------
Buổi trưa giữa lúc nghỉ ngơi, Úc Uyển Ương cùng với Vu Nghệ Nhiễm ăn qua loa thức ăn ở bên ngoài, sau đó liền cùng nhau ngồi trong phòng trang điểm mà tập luyện kịch bản. Lần đầu tiên Trác Tinh Tuyền đối với Lan Nguyệt xuất kích thế tiến công, đối với phân đoạn diễn này thì đòi hỏi Nghệ Nhiễm phải biểu hiện với Úc Uyển Ương đóng vai Lan Nguyệt một sự nhiệt tình càng lúc càng kịch liệt.

Úc Uyển Ương cầm bình nước khoáng, làm một bộ dáng dâng nước cho Nghệ Nhiễm đang ngồi ngay ngắn trước mặt nàng, trên mặt tao nhã hữu lễ, "Trà của gánh hát không so sánh được với thứ mà tiểu thư uống ngày thường, kính xin tiểu thư không nên ghét bỏ."
Đôi mắt của Nghệ Nhiễm lúc này diễn ra được sự chân thành, khiến cho Lan Nguyệt của Úc Uyển Ương nhìn không ra ánh mắt nóng bỏng của Trác Tinh Tuyền ngày đó nhìn mình khi nàng đứng dưới sân khấu, lấy giọng thanh lệ mà trả lời, "Thế nào, tiểu nữ là Trác Tinh Tuyền, vì khí độ của Lan tướng công rất thuyết phục, cho nên hôm nay tới để cầu kiến, không quá đường đột đi?"

Úc Uyển Ương mỉm cười nhợt nhạt, đang muốn trả lời một câu, đã thấy ánh mắt Nghệ Nhiễm thay đổi, nụ cười thật to treo ở trên mặt em ấy, xem ra khả ái hồn nhiên cực kì.
"Làm sao vậy?" - Biết Nghệ Nhiễm nhất định là thoát vai rồi, Úc Uyển Ương liền hỏi.

"Chị Uyển Ương, chị nói em vạn nhất yêu chị thì sao bây giờ?" - Nghệ Nghiễm biểu hiện khá là mê ly - "Chị xinh đẹp như vậy, em sắp nhập tâm theo luôn rồi, tuy rằng vẫn nhớ đây là diễn thôi a." - Nghệ Nhiễm chống hai khủy tay xuống bàn, bàn tay đỡ lấy cằm của mình.
Một người tại sao có thể đẹp đến mức độ vậy đây, tính tình cũng rất ôn hòa, tuy rằng thời điểm lúc mới vừa tiếp xúc kì thực rất là lạnh lùng và ít nói. Nhưng là sau một thời gian dài, nàng phát hiện Úc Uyển Ương thật sự rất dễ thân cận, ngoại trừ bề ngoài không quá nhiệt tình, thật sự không thể nhìn thấy được một tật xấu nào.

Úc Uyển Ương mím mím môi, trong thanh âm mơ hồ có chút ý cười, "Kì thực nhập tâm vào phim không có gì không tốt. Tại bên trong phim, em vẫn là yêu chị, chỉ cần phân rõ bên trong phim và thực tế là được rồi."
"Em mỗi ngày đều hướng về chị, làm sao phân rõ được." - Tay Nghệ Nhiễm chồng lên nhau đặt ở trên bàn, tựa cằm của mình xuống hai bàn tay, hai mắt chớp chớp ngước nhìn Úc Uyển Ương không tha.

Úc Uyển Ương cười nhưng không nói, cùng với Nghệ Nhiễm hợp tác, cảm giác vẫn là phi thường ung dung, thời điểm rảnh rỗi hai người còn có thể cùng nhau tập luyện kịch bản, nói một hồi về cảm giác của nhân vật trong phim. So với cùng Lăng Ỷ kia, ngoại trừ thời điểm nàng ta cùng mình đóng phim thì còn có thể coi là hòa bình, thế nhưng sau đó thì lại khiêu khích mình, vậy nên nàng càng yêu thích trạng thái của mình lúc ở với Nghệ Nhiễm hơn.
Cốc cốc.

