TÚNG NGÃ TRIÊU MỘ

EDITOR: Thư Huỳnh.
--------------
Nhận được sự đồng ý của Cố Thấm Phong, Trầm Mộ Ngôn lập tức hớn hở, thành thật ngồi ở một bên chờ đợi. Cố Thấm Phong thấy vậy nên đẩy mạnh tốc độ làm, nhanh chóng làm xong công việc còn dang dở, vừa mới nhẹ nhàng thở ra đang muốn tắt máy tính, người bên cạnh liền cao hứng nói: "Tiểu Phong tử, chị làm xong rồi sao?"
"Ân." Cố Thấm Phong khép máy tính lại, quay đầu nhìn mặt mày hớn hở của Trầm Mộ Ngôn, không khỏi bật cười: "Chỉ là đi ra ngoài dạo mà vui vẻ như vậy sao? Chỗ này của Hoài Đạt chắc chắn em đã tới rồi mới đúng."
Bộ dáng của Trầm Mộ Ngôn như vậy làm Cố Thấm Phong không tưởng tượng trước kia nàng là người có sinh hoạt cá nhân hổn loạn, cũng không có cách nào nghĩ đây chính là đại tiểu thư quản lý cả tập đoàn Trầm thị. Mặc kệ Trầm Mộ Ngôn thấy thế nào, bây giờ nàng giống như hài tử được ăn kẹo vậy đó.
"Đúng là từng tới đây rồi, nhưng lần này có chị. Đi thôi em dẫn chị đi dạo, nhanh lên..." Trầm Mộ Ngôn lên tiếng nói rõ ý nghĩa của bản thân, kéo Cố Thấm Phong đi ra ngoài, nàng lại khôi phục bộ dáng tùy tiện thường ngày của mình.
Bởi vì nàng biết rõ chỉ cần đề cập tới vấn đề tình cảm, thì Cố Thấm Phong cũng sẽ không lập tức đáp lại mình. Nàng không muốn Cố Thấm Phong phiền não, cũng không muốn thấy Cố Thấm Phong do dự, đành phải dùng phương thức như vậy khi ở chung với cô.
Nếu cần thời gian để chứng minh, như vậy cũng rất tốt, nàng cũng muốn biết tình cảm của mình đối với Cố Thấm Phong sâu đậm tới chỗ nào, có thể vì thời gian hay người khác xuất hiện mà thay đổi hay không?
Ra khỏi cửa, đón chờ hai người chính là khu rừng xanh tươi, nơi này đã được kiểm tra rất chặt chẽ, đảm bảo không có bất cứ sinh vật nào có thể làm cho khách bị thương.
Hai người đang đi song song, đột nhiên Trầm Mộ Ngôn lùi về sau mấy bước, dang rộng hai tay hít thật sâu không khí thiên nhiên vào phổi: "Thế nào? Không khí có phải rất tươi mát không? So với không khí khói bụi ở thành thị thì tốt hơn nhiều." Nàng nheo hai mắt lại, vẫn cười như vậy nhìn Thấm Phong, bước chân vẫn không ngừng lùi về sau.
Cố Thấm Phong muốn quay đầu trả lời Trầm Mộ Ngôn, vừa liếc mắt thì thấy cách đó không xa có cây đại thụ. Cố Thấm Phong lập tức căng thẳng, không suy nghĩ gì mà chạy tới kéo tay Trầm Mộ Ngôn để nàng đừng lùi về phía sau nữa, tiếp đó cau mày giọng nói lạnh lùng: "Trầm Mộ Ngôn, sao đi không nhìn đường? Em tưởng mình là tiểu hài tử sao? Chút nữa là đụng vào thân cây rồi, là em đau chứ không phải là chị đau."
Vẻ mặt lãnh đạm nhưng ngữ khí vô cùng quan tâm, Trầm Mộ Ngôn căng thẳng không có định cãi lại cô, trái lại còn cầm tay cô, tươi cười, chân thành nói: "Em không phải là tiểu hài tử, rất nhiều chuyện em đều hiểu được. Nhưng 'Hiểu được' và 'Làm được' là hai chuyện khác nhau, nhất là khi đứng trước mặt người mình thích. Em cũng biết hành vi vừa rồi có chút ngây thơ, nhưng chị sẽ lo lắng cho em, như vậy có dù có bị đụng một cái thì có gì đâu."
