TÚNG NGÃ TRIÊU MỘ

EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.

-------------------------
Úc Uyển Ương lắc lắc đầu, đem bóng dáng Thư Hoài Đạt đẩy ra khỏi đầu mình.


"Em làm sao vậy?" - Cố Thấm Phong thấy nàng bỗng nhiên lắc đầu, không khỏi hỏi.
"Không có gì, chỉ là đang suy nghĩ." - Úc Uyển Ương tiến lên một bước - "Nếu như em yêu thích phụ nữ, vậy cũng phải là loại hình phụ nữ như chị."

Nàng mỉm cười, đưa tay nâng cằm của Cố Thấm Phong lên mà khen ngợi, "Dung mạo xinh đẹp, check, tính cách dịu ngoan, check, có lễ phép, check, có giáo dưỡng, check check check."
Và Úc Uyển Ương kết thúc bằng một câu khen thật lòng, "Có đốt đèn lồng cũng không tìm ra được người phụ nữ tốt như vậy a."

Nàng nói nửa phần là không hề giả, nếu như nàng thật sự muốn yêu thích phụ nữ, vậy chắc chắn phải là loại người như Cố Thấm Phong. Bởi vì chị ấy hoàn toàn phù hợp, thậm chí không hề kém cạnh những định nghĩa về phụ nữ hoàn mỹ trong lòng nàng.
Cơ mà, vì cái gì lại xuất hiện bộ dáng của Thư Hoài Đạt trong đầu nàng lúc này đây? 

Úc Uyển Ương cẩn thận suy nghĩ, chắc là vì dạo gần đây tiếp xúc với cô ấy nhiều quá, trong lòng còn cảm thán và thương cảm chuyện Chung Dật Minh đối xử không công bằng với Thư Hoài Đạt, cho nên bản thân mới có thể nghĩ đến cô ấy.
Cố Thấm Phong cười khúc khích, tay nàng vuốt ve tay Úc Uyển Ương, trong mắt dâng đầy ý cười, "Toàn nói hưu nói vượn."

"Em cũng không có nói bậy, Đường Quân Hạo a, nhưng là tìm được một món hời lớn rồi." -Úc Uyển Ương nhún vai mà nói, sau đó xoay người cùng bước đi với Cố Thấm Phong.
Nói đến Đường Quân Hạo, sắc mặt của Cố Thấm Phong cấp tốc khôi phục lại trạng thái như cũ, nàng đã rất nhiều ngày chưa cùng Đường Quân Hạo liên lạc rồi. Từ ngày Đường Quân Hạo không chào mà đi, hai người từ lúc đó đều rất ít khi điện thoại cho nhau, mà Đường Quân Hạo đối với sự việc ngày hôm đó đột nhiên biến mất cũng chỉ để lại một câu giải thích, đó là công ty có việc, phải đi xử lý.

"Không cần đề cập đến anh ta, em mau trở về đi." - Nụ cười của Cố Thấm Phong tiêu tan, đối với Đường Quân Hạo, cơ hồ nàng sẽ không sản sinh ra bất cứ tâm tình quá khích nào.
"Lần tới đến thì nói trước với em một tiếng, em sẽ tận lực diễn thật nhanh để quay trở về." - Úc Uyển Ương có chút xin lỗi, để cho mẹ cùng chị ấy đợi cơm mình lâu như vậy, cũng may là có chị Thấm Phong ở đây, nếu không thì sợ là mẹ sẽ ngồi đợi cho đến khi nào thấy mình về nhà rồi thì mới chịu ăn cơm.

"Được, chị đi đây, mau quay trở về đi." - Cố Thấm Phong thúc giục Úc Uyển Ương trở lại, dì Tống đã đợi em ấy cả một buổi trưa, chắc hẳn là có nhiều chuyện để nói với nhau.
Tạm biệt nhau xong, Úc Uyển Ương vội vàng trở lại, chỉ thấy Tống Lan Anh ngồi trên ghế salông, tay đang gọt một quả lê, biểu hiện rất an yên.

Tống Lan Anh đã là người phụ nữ ngoài năm mươi, nhưng bởi vì khi còn trẻ là một người phụ nữ có nội hàm xinh đẹp, cộng thêm sự bảo dưỡng chăm sóc của hiện tại, cho nên nhìn cũng chẳng già nua nhiều lắm. Huống hồ còn sinh ra một cô con gái Úc Uyển Ương xinh đẹp như vậy, chứng mình những thứ mà bản thân bà vốn đã có cũng không sai.
"Mẹ."

