TÚNG NGÃ TRIÊU MỘ

EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.

-------------------------
Thư Hoài Đạt đã nói như vậy rồi, Tống Lan Anh cũng không kiên trì thêm nữa, chỉ nhân tiện mà nói, "Được rồi, vậy mẹ cùng Hoài Đạt đành chờ con vậy."
Úc Uyển Ương nâng mày, nụ cười mở rộng, "Được, vậy con liền đi."
Tống Lan Anh lắc đầu cười, đưa tay kéo Thư Hoài Đạt ngồi xuống bên cạnh mình, "Hoài Đạt, đây là lần đầu tiên con tới, thế nhưng không thể chiêu đãi con thật tốt, thực sự khiến cho dì áy náy."

Thư Hoài Đạt mỉm cười, "Dì đừng nói như vậy, là con quấy rầy hai người thôi."
Nàng cũng không hiểu tại sao bản thân mình lại chấp nhận lời mời của Úc Uyển Ương, rõ ràng giữa các nàng tình cảm bạn bè vẫn còn chưa tới, trước khi tiến vào cửa nhà này, Úc Uyển Ương vẫn còn đối với nàng gọi hai chữ "Thư tổng" đấy thôi.
"Hoài Đạt, con không phải là diễn viên đúng không?" - Tống Lan Anh hỏi ra vấn đề này, bà cảm thấy khí chất của Hoài Đạt tương tự với Cố Thấm Phong, chắc là cũng xuất thân từ một gia tộc lớn mạnh.

"Vâng, con chỉ là một quản lý nhỏ thuộc công ty của Uyển Ương." - Thư Hoài Đạt tận lực chọn một phương thức ngắn gọn để biểu đạt thân phận của mình, nếu để cho dì ấy biết mình là lão bản của công ty Uyển Ương, e sợ khi nói chuyện với nhau sẽ không còn thoải mái như vậy nữa.
Tống Lan Anh gật đầu, vừa cười cười, "Uyển Ương đứa nhỏ này, bình thường gây thêm không ít phiền phức, dì còn phải cám ơn con đã giúp dì chiếu cố nó."
"Sẽ không, Uyển Ương rất tốt." - Thư Hoài Đạt liếc mắt nhìn về nhà bếp, đúng dịp thấy Úc Uyển Ương từ trong tủ lấy ra hai cái bát bằng gốm sứ. Nàng quay đầu lại nói, "Ở chung với cô ấy, con rất thoải mái."

Úc Uyển Ương xác thật là một người rất đáng giá để kết bạn. Có thể ngay từ khi bắt đầu, mục đích của Thư Hoài Đạt không phải là muốn cùng Úc Uyển Ương có nhiều quan hệ và sự lui tới, nhưng sau khi ở chung, đụng chạm va mặt nhau nhiều lần, nàng cảm thấy có một số việc kì thực cũng không cần phải hẹp hòi như vậy.
Thư Hoài Đạt cùng Tống Lan Anh huyên thuyên với nhau, Úc Uyển Ương cũng khôg biết họ đang nói gì, chỉ là lúc nàng cầm khay thức ăn đi ra, thì cũng là lúc thấy mẹ của mình đang nắm tay của Thư Hoài Đạt mà nói, "Sau này cái kia vẫn còn phải làm phiền con, có thời gian thì hãy đến chỗ dì nhiều một chút, lần sau dì làm món ngon cho con ăn."

Thư Hoài Đạt chưa kịp đáp ứng, Úc Uyển Ương ở phía xa xa liền giờ chân lên đẩy đẩy chân mẹ mình, "Mẹ, mẹ nói với người ta cái gì vậy?"
Lần đầu tiên gặp nhau thế nhưng lại tán gẫu đến vui vẻ như vậy, Thư Hoài Đạt nhìn cũng không có điểm nào tỏ ra không kiên nhẫn, xem ra đúng là không có vấn đề gì lớn, nhưng nàng luôn cảm thấy chuyện mà mẹ mình bàn giao cho Thư Hoài Đạt có chút liên quan đến mình nha.

