TUYỆT SẮC QUYẾN RŨ: QUỶ Y CHÍ TÔN (THIÊN Y PHƯỢNG CỬU)

Đôi mắt Phượng Cửu khẽ dao dộng nhưng nàng không ngẩng đầu lên mà chỉ chăm chú bày số linh dược trong giỏ ra, khóe môi khẽ câu lên thành một đường cong.

Bởi vì thái thượng trưởng lão đã lên tiếng, nên ba vị khảo sư kia cũng không dám nhiều lời, nhanh chóng bảo người đổi lại vật dụng một lần nữa thành vật dụng của dược thánh, một người trong số đó còn đích thân đi mời Vu lão.

Vu lão chính là một vị dược thánh của công hội dược sư, địa vị tất nhiên không giống người thường. Phải biết rằng, trong hơn trăm nhà của cái nước cấp ba này muốn tìm ra mười vị dược thánh sư là chuyện rất khó, bởi vậy dược thánh ít tới mức có thể tưởng tượng được. 

Đây chính là nguyên nhân vì sao bọn họ tức giận khi nghe thấy Phượng Cửu nói muốn thi dược thánh, bởi vì bọn họ không cảm thấy thiếu niên này có năng lực khảo hạch dược thánh, thậm trí còn cảm thấy lời nói muốn khảo hạch dược thánh của cậu ta đã sỉ nhục đến sự tôn quý của danh hiệu dược thánh.

Dược thánh mười sáu tuổi sao? Điều đó căn bản là không thể tồn tại!

Trong những người đang chờ để khảo hạch ở bên ngoài có những dược sư không tầm thường, đại dược sư, thậm trí còn có cả đại dược sư đến đây để khảo hạch dược tông, dẫu sao thì dược tông cũng đã cực kì hiếm thấy rồi. 

Lúc đó, bọn họ nhìn thấy cánh cửa của căn phòng đá mở ra, khảo sư hớt hải chạy ra từ bên trong đó. Bởi vì trận pháp ở bên trong ngăn cách với bên ngoài nên bọn họ không thể biết được rốt cuộc có chuyện gì xảy ra ở bên trong đó? Chỉ đành thấp giọng bàn tán.

Một lát sau, khi bọn họ nhìn thấy khảo sư vừa chạy ra khi nãy đang cung kính theo sau một ông lão, người nhận ra thân phận của ông lão kia bỗng kích động đến mức mặt đỏ ửng lên, hắn nhao nhao muốn tiến lên phía trước hành lễ bái kiến nhưng bị mấy hộ vệ đang bảo vệ bên cạnh ông lão đó ngăn lại.

Mãi cho tới khi ông lão đó và vị khảo sư kia đi vào trong phòng đá rồi thì mấy người nhận ra thân phận của ông lão đó vẫn kích động đến mức nói năng lộn xộn: “Đó là Vu dược thánh! Cả Đại Yến này chỉ có mỗi ngài ấy là có cái vị trí dược thánh này, một lần ta từng nhìn thấy từ xa rồi. Nghe nói Vu dược thánh bình thường ít giao du với bên ngoài, thật không ngờ hôm nay ở công hội này lại có thể gặp được lão nhân gia ngài.” 

“Đúng vậy! Ta cũng từng một lần nhìn thấy ngài ấy từ xa, có điều sao lão nhân gia lại đến đây nhỉ? Trong đó là phòng khảo hạch, chẳng lẽ có người có thể khiến lão nhân gia đích thân tới khảo hạch sao?” Một người khác mặc dù tinh thần vẫn còn chút kích động nhưng lại có thể để ý tới điều kì lạ này.

“Khi nãy người đi vào là một thiếu niên áo hồng, nhìn dáng người chừng mười năm mười sáu tuổi. Đoán chừng là đến thi dược sư, không thể có khả năng kinh động đến Vu dược thánh được, có lẽ là một chuyện khác.”

Ở bên ngoài mọi người đang bàn luận còn ở bên trong, lúc ấy Phượng Cửu đang rất hài lòng nhìn những vật dụng vừa mới được đổi, đây mới đúng là vật dụng luyện dược của dược thánh chứ. 

Nàng vừa mới bày hết số linh dược trong giỏ ra trước mặt thì nghe thấy một giọng nói già nua nhưng đầy sức sống truyền đến.

“Tiểu hữu họ Phượng tên Cửu sao?”

Phượng Cửu ngước mắt nhìn lại thì nhìn thấy một ông lão mặc xám bào, tóc bạch kim, khuôn mặt hồng hào tinh thần rất tốt. Lúc này, ánh mắt cơ trí đó đang quan sát nàng, thấy vậy nàng mỉm cười, đáp: “Đúng vậy.” 

“Nghe nói tiểu hữu muốn thi huy hiệu dược thánh?” Ông lão đó mỉm cười, không tỏ vẻ khinh khỉnh cũng không kinh ngạc, chỉ là hỏi rất bình tĩnh giống như những người bạn cũ đã quen biết từ lâu vậy, thần thái tự nhiên, giọng nói ôn hòa.

“Vâng.” Nàng gật đầu, Đôi mắt long lanh nhìn ông lão.

“Nếu vậy thì lão phu đến coi thi cho tiểu hữu.” 

Ông lão cười điềm đạm, rồi lùi xuống vị trí coi thi, làm một động tác mời với Phượng Cửu: “Thời gian luyện dược của dược thánh là bốn giờ, mời tiểu hữu luyện ra dược tễ trong vòng bốn giờ, chỉ cần dược tễ phù hợp với cấp bậc dược thánh sư thì lão phu sẽ đích thân đeo danh hiệu dược thánh lên cho ngươi.”

Nghe vậy, Phượng Cửu mỉm cười, sau khi nhìn ông lão đó một cái thì liền bắt đầu xử lí linh dược...

Bình luận

Truyện đang đọc