Hai người quay đầu cùng nhau nhìn cửa phòng trang điểm, chỉ thấy Chu Nghê đang khoanh tay trước ngực dựa vào cửa, "Hai người các em, hiện tại mỗi ngày đều dính vào nhau a, đóng phim ở cùng một nơi, giải lao cũng muốn ở bên cạnh nhau."
Chu Nghê đã sớm nhìn ra sự mê gái của Nghệ Nhiễm, ngày đó sau khi đem tấm hình Úc Uyển Ương gởi đến, với vẻ mặt của Nghệ Nhiễm lúc hôn gió mình để cám ơn tấm hình, cho dù là cách một cái màn hình, thì nàng đều có thể cảm giác được Nghệ Nhiễm đang đối với tấm hình thèm nhỏ dãi. (=]])

Ấy mà vì nhân vật ủa Nghệ Nhiễm trong phim này là một nhân vật lúc mới bắt đầu còn rụt rè, thế nhưng chỉ sau khi Chu Nghê hô tiếng "Cắt" một cái, thì đôi mắt vốn là rụt rè bình tĩnh của nàng liền hóa thành hình trái tim, sau đó chạy về hướng Úc Uyển Ương mà tập hợp.
"Em đương nhiên cùng chị Uyển Ương ở cạnh nhau rồi, chẳng lẽ muốn cùng Chu đạo diễn ở cùng nhau sao, dữ như vậy a?" - Nghệ Nhiễm cười híp mắt nói.

Tuy rằng Chu Nghê không thể so với Úc Uyển Ương về độ khiến người ta kinh diễm, nhưng là khá đủ mị lực thành thục của phụ nữ, chỉ bởi vì thuộc tính công tác này là như vậy, lúc nào cũng phải mang theo một mặt nạ mà đối nhân xử thế. Cho nên phần này cô không bằng Úc Uyển Ương, vừa vặn Nghệ Nhiễm lại thích một Uyển Ương ôn hòa giống như vậy, cho nên mới nói Chu Nghê đôi lúc hơi dữ a.
"Con bé ngốc này, ngay cả chị em cũng dám trêu chọc." - Chu Nghê đi qua, hai tay có hơi hơi bóp má của Nghệ Nhiễm, quả nhiên là thiếu nữ, làn da nhẵn nhụi thật sự, dựa vào sự bảo dưỡng của phụ nữ trung niên như nàng thì thật sự không thể nào so được.

Úc Uyển Ương ngồi ở một bên bất đắc dĩ cực kì. Từ khi "Tích Ngôn" khởi động máy xong, Chu Nghê liền thay đổi dáng vẻ, cùng với người nàng biết trước đó như là hai người khác nhau. Người trước thì nghiêm túc, người này thì đang dùng gót chân đánh lộn với Nghệ Nghiễm, nơi nào có điểm giống phụ nữ ba mươi tuổi, nhìn thế nào cũng không giống một đạo diễn nổi tiếng.
"Chu đạo diễn, mau thả em ra, chán ghét chết rồi!!" - Nghệ Nhiễm bị hai tay nàng béo má mình, âm thanh cũng giống như là rất khó khăn mới phát ra được.

"Không được gọi Chu đạo diễn, gọi chị đi, em gọi thì chị mới thả em ra!" - Chu Nghê hơi buông lỏng tay, cười đến hiền lành.
"Trời ạ, Chu đạo diễn cực kì tự kỉ a. Chu đạo diễn chị xem một chút đi, chị lớn hơn em nhiều như vậy, ôi chao...."

Nói còn chưa dứt lời liền bị Chu Nghê nắm cái ót, Úc Uyển Ương mím môi cười nói, "Lần đầu tiên gặp qua Chu đạo diễn nhiều lần như vậy nắm ót em, Nghệ Nhiễm em còn không mau cám ơn chị ấy, em là người đầu tiên trong giới giải trí bị chị ấy nắm ót đấy."
"Nghe hiểu không tiểu nha đầu, mau gọi chị Chu đi." - Chu Nghê duỗi khớp ngón tay nhè nhẹ vỗ trán Vu Nghệ Nhiễm, vừa rồi tựa hồ lực đạo lớn, không biết có làm đau em ấy hay không.