"Không có gì, mẹ cùng Hoài Đạt rất hợp. Mà con đó nha, sau này dẫn con bé lại đây nhiều một chút." - Tống Lan Anh không biết còn một cái vấn đề nằm giữa Úc Uyển Ương và Thư Hoài Đạt, cho nên thuận miệng nhắc nhở con gái một câu.
Thế nhưng Thư Hoài Đạt không có ý kiến, mà ngược lại Úc Uyển Ương lại cảm thấy run rẩy một cái. Đưa đến nhà một lần còn chưa vừa ý, lại còn muốn thường xuyên đưa cô ấy về đây?

Ngày nào đó chồng cô ấy trở về, sự tình được phơi bày trước mặt, các nàng phỏng chừng nói còn chẳng muốn nói, gặp mặt liền trở thành kẻ thù của nhau.
Trên đời này làm gì có chuyện vợ đối mặt tình nhân của chồng mà còn sẽ cho ra một khuôn mặt ôn hòa. E sợ rằng cô ấy sẽ diệt trừ tình địch cho thống khoái, sau đó một khóc hai nháo ba thắt cổ, nghĩ ra tất cả những biện pháp có thể lấy lại tâm của chồng mình. Đương nhiên, nội tâm của Úc Uyển Ương là kháng cự việc Thư Hoài Đạt trở thành một người phụ nữ tục tằng như vậy.

Một con chuột rơi vào một nồi nước, đương nhiên nồi nước đó cũng sẽ hư thối đi, miễn cưỡng uống vào sẽ xảy ra bệnh.
"Hai bát mì là giống nhau sao?" - Thư Hoài Đạt đi vào nhà bếp hỏi, chỉ thấy thứ nằm trên hai bát mì chính là một lớp trứng gà, nhìn hai bát mì thực sự là giống nhau.

"Đúng a, đều giống nhau hết." - Úc Uyển Ương bận bịu kéo ra chiếc ghế tựa cho mẹ, sau đó chính mình ngồi lên một chiếc ghế khác.
Thư Hoài Đạt ngồi xuống, đuôi mắt khẽ chú ý đợi Tống Lan Anh trước tiên nâng đũa lên thì bản thân mình mới động đũa theo. Úc Uyển Ương ở ngay một bên quan sát, mẹ của nàng mặc dù không phải xuất thân từ một gia đình giàu có, nhưng khi còn trẻ cũng là con gái cưng của nhà ngoại, ngôn hành cử chỉ sau khi gả vào Úc gia càng có vẻ tự nhiên và hào phóng.

Mà Thư Hoài Đạt cũng không kém, cho dù chỉ là ăn một tô mì bình thường, nhưng khí tức cao quý trên người vẫn không giảm nửa phần. Cho nên mới nói, thực ra đồ vật đắt giá hay không đắt giá cũng không thể làm cho người ta khác đi nhiều quá, thứ làm khác đi chính là khí chất của một người. Thư Hoài Đạt chỉ cần phần khí chất này, cũng khiến cho tất cả mọi người chìm vào sự cao quý của nàng, tận hưởng và thưởng thức.
"Cô nhìn tôi làm gì?" - Thư Hoài Đạt ngẩng đầu liếc nhìn Úc Uyển Ương một chút. Ánh mắt của cô ấy tuy không sắc bén, nhưng dừng lại ở trên mình dường như càng lúc càng lâu.

Úc Uyển Ương cảm thấy có chút quẫn bách, ngược lại Tống Lan Anh lại tiếp lời, "Lòng thích cái đẹp mọi người đều có, đúng không Uyển Ương?"
"Mẹ! Ăn mì, ăn mì thôi!" - Úc Uyển Ương ngượng ngùng cực kì, vội vàng đứng dậy trở về nhà bếp.

Mẹ nói như vậy, sau này mình ở trước mặt Thư Hoài Đạt thì trở thành người như thế nào đây!? Úc Uyển Ương ở trong phòng bếp mà ngượng ngùng suy nghĩ, nhưng sau đó tự nhiên lại tỉnh táo trở lại.
Sau đó?

Tại vì sao lại có sau đó, tại vì sao lại lưu ý cái nhìn của Thư Hoài Đạt đối với mình làm gì?
Hiện tại, cho dù là nhìn như thế nào đi nữa thì sau một đoạn thời gian, khi mọi chuyện bị lật ra trước ánh sáng, thì cái nhìn dù tốt hay là xấu thì cũng triệt để bị lật đổ mà thôi.
Tống Lan Anh để đũa xuống, cười nói, "Đứa nhỏ này hôm nay lại còn thẹn thùng, bình thường Thấm Phong đến, con bé cũng chẳng ngượng ngùng như thế đâu."