Tống Lan Anh nghe vậy ngẩng đầu, đại khái là vì con gái từ ngoài xa trở về, đuôi lông mày của bà đều nhuộm đầy ý cười, "Tiễn Thấm Phong đi rồi hả?"
"Dạ." - Úc Uyển Ương ngồi xuống bên cạnh bà, than thở, "Mẹ, Thấm Phong muốn đính hôn, chị ấy nói cho mẹ biết chưa?"

Thời điểm lần trước trở về vấn an Tống Lan Anh, thế nhưng Cố Thấm Phong vẫn chưa có nói cho bà biết Cố gia cùng Đường Gia có dự định đính hôn cho hai đứa nhỏ trong nhà, lần này có vẻ như là mọi chuyện đã chắc chắn rồi.
"Không có, thế nhưng Thấm Phong đứa nhỏ này có suy nghĩ của chính mình, mẹ tin tưởng con bé sẽ tìm được con đường mà chính mình nên đi." - Tống Lan Anh đã sớm phát hiện tâm tình của Cố Thấm Phong có chút mù mịt, tuy rằng vẫn là ôn hòa giống như cũ, thế nhưng bà có thể cảm giác cả người Cố Thấm Phong đều trầm mặc hơn rất nhiều.

Bà xem Cố Thấm Phong như con ruột, đứa bé này lại cùng con gái mình giống nhau cực kì, nếu như trong lòng suy nghĩ cái gì, đều là không muốn nói cho người khác biết.
Úc Uyển Ương nhìn phần vỏ lê bị mẹ gọt ra, một lần rồi lại một lần bị gọt sạch, trầm mặc mà không nói lời nào.

Tống Lan Anh đem lê gọt xong cắt ra làm bốn rồi đưa đến tay của con gái, "Ăn xong liền đi rửa ráy, ngủ sớm một chút đi."
Bà nhớ tới vào lúc này hàng năm, Úc Uyển Ương khi về nhà thì thường sẽ ở lại thêm mấy ngày, năm nay có lẽ cũng là như vậy. Đã như thế, vẫn là nghỉ ngơi sớm một chút mới tốt.

"Mẹ, bộ phim này của con đã đóng máy rồi. Vì lẽ đó cũng không có gì làm, khoảng thời gian đều sẽ ở lại đây, qua mấy ngày nữa là đến sinh nhật của mẹ rồi."
Tất cả những cảnh quay cuối cùng của "Diệc Sinh" cũng đã kết thúc vào ngày hôm nay, vì vậy mà Úc Uyển Ương cảm thấy biết ơn, nàng có thời gian để tổ chức sinh nhật cho mẹ mình.

Tống Lan Anh lau khô con dao gọt hoa quả, trên mặt lộ ra một nụ cười thỏa mãn mà hiền lành, "Mẹ đã nhớ, phòng của con mẹ dọn dẹp rồi đó, ở mấy ngày cũng đều có thể."
Nụ cười của Úc Uyển Ương tràn đầy nơi khóe môi, hai con mắt cũng khép lại thành hình cong cong, "Cảm ơn mẹ."

Tống Lan Anh trở về phòng nghỉ ngơi. Úc Uyển Ương ăn xong quả lê thì cũng quay lại căn phòng mà mẹ đã đặc biệt chuẩn bị cho mình. Bởi vì tính chất công việc của nàng thường đi mà ít về, cho nên thay vì ở cùng mẹ thì nàng đã tách ra, cũng tránh cho bản thân lỡ như không để ý mà vô tình gây ra họa gì, ảnh hưởng tới giờ sinh hoạt của mẹ.
Thời điểm nàng tám tuổi đã cùng Tống Lan Anh chuyển ra khỏi Úc gia. Tống Lan Anh được nhận một khoản tiền đầy đủ để lo cho cuộc sống của hai người an nhàn đến hết đời. Nàng cũng không cần phải công tác hay làm việc gì, có thể thoải mái mà sống nhàn hạ như vậy. Thế nhưng bất luận là mẹ có đau lòng lo lắng cho nàng đến cỡ nào, thì nàng liền điên khùng mà lao đầu vào công việc, sau đó đem phần tiền mà mình đã lấy ra từ số tiền được nhận từ Úc gia đó, lần lượt bù đắp trở lại.