"Hai người các chị hợp nhau thành nhóm đến khi dễ em!" - Vu Nghệ Nhiễm đối mặt hai người kia thật sự là vô lực phản kháng, một là đạo diễn nổi danh, một là người mà chính mình sùng bái, người đảm đương sắc đẹp của đoàn làm phim này, thì nàng có thể làm gì chứ?
"Được rồi, không làm khó em nữa." - Chu Nghê an ủi, chạm nhẹ lên mặt Nghệ Nhiễm - "Mau đi ra đi, diễn xong cảnh ngày hôm nay cũng còn lại mấy cảnh diễn rất dài, sớm một chút trở về nghỉ ngơi. Mấy ngày nay hai đứa ngủ sớm một chút, qua vài ngày liền đi ngoại ô lấy cảnh, nhưng sẽ đi rất sớm đấy."

Ba người đang muốn đi ra ngoài, ngoài ý muốn nhìn thấy Hạ Hoằng Diệp đứng bên ngoài. Chu Nghê có chút đăm chiêu mà nhìn thoáng qua khuôn mặt không chút thay đổi của Úc Uyển Ương, dặn nói, "Đừng trò chuyện lâu."
Chu Nghê mới vừa lôi kéo Nghệ Nhiễm đi xa, Úc Uyển Ương liền lạnh nhạt hỏi, "Có việc gì?"

Nếu như nàng có thể, nàng thật sự không muốn nhìn Hạ Hoằng Diệp, một chút cũng không muốn nhìn thấy. Cũng không phải còn tâm niệm hắn, mà là sau khi biết đến tình cảnh của Thư Hoài Đạt cùng Cố Thấm Phong, thì nàng cực kì căm ghét loại đàn ông đứng núi này trông núi nọ, đặc biệt là Chung Dật Minh, Đường Quân Hạo cùng với Hạ Hoằng Diệp, loại đàn ông chịu không được sự dụ hoặc của phụ nữ này.
"Uyển Ương, anh là muốn cùng em nói lời xin lỗi." - Hạ Hoằng Diệp thái độ khẩn thiết, xem ra rất có một luồng tao nhã lịch sự của đàn ông.

Đương nhiên, cái nhìn như vậy chỉ tồn tại khi người ta không rõ con người của Hạ Hoằng Diệp, thứ mà người ta thấy chỉ là một màn xin lỗi này mà thôi.
"Không cần phải xin lỗi, đều qua rồi." - Vết thương lòng của Úc Uyển Ương đối với Hạ Hoằng Diệp cơ hồ đã muốn tiêu tan. Thứ làm cho nàng đến nay không bỏ xuống được, chính là tính chất của sự việc kia. Tại sao hai người mà nàng quen biết đều là những người phụ nàng, Hạ Hoằng Diệp là một, Lăng Ỷ ở bên ngoài kia, scandal của nàng ta cũng không phải là ngày một ngày hai mà có, hao tổn tâm cơ để giành được Hạ Hoằng Diệp rồi nhưng lại không đi quý trọng, lẽ nào chỉ vì nàng ta khó chịu mà đi giành giật rảnh rỗi như vậy sao?

"Cho đến bây giờ, anh đều không có chính thức xin lỗi em. Anh rất hối hận vào lúc ấy khi đưa ra quyết định. Anh không hi vọng em có thể tha thứ anh, thế nhưng anh hi vọng chúng ta có thể làm bạn, được chứ?"
Hắn sau đó vẫn luôn phi thường hối hận cách làm của mình, Lăng Ỷ bất kể là tính tình hay là khả năng diễn xuất thiên phú cũng không thể so sánh Úc Uyển Ương, bất quả là bởi vì Úc Uyển Ương không cho phép quá thân mật trước khi kết hôn, cho nên hắn mới di chuyển sự tính toán của mình lên Lăng Ỷ.