Đại khái là hai bé gái chơi thân từ nhỏ đến lớn với nhau, đều đã quen thuộc lẫn nhau, tự nhiên cũng sẽ không rụt rè cái gì. Mà Thư Hoài Đạt này chắc là mới vừa được con bé biết đến không bao lâu, cho nên là có một vài chỗ vẫn không thể tự nhiên được. Tống Lan Anh là nghĩ như vậy.
"Thật ạ?" - Thư Hoài Đạt ý tứ sâu xa mà hỏi ngược lại, sau khi nghe Tống Lan Anh nói như thế, nàng mới hiểu ra. Thì ra không chỉ có chính mình cảm thấy bản thân hời hợt, Úc Uyển Ương cũng là như vậy, lúc cả hai vừa mới gặp nhau thì đều dành cho sự đối phương một sự xa cách nhất định.

Nhưng Thư Hoài Đạt cũng còn đang cảm thấy phân vân. Nàng không biết bản thân mình có đang làm đúng hay không, điều tra gia thế bối cảnh của cô ấy, đem tất cả những gì có sau lưng của Úc Uyển Ương mà mổ xẻ triệt để. Lúc quen biết thì lý do để bắt đầu sự quen biết này cũng không hề đơn thuần, dựa vào những gì mà bây giờ bản thân cảm thấy, cho dù chuyện của Chung Dật Minh bị bại lộ, thì nàng cũng sẽ không đối với Úc Uyển Ương làm cái gì.
Nhưng mà, Úc Uyển Ương nguyện sẽ tin tưởng nàng hay sao?

Dù sao thì, bản thân nàng cũng là vợ của người đàn ông đã có ý đồ muốn dùng quy tắc ngầm với cô ấy. 
"Dì, những ngày qua Uyển Ương đều ở cùng một chỗ với dì sao?" - Thư Hoài Đạt hỏi, nàng nhớ đến tin nhắn đêm khuya kia gởi tới cho mình.

"Ừ, con bé mới quay xong một bộ phim. Có thể giải lao một khoảng thời gian, vừa vặn mấy ngày nay đụng phải sinh nhật dì, cho nên con bé ở đây luôn."
"Hóa ra là như vậy." - Thư Hoài Đạt dùng muỗng múc một ít nước mì mà nâng lên miệng, khẽ nhấp môi, cẩn thận mà thưởng thức hương vị yêu thích mà Úc Uyển Ương làm ra.

Nếu là ở nơi này, thì tại sao đêm hôm khuya khoắt lại gởi cho mình một tin nhắn như vậy?
Lần đầu tiên, Thư Hoài Đạt đối với một tin nhắn bé nhỏ không đáng kể như vậy mà sinh ra lòng hiếu kì. Mỗi ngày, nàng đều nhận được rất nhiều tin nhắn, cơ hồ là đủ mọi loại. Trước khi kết hôn, có người còn hướng nàng mà thổ lộ tâm tình, sau khi kết hôn thì phần lớn đều là tin nhắn mời nàng, nhiều tin nhắn như vậy nhưng nàng chưa từng để ý qua. Có đối khi Chung Dật Minh cũng sẽ nhắn tin cho nàng, thì nàng cũng đều xem nhẹ, chỉ có một tin nhắn này, là tin nhắn mà nàng muốn hiểu rõ nguyên nhân.
Lúc này, điện thoại của nàng vang lên ở bên cạnh. Nàng chỉ liếc một cái rồi ngay lập tức nhấn tắt mà không tiếp nhận điện thoại. Không ngờ điện thoại lại lần nữa mà đổ chuông, Thư Hoài Đạt thẳng thắng mà nhấn tắt thêm lần thứ hai, sau đó ở mục tin nhắn mà nhấn vài chữ, "Em đang mở một cuộc họp".

"Hoài Đạt, làm sao vậy?" - Tống Lan Anh phát hiện người ngồi cạnh mình đang nhướng mày.

"Không gì ạ, chỉ là chồng con gọi điện thoại đến, con đã nhắn tin cho anh ấy rồi." - Thư Hoài Đạt lạnh nhạt nói, chỉ là lúc nói, nàng lại theo bản năng mà nhìn về phòng bếp một chút.