Buổi tối yên tĩnh, khiến lòng người sản sinh nhiều tâm tư. Úc Uyển Ương gần mười hai giờ đêm thì mới bắt đầu rơi vào trong giấc ngủ. Nàng mơ thấy một giấc mơ, ở trong mơ nàng quay lạy mười bảy năm trước lúc nàng còn ở tại Úc gia.
Ngày đó tan học, nàng vui sướng chạy về nhà, vừa vào nhà liền chạy về thư phòng của Úc ba ba. Nàng muốn nói cho ba mẹ của mình biết, thứ bảy kia là sinh nhật của tiểu Úc, các bạn học đều hỏi sinh nhật này tiểu Úc sẽ trải qua như thế nào. Cả một buổi chiều lòng của nàng đều không đặt ở trên lớp, tiếng chuông tan học vừa vang lên thì nàng liền lao ra khỏi cửa trường, chuẩn xác mà tìm tới chiếc xe đang đậu bên đường để đón mình.

Nàng cho rằng sau khi đẩy cửa thư phòng ra thì sẽ thấy ba của mình giống như năm xưa, một thân thể cao lớn như vậy mà ngồi xuống, mở hai tay ra cười híp mắt mà chờ nàng nhào tới, sau đó sẽ ôm nàng đứng lên.
Nhưng là a, chưa kịp để nàng gõ cửa, cửa thư phòng vốn dĩ đã không được đóng kín đáo. Nàng dùng ngón tay bé nhỏ nhẹ nhàng đẩy một cái, cánh cửa liền di chuyển một chút để lại một khe. Nàng còn đang suy nghĩ, ba ba làm sao gấp gáp như vậy, không đóng cửa thật kĩ a.

"Lan Anh, anh biết anh có lỗi với em. Nhưng là cô ấy đã có con với anh, Tiểu Phàm đã năm tuổi rồi. Năm tuổi, thằng bé còn không biết ba ba của nó là ai.." - Úc Bác Viễn thanh âm trầm trọng mà bi thương, lại có chút khẩn cầu dày đặc, để Úc Uyển Ương không khỏi tò mò thắc mắc, Tiểu Phàm là ai?
"Năm tuổi, Uyển Ương thế nhưng đã tám tuổi rồi, haha.." - Tống Lan Anh thanh âm vẫn ôn nhu như vậy, giống như là lúc bình thường nói chuyện với Úc Uyển Ương, chỉ là Úc Uyển Ương có thể cảm nhận được một chút cảm xúc trong ấy, mẹ của mình đang cảm thấy rất khắc khoải đau lòng, bé con Uyển Ương từ trước tới nay chưa từng gặp qua dáng vẻ khổ sở như vậy của Tống Lan Anh bao giờ.

Sự khổ sở của thanh âm như thể một mũi tên đâm thủng trái tim chỉ mới tám tuổi non nớt của Úc Uyển Ương. Tiểu Phàm là ai, tại sao sau khi mẹ nghe ba ba nói xong thì lại khổ sở như vậy, trong miệng của ba ba, "Cô ấy" rốt cuộc là ai?
Trong thư phòng yên lặng hồi lâu, Tống Lan Anh thanh âm run rẩy như vậy, triệt để phá nát tâm tư non nớt của Úc Uyển Ương, "Ly hôn đi."

Ly hôn.
Úc Uyển Ương nghe mẹ nói, quan hệ của mẹ và ba ba là quan hệ vợ chồng, là quan hệ hôn nhân, mà bản thân mình chính là kết tinh của mẹ và ba ba. Như vậy ly hôn, có phải là quan hệ này sẽ không được tiếp tục có đúng không?
Mẹ cùng ba ba không còn là vợ chồng nữa, vậy còn mình thì sao, mình sẽ là con của ai, không phải liền biến thành cô nhi đấy chứ?
Úc Uyển Ương đẩy cửa chạy ra, nhào vào lòng mà ôm lấy Úc Bác Viễn, cánh tay nho nhỏ của nàng mở ra mà ôm lấy eo của ba ba, gào khóc, "Baba! Ba không muốn mẹ cùng con nữa hay sao?"


Tại sao lại có thể như vậy, ba ba đã nói là sẽ ở bên mình mãi mãi, hàng năm còn muốn cùng mình tổ chức sinh nhật cho mẹ, Tiểu Phàm kia là ai, còn có "Cô ấy" là ai, dựa vào cái gì mà có thể khiến ba ba đối xử với mẹ và mình như vậy?
Úc Bác Viễn cùng Tống Lan Anh trở nên trầm mặc vì câu hỏi của Úc Uyển Ương. Tống Lan Anh cất giấu một tia hi vọng trong đáy mắt, hi vọng Úc Bác Viễn vẫn có thể nói cho con gái, bọn họ không xa rời nhau, mãi mãi cũng không xa rời nhau.