Hiện tại ở bên cạnh Lăng Ỷ, đã hoàn toàn không còn loại cảm xúc dẫn dụ mãnh liệt của nàng ta giống như trước đây, hai ba ngày liền cãi nhau, điều này làm cho hắn cực kì nhớ nhung khoảnh khắc mình ở chung với Úc Uyển Ương.
Hạ Hoằng Diệp cẩn thận từng li từng tí như vậy, ngược lại khiến cho Úc Uyển Ương sản sinh một loại cảm giác chán ghét. Âm thanh của nàng đột nhiên lạnh xuống, trách mắng, "Hạ Hoằng Diệp, anh không cảm thấy yêu cầu của mình rất vô lý sao? Là một người đàn ông đã có bạn gái, anh nửa điểm tự giác đều không có. Lúc trước ở bên tôi là như thế này, hiện tại ở cùng Lăng Ỷ anh vẫn là như vậy sao?"

Người như vậy làm sao có thể thẳng thắn mà nói ra ý nghĩ của chính mình?
Xin lỗi có thể, hối hận cũng được, nhưng những điều này cùng với nàng có quan hệ gì?

"Lúc ấy không phải là anh nguyện ý. Anh chính là nhất thời hồ đồ, anh hiện tại cũng không có ý nghĩ gì, chỉ là muốn làm bạn với em."
Hạ Hoằng Diệp cười một cách miễn cưỡng. Một người đàn ông bị một người phụ nữ vạch trần mục đích của chính mình như thế, phỏng chừng sẽ không vui vẻ chút nào đi. Nhưng hiện tại mục đích của hắn chỉ là muốn từ từ chậm rãi mà cải thiện quan hệ giữa mình và nàng, cái khác hắn tạm thời chưa tính đến.

Úc Uyển Ương ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ nghiêng đầu đi rồi nói, "Bất kể là loại cảm tình nào thì cũng bắt nguồn từ nhân phẩm, đây là cơ sở để quyết định một người liệu có đối với tình cảm có trách nhiệm hay không. Rất hiển nhiên, anh không có loại cơ sở này."
Hạ Hoằng Diệp có thể nói cái gì đây, chỉ có thể ngẩn người tại đó nhìn Úc Uyển Ương lướt qua hắn mà đi xa. Bộ phim này là một cơ hội tốt để hắn chữa lành tình cảm của Uyển Ương đối với mình, hắn thừa dịp Lăng Ỷ không có ở đây nên mới dám tìm đến nàng. Nếu như Úc Uyển Ương chỉ có một chút nguyện vọng muốn hợp lại với hắn, hắn sẽ lập tức cùng Lăng Ỷ chia tay.

Sau sự so sánh kia thì hắn mới hiểu được, cái gì mới là thứ chân chính mà hắn muốn.
Thư Hoài Đạt từ Chung gia đi ra vừa vặn đúng lúc thời gian cơm tối, nàng mượn cớ có việc mới có thể chạy trốn khỏi việc ngồi ăn cơm với ba mẹ chồng. Nhìn ba mẹ chồng dáng vẻ tràn đầy vui mừng, nàng cảm thấy có một loại cảm giác áy náy.

Ánh mắt nơi nhật kí điện thoại lưu lại, vốn muốn ấn xuống dãy số của Trầm Mộ Ngôn, không biết sao lại chuyển qua Úc Uyển Ương đang nằm phía trên. Mãi đến lúc tận bên tai nàng vang lên tiếng hít thở của Úc Uyển Ương, thì nàng mới phản ứng được.

Thời điểm nàng cùng Chung Dật Minh nói chuyện yêu đương, tiếng hít thở của đối phương đã từng là nghe qua, lúc đó chỉ cảm thấy ôn hòa trầm ổn, chưa bao giờ lưu ý qua cái gì. Nhưng bây giờ nghe thấy tiếng hít thở của Úc Uyển Ương, nàng thế nhưng cực kì tưởng niệm Úc Uyển Ương khi đó ôn nhu là lộ ra mấy phần thanh âm kiều mị.
"Uyển Ương."

"Hả?" - Úc Uyển Ương nhẹ giọng trả lời nàng, dựa vào một góc hẻo lánh ở trường quay phim, nhìn tốp năm tốp ba nhân viên cùng diễn viên đang thảo luận cùng nhau.
"Đang làm gì vậy?" - Thư Hoài Đạt giả vờ thoải mái hỏi, cũng không để cho cảm giác mời vừa nãy của mình lây nhiễm đến Úc Uyển Ương.