"Hẳn là chồng con lo lắng khuya như vậy con còn ở một mình bên ngoài đi." - Tống Lan Anh không khỏi kinh ngạc, thì ra Thư Hoài Đạt đã kết hôn rồi.
"Con nghĩ cũng đã muộn rồi." - Thư Hoài Đạt đứng dậy - "Con cũng nên tạm biệt ở đây." - Nàng hướng về Tống Lan Anh nói cám ơn - "Ngày hôm nay cám ơn dì đã chiêu đãi, còn có, sinh nhật vui vẻ nhé dì." 
"Được rồi." - Tống Lan Anh cũng đứng lên, lần thứ hai cầm lấy tay của Thư Hoài Đạt - "Đừng quên sau này thường đến, để Uyển Ương tiễn con đi."

Thư Hoài Đạt gật đầu đồng ý, hiện tại nàng xác thực muốn có cơ hội cùng Úc Uyển Ương ở một chỗ.
Tống Lan Anh đi vào nhà bếp, đem con rùa con đang rút đầu mà gọi ra ngoài, dặn dò nói, "Đi tiễn Hoài Đạt đi, để mẹ dọn dẹp là được rồi."

"Cái kia.." - Úc Uyển Ương ít có nhăn nhó, nhưng vẫn bị Tống Lan Anh lôi ra cửa, Thư Hoài Đạt đã đứng sẵn tại cửa mà chờ nàng.
"Đi thôi." - Một vệt cười nhỏ bé hiện lên khóe môi của Thư Hoài Đạt, nàng đi ra cửa trước.

Mãi cho đến một lúc lâu sau, sau sự chần chừ, thì Úc Uyển Ương mới vội vã bước đi. Mất thêm một khoảng thời gian nữa, thì nàng mới đuổi kịp bước chân của Thư Hoài Đạt. Cô ấy bây giờ đã thay đổi vẻ mặt ôn hòa vừa nãy của mình mà trở nên trầm mặc.
Đôi mắt hẹp dài của Úc Uyển Ương còn sáng hơn vầng trăng ở trên bầu trời. Nàng ngừng lại bước chân của mình, nhẹ giọng nói, "Thư tổng."

"Hả?" - Thư Hoài Đạt quay đầu, lại đi trở về phía Úc Uyển Ương vài bước.
"Mẹ của tôi mới vừa rồi chắc đã nói vài điều làm phiền Thư tổng rồi. Bà ấy không biết thân phận của Thư tổng, cho nên Thư tổng đừng để ở trong lòng." - Úc Uyển Ương thần thái khẩn cầu, xem ra có chút nghiêm túc.

Thư Hoài Đạt ánh mắt lộ ra vẻ cân nhắc mà hỏi, "Úc tiểu thư biết mẹ cô đã nói cái gì khiến tôi cảm thấy phiền phức sao, liền nhanh như vậy thanh minh giùm bà, nói tôi đừng để ở trong lòng?"
"Tôi.." - Úc Uyển Ương nghẹn lời, nàng làm sao sẽ biết mẹ mình nói cái gì, nàng chỉ nói trước để phòng hờ thôi có được không?

"Còn nữa, lúc ở nhà cũng không gọi Thư tổng. Hiện tại đi ra ngoài rồi thì mở miệng đều là Thư tổng, đây là làm sao?" - Thư Hoài Đạt lạnh nhạt cười, để cho Úc Uyển Ương chống đỡ không nổi thần thái lạnh nhạt này của cô.
Úc Uyển Ương trong lòng không ngừng kêu khổ. Đêm nay đáng lẽ không nên mời Thư Hoài Đạt vào trong nhà, đây không phải là gom hết tội vào người mình sao?

Thư Hoài Đạt lúc này mới cảm thấy đùa đủ rồi. Nàng đi tới bên người Úc Uyển Ương, ánh mắt trở nên ôn hòa hơn, "Úc tiểu thư, cô gởi cho tôi một tin nhắn kia, là bởi vì sao?"
"Tin nhắn..?" - Úc Uyển Ương cẩn thận ngẫm lại, buổi tối ngày hôm ấy tâm tình cùng hành động đều đồng nhất với nhau, cho nên tiện tay mới gửi tin một nhắn ngắn đang sôi nổi trong đầu nàng đến cho Thư Hoài Đạt.

Tin nhắn cảm ơn.
Cơ mà, chính mình lúc đó cảm ơn cái gì mới được? 