Sắc mặt của Cố Thấm Phong bắt đầu có chút mất tự nhiên, tay bị Trầm Mộ Ngôn nắm hình như ra mồ hôi, nhưng cô cũng không có rút tay về.
Trong ấn tượng của cô, Trầm Mộ Ngôn chưa bao giờ nói lời ngọt ngào như vậy, chỉ biết dựa theo ý nghĩ của mình nói và làm mà thôi. Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, Trầm Mộ Ngôn chỉ nói đơn giản như vậy thôi mà cô lại cho là lời ngon tiếng ngọt! Nàng đột nhiên cảm thấy, trực tiếp như vậy thì tốt hơn.
"Trầm Mộ Ngôn, em không cần thiết đối với chị như vậy, tới lúc nên tiếp nhận em, chị tự nhiên sẽ không cự tuyệt. Nhưng hiện tại, chị thật sự không có cách nào..." Cố Thấm Phong buông tay muốn tránh đi ý nghĩ trong đầu Trầm Mộ Ngôn, từ sau khi chia tay với Đường Quân Hạo đây là lần đầu tiên hai người đối mặt với vấn đề này.
Trầm Mộ Ngôn cười khổ một tiếng, ngực rầu rĩ như muốn hít thở không thông. Nàng cảm giác được nước mắt đang đảo quanh hốc mắt của mình, cảm nhận rất rõ ràng nước mắt đang di động, đó là một cảm giác chua xót vô cùng.
"Không sao đâu..." Trấm Mộ Ngôn ráng tươi cười nói, cố gắng mở to hai mắt để nước mắt không tràn ra: "Trước đây em khuyên chị chia tay, chờ chị, đợi chị chia tay với hắn rồi, lại đợi được chị không có từ chối em như trước kia nữa, thời gian dài như vậy em cũng đã chờ được, còn sợ chị không tiếp nhận em sao? Dù sao em cũng biết chị thích em..."
Cố Thấm Phong không còn như trước  chán ghét khi nàng nói tới chuyện tình cảm, nếu nàng có sinh hoạt sạch sẽ một chút, có lẽ Cố Thấm Phong đã sớm tiếp nhận nàng rồi.
Cố Thấm Phong bị Đường Quân Hạo làm tổn thương, nhưng nàng lại giống hắn thì làm sao có thể cho Cố Thấm Phong cảm giác an toàn được? Cho dù nàng có trăm phương nghìn kế để chứng minh tình cảm của mình, cũng không thể nào nói tin thì tin được.
"Được rồi, đừng khóc, em khóc sẽ rất khó coi." Cố Thấm Phong nhịn xuống tính tình đi hống nàng, tự nhiên nâng tay lau nước mắt cho nàng.
Trầm Mộ Ngôn cầm cổ tay nàng, hai mắt đẫm lễ uông uông cười hỏi: "Chị có gặp ai lúc khóc mà đẹp không? Nếu là như có thì nói người đó ra cửa không cần trang điểm, nếu câu dẫn ai thì khóc sẽ bắt được ngay."
Cố Thấm Phong bất đắc dĩ cười cười, hai người đi dạo không có đem khăn tay, chỉ tiếp tục dùng tay lau nước mắt cho Trầm Mộ Ngôn: "Người khác thì chị không biết, nhưng em thì chị biết, cười sẽ đẹp hơn nhiều, nếu ổn trọng hơn chút nữa sẽ càng hấp dẫn hơn nhiều."
Điều kiện của Trầm Mộ Ngôn vô cùng tốt, không thua kém bất cứ ai, chỉ là khí chất không có nội liễm, đôi khi lỗ mãng một chút. Nếu như nàng không bỏ khuyết điểm này, chỉ sợ tới thời điểm kia sẽ càng làm cho người khác chú ý hơn.
Trầm Mộ Ngôn nghe Cố Thấm Phong nói như vậy, không khỏi bật cười, nắm lấy hai tay nàng hỏi: "Em ổn trọng một chút, chị sẽ chấp nhận em sao?"
Nói một chút lại thảo luận vấn đề này, cảm xúc Cố Thấm Phong lại trầm xuống, tay đang giúp nàng lau nước mắt cũng bỏ xuống.
