TUYỆT SẮC QUYẾN RŨ: QUỶ Y CHÍ TÔN (THIÊN Y PHƯỢNG CỬU)

Nhìn thấy Hoàng quản sự bị dọa thành như vậy, Phượng Cửu đột nhiên thấy tâm trạng khá tốt, vì vậy cô cười nhẹ, hài hước nói: “Chỉ là một cái họ bình thường, có điều, ta nói ta họ Quỷ thì ngươi có tin không? Thôi bỏ đi, ta cùng không nói những điều này với ngươi, ngươi đi mời hội trưởng của ngươi lại đây! Ta nói chuyện với hắn một chút.” Hình như lúc đăng kí chỉ dùng hai chữ Quỷ Y.

Kỳ thực, ban đầu khi nhận được cái hắc lệnh này thì nó chỉ là một cái hắc lệnh bình thường, là một thứ có thể khiến cho chợ đêm biết đó là hắc lệnh của khách quý. Có điều sau khi Kha hội trưởng tiếp xúc với chợ đen của Thanh Đằng quốc thì ông ấy mới biết nàng có hắc lệnh, còn nói rõ sẽ xin giúp nàng hắc lệnh cấp một, nói cái gì mà sẽ nhiều đặc quyền hơn, sẽ được ưu đãi hơn.

Có điều nàng cũng không để ý lắm, dù sao nó cũng chỉ là một miếng lệnh bài mà thôi, nên không thật để tâm lắm. Nhưng thật không ngờ, đến đây lại đột nhiên gặp phải chuyện, vốn dĩ nàng muốn giao việc này cho một quản sự của chợ đen điều tra là được, nhưng không ngờ lại kinh động đến hội trưởng của chợ đen, chỉ là không ngờ lại có người chú ý đến hắc lệnh của nàng. 

Ha ha, dám cướp đồ từ trong tay của nàng sao? Đúng là thú vị!

Sắc mặt của Hoàng quản sự tái nhợt, hắn đúng là quản sự của chợ đen, bình thường những chuyện lớn nhỏ của chợ đen đúng là đều do hắn quản. Nhưng người thật sự nắm quyền quản lí của chợ đen là người phía trên hắn đó chính là hội trưởng.

Nếu như để cho hội trưởng biết chuyện này thì hắn không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào... 

Nhưng lúc này, thiếu niên trước mắt đã nói rõ thân phận là người sở hữu hắc lệnh cấp một, cứ coi như hắn là quản sự của chợ đen thì e rằng cũng không đủ tư cách để tiếp đón vị này. Nghĩ tới đây, hắn nuốt một ngụm nước bọt rồi run run nói: “Công...công tử xin ngồi đợi một lát, ta...ta lập tức cho người đi mời hội trưởng.”

Hội trưởng chợ đêm thường sẽ không ra mặt quản lí công việc nội bộ bởi vì bọn họ dành phần lớn thời gian để tu luyện. Trừ khi có việc gì thật sự nghiêm trọng, nghiêm trọng tới mức quản sự không thể giải quyết thì bọn họ mới ra mặt, mà cái chuyện hiện tại thì quả thực cần sự đứng ra của hội trưởng.

Hắn không dám bảo người đi mời mà đích thân đi mời hội trưởng, vội vã đi tới tiểu viện độc lập mà hội trưởng tu luyện, hắn đứng bên ngoài canh giữ còn bảo người trông coi tiểu viện vào thông báo một tiếng rằng có chuyện quan trọng gấp gáp. Không lâu sau, thì thấy một người đàn ông khoảng trên dưới năm mươi tuổi mặc áo xám đi ra. 

Người này chính là hội trưởng chợ đen của Đại Yến, cả người ông ấy đều tỏa ra khí tức mạnh mẽ của một tu sĩ Nguyên Anh.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Ông ấy sầm mặt, liếc Hoàng quản sự một cái, giọng nói uy nghiêm mang theo uy lực mạnh mẽ, vừa mở miệng đã khiến trong lòng người ta khẽ run sợ.

Nhìn thấy ông ấy, đôi chân của Hoàng quản sự run rẩy rồi quỳ xuống đất bụp một tiếng, hoảng sợ nói: “Hội trưởng... Ta, ta gây ra rắc rối lớn rồi, xin hội trưởng cứu ta...” 

Nghe vậy, ông ấy nhíu mày sâu hơn, cũng không cho Hoàng quản sự đứng dậy mà hỏi luôn: “Nói rõ ràng tỉ mỉ!”

Vì vậy, Hoàng quản sự không dám có một tia giấu giếm, đem chuyện có hai người đến tìm hắn nói hết ra, miếng lệnh bài trong tay của một thiếu niên mặc áo hồng bị tráo đổi. Nói đến đây, hắn than khóc thảm thiết, vẻ mặt hoảng loạn cầu xin: “Ta, ta thật sự không biết hắc lệnh đó là hắc lệnh cấp một, món đồ giống như hắc lệnh cấp một rất ít, ta vốn không nghĩ rằng nó lại có thể xuất hiện ở Đại Yến, hơn nữa người sở hữu nó còn là một thiếu niên. Ta...ta...”

“Thiếu niên mặc áo hồng sao?” 

Sau khi vị hội trưởng kia nghe những lời miêu tả của Hoàng quản sự xong thì trong mắt hiện lên một vẻ kinh ngạc cứ như thể ông ấy vừa nhớ lại chuyện gì đó vậy. Tâm trạng có chút kích động, vội hỏi: “Thiếu niên đó hiện đang ở đâu?”

“Ở...Ở đại sảnh của chợ đen.” Giọng nói vừa dứt thì đã thấy hội trưởng bước nhanh về phía trước, thấy thế hắn cũng vội vã đuổi theo.

Bình luận

Truyện đang đọc