Nhưng mà Úc Bác Viễn mặc dù giống như đang nhẫn nhịn một sự to lớn thống khổ nào đó, ông vẫn cứ ngồi xổm xuống, không có ôm Úc Uyển Ương, mà là vuốt đầu bé con, thay bé con lau khô nước mắt.
"Uyển Ương, ba ba không phải không muốn con cùng mẹ, ba ba chỉ muốn mang em trai của con trở về, thằng bé rất đáng yêu. Con nói với mẹ được không, để cho em trai trở về, có được hay không?"


"Không được! Con không muốn có em trai!" - Úc Uyển Ương khóc lóc, đẩy ra tay của Úc Bác Viễn, bước chân lùi về hướng Tống Lan Anh.
"Lan Anh.." - Úc Bác Viễn lần thứ hai khẩn cầu.


Tống Lan Anh khom lưng mà nắm tay Úc Uyển Ương, nếu không phải viền mắt của bà đang cuồn cuộn nước mắt, thì bé con lúc ấy còn cho rằng mẹ chưa bao giờ vì chuyện này mà khổ sở. Sau đó nàng mới biết, Tống Lan Anh không phải là không khổ sở, mà là sự thất vọng tích góp theo từng tháng ngày trở thành tuyệt vọng, từ tuyệt vọng dẫn đến tâm chết đi thôi.
Tống Lan Anh mang theo Úc Uyển Ương, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi Úc gia. Từ đó trở đi, Úc Uyển Ương cũng không còn gặp Úc Bác Viễn. Nàng chỉ nhớ rõ lúc nàng rời khỏi Úc gia ngày thứ nhất, Tống Lan Anh đã nói cho nàng biết, "Uyển Ương, con hãy nhớ kĩ, sau này con thành tâm mà chờ đợi một người, nếu như con không chiếm được toàn bộ, vậy thì ngay cả nửa phần cũng không cần phải có."


Nếu như con không chiếm được toàn bộ, vậy thì ngay cả nửa phần cũng không cần phải có.
Tỉnh mộng, Úc Uyển Ương thất thố mà nhìn chằm chằm vào trần nhà trắng xóa, thái dương của nàng tràn đầy mồ hôi, viền mắt ê ẩm mà sưng lên, drap gối ướt một mảng nhỏ. Câu nói như kia một cây đao mà đâm vào tâm của Úc Uyển Ương, làm cho nàng đau đến không thể quên được.
Không phải là không muốn quên, mà là vô luận như thế nào đều không thể quên được. Có thể ở trong một giai đoạn nào đó ở trong cuộc đời, nàng nghe được một câu nói hơi có sự liên quan đến những kí ức trước đó của nàng. Mà những kí ức này, sẽ luôn luôn hóa thành những con dao, lao đến trái tim của nàng mà không hề có một lời cảnh báo nào.


Nàng ngồi xuống tựa ở đầu giường, ngoài cửa sổ chẳng biết từ khi nào đã nổi lên những cơn gió, trước khi ngủ thì nàng cũng chỉ kéo rèm mà thôi, giờ phút này rèm cửa sổ đang bị những trận gió gào thét mà thổi phồng lên, bay phấp phới.
Cổ họng khó chịu đến lợi hại, Úc Uyển Ương xuống giường muốn đi ra ngoài phòng khách uống nước. Lúc nàng bước ra, bóng người ngồi bên bàn trà làm cho nàng sửng sốt một chút.


"Mẹ?"
"Uyển Ương, làm sao nửa đêm lại ra ngoài này?" - Thanh âm của Tống Lan Anh vô cùng tỉnh táo, tựa hồ đã ngồi ở chỗ này lâu rồi.


"Mẹ, con lại mơ thấy giấc mơ kia." - Úc Uyển Ương bình tĩnh đứng tại nơ đó, dựa vào cửa sổ nhìn vào khuôn mặt đang nhiễm một tầng ánh trăng của mẹ mình.
Rời khỏi nhà rất lâu sau đó thì nàng mới biết ý nghĩa của câu mà mẹ đã nói cho mình là có ý gì, câu nói kia không nhằm vào tình cảm hết thảy trên thế gian này, mà câu nói này giống như là chỉ nhắm vào quan hệ vợ chồng của Úc Bác Viễn cùng Tống Lan Anh khi ấy.


Tình cảm, vợ chồng, quan hệ.
Tống Lan Anh siết chặt ly nước trong tay, trong lòng hổ thẹn càng sâu. Bà đi tới trước mặt Úc Uyển Ương, đem ly nước ấm nóng đặt vào trong tay con gái, nhiệt độ ấm áp trong đáy mắt của bà khiến cho tâm tư hỗn độn của Úc Uyển Ương dần dần tiêu tan.