Với ánh mắt chờ mong của Trầm Mộ Ngôn, Cố Thấm Phong quay đầu, hai người đi tới phía trước, âm thanh thản nhiên phiêu tới: "Trầm Mộ Ngôn, chúng ta làm bạn trước đi."
Trầm Mộ Ngôn dừng lại nhìn bóng lưng Cố Thấm Phong, cẩn thận suy nghĩ ý của cô, lập tức đi nhanh lên từ phía sau ôm người trước mặt. Khiến cho Cố Thấm Phong phải dừng cước bộ, cố gắng áp chế vui sướng trong lòng, hỏi: "Chỉ là làm bạn, hay là bắt đầu là bạn?"
Cố Thấm Phong biết bây giờ chỉ cần có một chút hy vọng, thì ngọn lửa trong lòng Trầm Mộ Ngôn sẽ lập tức bùng cháy, cô đành phải xoay người, nhìn vẻ mặt chân thành trước mắt, giọng nói hòa hoãn: "Bắt đầu là bạn. Em biết rõ, tình cảm của chị dành cho em cũng không đơn thuần là bạn, nhưng những chuyện trước kia của em khiến chi không đủ dũng khí để tiếp nhận em. Chị thừa nhận chị thích em, nhưng chị cũng không muốn đi tới bên cạnh vực thẳm."
Cô dừng một chút, trong mắt hình như đã bị một từng đợt sương mù bịt kín, lẳng lặng nhìn Trầm Mộ Ngôn, tươi cười có một chút chua xót: "Trầm Mộ Ngôn, chị chỉ mong có thể cùng người yêu của mình ở chung một chỗ, người này đẹp xấu không quan trọng, gia thế thì càng không phải là vấn đề, cái chị cần chính là chân thành. Cho nên, chúng ta trước tiên bắt đầu từ tình bạn, được không?"
Trầm Mộ Ngôn vừa mới ngừng lại, giờ nước mắt lại chảy xuống, nàng đột nhiên không biết nên nói cái gì. Hỏi rất nhiều lần, chờ đợi cũng rất lâu, nếu Cố Thấm Phong có thể nhận, đã sớm tiếp nhận từ lâu rồi.
Mặc dù chỉ là là vui đùa, nàng cũng không muốn làm Cố Thấm Phong phiền não, nàng không muốn lúc nào cô cũng ép buộc bản thân, thân cận với mình.
"Được, đều nghe theo chị, em không bao giờ ép chị. Nhưng nếu chị cảm thấy đã đủ an toàn rồi, đồng ý tiếp nhận em, thì nhất định phải chủ động nói cho em biết, nếu không em sẽ không biết." Lông mi Trầm Mộ Ngôn vẫn còn nước mắt, cặp mắt xinh đẹp có chút đỏ lên, làm tâm Cố Thấm Phong nhất thời mềm nhũn.
"Được, chị đồng ý với em." Chung quy Cố Thấm Phong không chịu được đau đớn trong lòng, nâng tay lên quệt nước mắt cho nàng, rồi chủ động nắm tay nàng tiếp tục đi về phía trước.
Hai người vừa đi, Cố Thấm Phong ở một bên ôn thanh an ủi nói: "Được rồi Trầm đại tiểu thư, đừng khóc, chút nữa hai người kia tưởng chị khi dễ em đó."
Trầm Mộ Ngôn nghe vậy, ném một ánh mắt oan trách tới, chỉ là Cố Thấm Phong nhìn như thế nào cũng cảm thấy cực kỳ kiều mỵ: "Chẳng lẽ chị không cảm giác được, chị luôn khi dễ em sao?"
"Được, em nói có thì là có đi." Cố Thấm Phong cười cười, cũng không tranh cãi, lại quay qua lau nước mắt cho nàng lần nữa, ngẩng đầu nhìn bốn phía, quay đầu nói: "Đi chút nữa rồi trở về thôi, chạng vạng rồi, chỗ này nhiệt độ sẽ ngày càng thấp, rất dễ bị cảm lạnh."
"Ân." Trầm Mộ Ngôn vui vẻ đồng ý, nàng cũng nhìn xung quanh một chút, kéo kéo tay Cố Thấm Phong, Cố Thấm Phong thấy nghi hoặc, lại nghe nàng nói: "Chỗ này chuyên cung cấp những thức ăn đồng ruộng, chị toàn ở thành thị, chắc chắn không có thấy qua những thứ như vậy, em dẫn chị đi một vòng."
