TUYỆT SẮC QUYẾN RŨ: QUỶ Y CHÍ TÔN (THIÊN Y PHƯỢNG CỬU)

Editor: Emily Ton.

Phượng Cửu thu hồi quyền, nhìn về phía thiếu nữ mỹ mạo đang đứng ở bậc thang, càng nhìn, càng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Lãnh Sương lấy lại tinh thần, đi về phía nàng, cúi đầu cung kính nói: "Chủ tử, thiếu gia còn chưa trở về."

"Sáng sớm hắn đã đi ra ngoài, đến bây giờ còn chưa trở lại?" Nàng kinh ngạc nói, lại hỏi: "Hôn sự của Quan gia cùng Kha gia không phải là ba ngày sau hay sao?"

"Đúng là ba ngày sau."

Lãnh Sương đáp lời, giọng nói hơi ngừng một lát, lại nói: "Bất quá khi thiếu gia rời đi đã nói, hắn nghĩ sẽ đi trước, không hy vọng chủ tử đi theo, hắn nói chuyện này hắn sẽ tự xử lý."

Nghe vậy, Phượng Cửu cười cười, nghĩ đến hắn là lo lắng rằng nếu nàng đi cùng thì sự tình sẽ có chút lúng túng. Hơn nữa, trong lòng hắn hẳn là vẫn không tin Quan gia sẽ quá tàn nhẫn đối với hắn, càng không tin tộc nhân hắn sẽ vì ích lợi trước mắt mà lạnh nhạt với hắn.

Như vậy cũng tốt, để tự hắn đi xử lí, hắn mới có thể biết, có người vì ích lợi trước mắt, cho dù là huynh đệ  thì  tộc nhân nhất định  cũng  sẽ vô tình.

Gia tộc kia của hắn, một chút hảo cảm đối bọn họ nàng cũng không có.

Nhưng thật ra Phượng gia......

Nghĩ đến sau khi tới Vân Nguyệt thành và biết về sự tình Phượng gia, trong lòng nàng xẹt qua một tia phức tạp.

Người Phượng gia thật sự là yêu thương Phượng Thanh Ca. Tuy nhiên, bọn họ lại không biết Phượng Thanh Ca hiện giờ được bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay lại hại chết nữ nhi thực sự của bọn họ.

Lãnh Sương một bên nhìn những vết sẹo do đao cắt lộn xộn trên mặt Phượng Cửu, ánh mắt không khỏi hơi lóe.

Những vết sẹo từ vết đao cắt tung hoành lấp đầy trên khuôn mặt chủ tử. Vết sẹo nhiều không đếm được đã che dấu hoàn toàn dung nhan vốn có của nàng. Những gì có thể nhìn thấy, cũng chỉ là những vết sẹo khiến lòng người run sợ đó.

Nàng thật sự không cách gì tưởng tượng được, rốt cuộc là người nào thế mà có thể hoàn toàn hủy đi dung nhan một nữ tử như vậy? Lại là dạng cừu hận gì mới có thể xuống tay tàn nhẫn đến như vậy?

Nghĩ đến chủ tử không đủ sức để tự bảo vệ mình, nàng âm thầm hạ quyết tâm, về sau nhất định phải bảo hộ  chủ tử  không rời một tấc.

Lãnh Sương hiện tại, tất nhiên là không biết thân thủ và thực lực của Phượng Cửu, bởi vì từ khi nàng ấy đi theo nàng tới nay, chỉ nhìn thấy sáng sớm mỗi ngày nàng ở trong sân đánh quyền pháp mềm như bông mà không hề có lực đạo công kích.

Hơn nữa bản thân nàng là luyện dược sư, bởi vậy, nàng ấy quan niệm rằng chủ tử chỉ tinh thông luyện dược, về phương diện võ thuật lại hoàn toàn không chịu nổi một kích.

Bắt gặp được nàng ấy đang suy nghĩ, Phượng Cửu nhận ra ánh mắt của Lãnh Sương, nghiêng đầu nhìn về phía nàng ấy, hỏi: "Làm sao vậy?"

Lãnh Sương lắc đầu, hơi cúi thấp đầu.

Thấy vậy, Phượng Cửu giống như nghĩ đến gì đó, xoa xoa mặt mình, cười khẽ: "Tò mò vì sao khuôn mặt này lại bị hủy thành như vậy?"

Giọng nàng hơi ngừng lại, không để ý nhiều, nói: "Thật ra bầy giờ nhìn đã khá hơn nhiều, lúc mới bắt đầu, ngay cả chính bản thân ta đều không nỡ nhìn thẳng."

Nàng không lo lắng nhiều lắm về những vết sẹo trên mặt, rốt cuộc, chỉ cần thu thập đầy đủ linh dược, không đến một tháng liền có thể khiến cho khuôn mặt này khôi phục như lúc ban đầu. Hiện tại, nàng tương đối lo lắng cho ca ca "miễn phí" mà nàng nhặt được trong tay.

Phía chợ đen bên kia truyền đến tin tức, nói rằng rất khó tìm linh dược nàng muốn, đến bây giờ còn chưa tìm đủ.

Một ngày linh dược không tập trung lại đầy đủ, tay hắn sẽ một ngày không cách nào khôi phục lại, an ủi trong lòng nàng cũng một ngày không cách nào tiêu tan. Nếu thật sự không tìm thấy tất cả linh dược, vậy nàng cũng chỉ có thể dùng phương thức trao đổi với những người đang nắm giữ linh dược, lấy vật đổi vật.

Mà lúc này, tại Kha gia.

Quan Tập Lẫm một thân quần áo xanh đen, khuôn mặt tuấn lãng hơi trầm xuống, nhìn nữ tử dung nhan xinh đẹp yêu kiều trước mặt, giọng nói cứng rắn, hỏi: "Ngươi thật sự phải gả cho đường huynh ta? Là chính ngươi đồng ý? Hay là bị người nhà bức ngươi?"

Bình luận

Truyện đang đọc