Tựa hồ là vì suy nghĩ minh bạch, không nên xây nên một bức tường chắn ngang mình với những người khác, chuyện này đối với những người đó không công bằng. Lại nhớ đến ngày đó Thư Hoài Đạt nói cho mình dãy số kia là số thật của nàng, không phải là số của thư ký hay là số giả.
Chỉ dựa vào một câu nói này của Thư Hoài Đạt, nàng tựa hồ như đã gỡ xuống hết những bức tường phòng bị của mình, không hề vì Thư Hoài Đạt là vợ của Chung Dật Minh mà muốn tránh khỏi cô ấy.

"Cũng không có gì, chính là muốn cảm ơn Thư tổng. Cám ơn cô đã mời tôi ăn một bữa cơm tây, còn có ở trong phim trường kịp thời mà xuất hiện, hơn nữa hôm nay còn đưa tôi trở về." - Đôi mắt của Úc Uyển Ương giống như là đang mỉm cười, đôi mắt cười này giống như ấn tượng lần đầu tiên mà Thư Hoài Đạt thấy nàng, vài phần ngạo khí, dung nhan kiều mị. Giờ khắc này ở trước mặt Thư Hoài Đạt, nụ cười kia khiến nàng cảm thấy kinh diễm.
"Uyển Ương."

Danh xưng Úc tiểu thư đâu rồi?
Úc Uyển Ương nhìn chằm chằm nàng.

"Uyển Ương, gọi tên của tôi đi." - Khóe môi của Thư Hoài Đạt khẽ cong lên, nắm tay nàng.
"A?" - Úc Uyển Ương nhất thời không phản ứng kịp.

"Tôi nói, về sau này gọi tên của tôi."
Úc Uyển Ương chăm chú nhìn nàng, cố gắng mở miệng vài lần nhưng làm thế nào cũng không thể gọi ra ba từ Thư Hoài Đạt một cách dễ dàng. Các nàng bây giờ đã có thể thân mật đến mức xưng hô tên của nhau rồi sao, hay chỉ là bởi vì sự ngoài ý muốn của đêm nay thôi?

"Thư.." - Úc Uyển Ương khó khăn nói - "A.. Thư.. tôi.."
"Quên đi." - Thư Hoài Đạt buông tay, để Úc Uyển Ương từ từ thích ứng ý tưởng này của mình - "Từ từ sẽ quen thôi, chỉ cần đừng để cho tôi nghe Uyển Ương gọi tôi Thư tổng một lần nữa là được rồi."

Có thể thử đi làm bạn bè với nàng đi, không bởi vì nguyên nhân khác, chỉ đơn giản là bởi vì Thư Hoài Đạt cảm thấy ở chung với Úc Uyển Ương, nàng cảm thấy rất thoải mái, cho nên nàng muốn tiếp tục quan hệ này.
"Cô mau trở về đi thôi, đã muộn rồi." - Úc Uyển Ương nhắc nhở thời gian, lúc đưa mình về đã là chín giờ, ăn xong bát mì cũng đã là mười giờ hơn, mà nhà của cô ấy cũng không biết là có xa nơi này lắm hay không?

"Được, ngày mai tôi gọi xe tải chở xe của Uyển Ương về. Khi người ta đến sẽ có người thông báo cho Uyển Ương. Uyển Ương ra nhận nhé?" - Thư Hoài Đạt nâng lên chìa khóa xe, lắc nó trước mặt nàng, chờ Úc Uyển Ương gật đầu hiểu rõ ý thì nàng cũng không ở lại lâu nữa mà đi về hướng xe đậu của mình.
Đèn xe sáng lên, ở bên trong xe, nụ cười của Thư Hoài Đạt như có như không mà nâng lên. Nàng xuyên ánh nhìn của mình nhìn đến người đứng dưới những chiếc đèn đường, ánh mắt của cô ấy vẫn luôn nhìn về phía mình.

Trên điện thoại di động báo hiệu có mấy cuộc gọi nhỡ. Nàng trượt điện thoại nhìn một chút, sau đó liền nhấn khóa màn hình rồi nổ máy xe rời đi.
.
.
.
Editor có lời muốn nói: Uyển Ương Uyển Ương, mở cái miệng là thấy ghét rồi. =))
Không biết khi nào tiểu Úc mới mở miệng gọi tên Thư tổng đây, hí hí ~

Bình luận

Truyện đang đọc