"Nhưng là..." Cố Thấm Phong nâng tay nhìn đồng hồ có chút do dự.
"Được rồi đi thôi, có em dẫn đường chị sợ cái gì? Nhanh lên nhanh lên..." Cảm xúc Trầm Mộ Ngôn khôi phục rất nhanh, hiện tại lại là bộ dáng không thèm để ý, hưng trí nhiệt liệt nắm tay Cố Thấm Phong bước nhanh hơn.
Trầm Mộ Ngôn không có chú ý tới ánh mắt Cố Thấm Phong đột nhiên mềm mại hơn rất nhiều, để mặc nàng nắm tay của cô đi tới chỗ nàng muốn tới.
Lúc tà dương sắp hạ xuống, Thư Hoài Đạt và Úc Uyển Ương trở về. Mặt của cả hai đều thể hiện rõ sự vui vẻ trong lòng, ngay cả Thư Hoài Đạt cũng cong cong mi nhãn, khóe miệng mỉm cười, làm cho người khác cảm thấy rất gần gũi.
Cơm chiều đã được chuẩn bị xong, vì chưa thấy Cố Thấm Phong và Trầm Mộ Ngôn, Thư Hoài Đạt đã dặn nhà bếp giữ nóng thức ăn cho hai người, còn nàng ăn trước với Úc Uyển Ương.
Ban đêm nhiệt độ ở làng du lịch thắp hơn ban ngày rất nhiều, Úc Uyển Ương chỉ mặc áo ngủ mỏng manh nửa nằm trên sô pha xem TV, bỗng nhiên một luồng gió thổi tới, cô hắt xì một cái.
Đang chuyên tâm nhìn chằm chằm notebook, thì bị cái hắt xì của cô thu hút sự chú ý, liền khép máy tính lại, đi qua ngồi bên cạnh cô, đưa tay đặt lên trán thử nhiệt độ: "Uyển Ương, có phải thấy lạnh không?" Vừa nói xong thì lấy điều khiển điều chỉnh lại nhiệt độ máy điều hòa.
Úc Uyển Ương buồn cười nhìn bộ dáng khẩn trương của Thư Hoài Đạt, ngồi dậy ôm chặt đầu vai nàng, ôn nhu nói: "Không có chuyện gì, em không lạnh. Vì có một cơn gió thổi tới nên hắt xì một cái mà thôi, chị không cần quá lo lắng."
Thư Hoài Đạt gật đầu, ôm thân thể của nàng nhẹ giọng nói: "Có muốn đi ngủ sớm một chút không? Đắp chăn cho ấm một chút."
Úc Uyển Ương chưa buồn ngủ, nghe Thư Hoài Đạt nói như vậy muốn từ chối, nhưng bụng thì lại không nghe lời, cô nâng mắt nhìn, có chút ngượng ngùng: "Hoài Đạt, em hình như muốn ăn cái gì đó!"
Khóe miệng Thư Hoài Đạt cong lên, đáy mắt đầy ý cười: "Trễ như vậy còn muốn ăn cái gì? Không sợ mập lên sao?"
"Sợ a, nếu đến lúc mập lên người nào đó ghét bỏ em thì làm sao bây giờ?" Úc Uyển Ương cũng cong mi, quỳ ngồi trên sô pha ôm Thư Hoài Đạt, vén tóc của nàng ra sau vành tai, nhẹ nhàng cắn vành tai nàng, nhẹ giọng làm nũng nói: "Nhưng em thật sự đói nha, em có ăn như thế nào cũng không bị mập, được hay không nha..."
Mạnh bạo với Thư Hoài Đạt khẳng định là không được, tính tình của nàng cứng rắn hơn Úc Uyển Ương. Nàng nhất định chịu không nổi, cũng chắc chắn sẽ mềm lòng, hoàn toàn bị bộ dáng này của Úc Uyển Ương đánh bại.
"Được rồi, chị tới phòng bếp coi, em ở trong phòng chờ chị."
Thư Hoài Đạt bất đắc dĩ đồng ý, ai ngờ nàng vừa quay đầu đi thì Úc Uyển Ương lập tức cười rất gian xảo.
.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Cố tổng khẳng định là sẽ không bỏ chạy.

Bình luận

Truyện đang đọc