"Mỗi người đều có một suy nghĩ của riêng mình, cũng có chuyện mà họ cảm thấy bản thân mình nên đi làm. Chúng ta không có cách nào khiến cho mọi người đều suy nghĩ giống mình." - Tống Lan Anh nỗ lực khuyên Úc Uyển Ương, bà biết từ sau chuyện gia đình bị đổ vỡ, trong lòng Úc Uyển Ương đã được gieo xuống một hạt giống mang tên phòng bị.
Từ sau khi Hạ Hoằng Diệp phản bội nàng, tâm tình của nàng càng như vậy mà nghiêm trọng thêm.


"Nhưng mà, những người mà con quen biết, các cô ấy đều bị người khác phụ bạc."
Thư Hoài Đạt là đầu tiên, Cố Thấm Phong cũng như vậy, đến cả mẹ mình cũng là như thế, cuối cùng bản thân nàng cũng không khác gì.


"Nhưng con vẫn còn đang ôm hi vọng, không phải sao?" - Tống Lan Anh dừng một chút, trong bóng tối ánh mắt xuất hiện ấm áp đan xen cả sự hiền lành - "Nếu như con thật sự tin vào quan điểm này, thì con cũng không vì giấc mơ kia mà tỉnh lại trong sợ hãi như vậy, con sẽ như bình thường, giống như mọi người khác mà trực tiếp nhìn vào nó, không sợ hãi, nhưng đây là con vẫn còn đang sợ hãi, bởi vì con vẫn đang ôm hi vọng."
Úc Uyển Ương trong lòng bởi vì câu nói này mà nảy lên một ngọn lửa yếu ớt, "Thật sao mẹ?"


"Thuận theo dĩ nhiên là được. Đừng áp chế tâm ý của chính mình, cũng đừng phụ lòng tốt của người khác đối với con."
Tống Lan Anh thấy con gái không nói lời nào, bà rờ đầu nàng một chút rồi rời khỏi phòng khách, có một số việc cần bản thân Úc Uyển Ương phải tự đi lĩnh ngộ, bằng không người bên ngoài cho dù có nói thế nào, cũng đều là vô dụng.


Úc Uyển Ương uống xong cốc nước nóng, nước nóng giống như một cơn mưa rào chảy xuôi xuống cổ họng khô khốc của nàng. Nàng nhiều lần hồi tưởng đến câu nói của mẹ: Đừng áp chế tâm ý của chính mình, cũng đừng phụ lòng tốt của người khác đối với con.
Nhưng là nếu như gặp người không tốt, thì sự thống khổ như vậy còn muốn đi lĩnh hội thêm một lần nữa hay sao?


Không muốn, cứ như vậy đi. Úc Uyển Ương thả ly xuống rồi về lại phòng của mình, lúc này đây, một câu nói lại vang vọng bên tai nàng.
"Đó là số cá nhân của tôi, không phải là số của thư ký, cũng không phải là số giả."


Những người chưa từng mang ác ý như vậy, nếu như đụng phải một người có tràn đầy lòng phòng bị người khác như mình, có phải hay không sẽ đối với các nàng có điểm không công bằng. Đến một lúc nào đó, các nàng có thể cũng sẽ nghĩ không cần phải tiếp tục như thế này, sau đó cũng giống như bản thân mình, mà khóa lại tâm, không mở ra vì bất kì một ai nữa.
Mỗi người ở trên đời, mặc dù chức vị cao thấp có điểm không giống nhau, nhưng là đều cùng đứng dưới một bầu trời, mỗi người đều là nhỏ bé như thế mà tồn tại. Chính bởi vì mỗi người đều là tồn tại một cách bình đẳng, cho nên sẽ không vì bạn giàu một chút hay bần cùng một chút mà nhận được những đặc thù đối xử khác nhau.


Như vậy nàng dựa vào cái gì đối với người khác không công bằng như thế?
Nàng không có tư cách này.


Chậm rãi trở về phòng, Úc Uyển Ương tựa người ở đầu giường mở lên đèn vàng nhỏ, sờ qua điện thoại di động rồi mở ra, nhấn vào danh bạ tìm từng cái tên mà xem, sau khi trượt đến tên của Thư Hoài Đạt, ma xui quỷ khiến làm cho nàng nhấn vào.
Ngón tay cái ở trên màn hình liên tục trái phải mà nhấn xuống, cuối cùng vẫn là viết xong một cái tin nhắn mà gửi đi.


Nội dung tin nhắn chỉ có hai chữ.
"Cám ơn."


Bình luận

Truyện đang đọc