"Vừa ăn xong thức ăn bên ngoài, còn có một cảnh chưa có diễn xong." - Úc Uyển Ương nhẹ nhàng thở phào một cái, hơi mỉm cười nói.
Thư Hoài Đạt suy nghĩ một chút rồi nói, "Lát nữa đi ra ngoài một chút được không?"

"Được a, đi nơi nào?" - Ngược lại mình cũng không bận gì, không bằng đáp ứng nàng.
"Đi bờ sông đi, Uyển Ương khi nào xong thì nhắn tin cho tôi. Tôi ở ngã tư lần trước đợi cô."

Cúp điện thoại, Thư Hoài Đạt cong lên khóe môi, trực tiếp hướng về trường quay "Tích Ngôn" mà chạy xe đến.
Úc Uyển Ương sau khi kết thúc phần quay của mình xong thì liền nhắn tin cho Thư Hoài Đạt, thời điểm muốn quay trở lại phòng trang điểm để tẩy trang thì bị Mạc Quý thần bí cười hề hề mà hỏi, "Chị Uyển Ương, cứ như vậy khẩn cấp thay quần áo, đi ra ngoài hẹn hò hả?"

"Đúng vậy." - Úc Uyển Ương thuận miệng đáp lời, lời vừa ra khỏi miệng cảm giác liền không thích hợp - "Không phải."
Trợ lý này của nàng càng ngày càng biết gài hàng, xem ra bộ dáng gần đây là sống quá thoải mái rồi. Úc Uyển Ương giả vờ ôn hòa cười nói, "Mạc Quý, ai nói cho em biết chị ra ngoài hẹn hò?"

Cùng lão bản hẹn hò, lão bản này còn đối với mình dây dưa không dứt?
Trọng điểm là, lão bản này còn là phụ nữ?!

Mặc dù nói Thư Hoài Đạt rất là ưu tú, mình cũng không bài xích vấn đề đồng tính, thế nhưng mà ...?
Ủa mà khoan, tại sao mình lại nghĩ đến vấn đề này?

Mạc Quý "khà khà" hai tiếng rồi nói, "Bởi vì gần đây hình như có người luôn muốn hẹn chị a, dáng vẻ của chị còn đặc biệt cao hứng nữa kìa, cho dù là chị Thấm Phong tìm chị thì chị cũng không cao hứng như thế đâu, em cũng rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ ấy của chị."
Úc Uyển Ương tính tình vốn không quá nhiệt tình, bởi vậy ấn tượng của Mạc Quý đối với nàng cũng chỉ giới hạn trong sự ôn hòa mà nàng dành cho mọi người xung quanh, tươi cười cũng không nhiều. Hơn nữa thời điểm Cố Thấm Phong tới thăm nàng, nàng cũng không lộ ra cảm xúc rõ ràng, này mới đưa đến tình huống hiện tại, Úc Uyển Ương lộ ra vài phần chờ mong khi Thư Hoài Đạt liên tiếp hẹn nàng, thì Mạc Quý liền cho rằng là nàng đang yêu.

"Em biết tại sao em chưa từng thấy qua thời điểm chị cao hứng hay không?" - Úc Uyển Ương không chịu bị người khác hiểu lầm, hỏi.
"Tại sao?"

"Chị cùng Thấm Phong nhận biết lâu rồi, loại quen thuộc này sẽ khiến cho hai người tụi chị không thể biểu hiện ra cảm xúc nhiệt liệt. Về phần em rất ít khi gặp qua chị cao hứng như vậy, đó là bởi vì em thường xuyên chọc chị tức giận, giống như hiện tại." - Úc Uyển Ương cong lên một bên lông mày, nửa thật nửa giả nói.
"Em sai rồi.." - Mạc Quý cúi đầu nói, thành thật mà đưa tay cầm lấy trang phục diễn xuất của nàng, hai tròng mắt linh động mà di chuyển.

Trong lòng thế nhưng nói thầm: Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là sự thật!
.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Càng tới gần lúc hai người hẹn hò thì lòng ta càng chua xót. Thư lão bản của ta sắp bị hôn rồi, đau lòng quá =_=
.
.
.
Editor có lời muốn nói: Pháp vô một trái rồi, đau lòng quá. TvT

Bình luận

Truyện đang đọc