TUYỆT SẮC QUYẾN RŨ: QUỶ Y CHÍ TÔN (THIÊN Y PHƯỢNG CỬU)

Chỉ thấy Lão Bạch ợ một cái, đôi mắt ngựa trợn trắng, hai chân mềm nhũn nằm dưới đất, lưỡi của hắn cong ở bên khóe miệng cong lên, thân thể từ từ co lại.

Thấy vậy, Phượng Cửu kinh ngạc: “Lão Bạch? Lão Bạch ngươi bị sao vậy? Không thể nào! Đan dược này ta thử qua, không có độc mà, cho dù thú ăn phải cũng không nên trúng độc chứ!”

Chứng kiến bộ dạng của Lão Bạch, nàng lo lắng trong lòng, đang muốn vào trong không gian lấy thuốc giải ra cho hắn uống, thì thấy vẻ mặt trắng bệt của Lão Bạch đột nhiên say sưa, bất ngờ lè chiếc lưỡi của hắn ra liếm đầy nước miếng trên mặt nàng, đúng lúc nàng muốn mở miệng mắng hắn, liền nghe thấy một giọng nói khiến toàn thân nàng cứng đơ, cả người ngây dại. 

“Chủ nhân đẹp quá, chủ nhân thật đẹp, chủ tử là nữ nhân đẹp nhất ta từng gặp, ta thích chủ nhân nhất, ta còn nhìn trộm chủ nhân tắm qua, vóc dáng chủ nhân thật đẹp, chủ nhân...”

Nghe thấy Lão Bạch say sưa lải nhải, khóe miệng Phượng Cửu nhếch lên, trên trán hiện lên một màu đen, ai có thể nói cho nàng biết, tại sao Chân Ngôn Đan của nàng luyện ra lại có thể con thú không phải là thần thú nói tiếng người được chứ?

Còn nữa, nhìn trộm nàng tắm ư? Tên Lão Bạch này, đúng là chán sống rồi mà. 

Thôn Vân thú ở bên cạnh cũng ngây ra, phải biết rằng, chỉ có thần thú mới có thể nói tiếng người, thần thú trở xuống chỉ có ký khế ước cùng với chủ nhân mới có thể có tâm ý tương thông với chủ nhân, Lão Bạch này mặc dù không biết là thú gì, thực lực tuy là có chút mạnh mẽ, nhưng từ trước tới nay hắn không hề nói được tiếng người, sao, sao chỉ cần một viên đan dược là có thể nói tiếng người rồi?

Có điều, nhìn lén chủ nhân tắm, lá gan này của hắn cũng lớn thật đấy! Còn nói dáng vóc của chủ nhân đẹp nữa chứ? Hử hử, nếu như để cho người nam nhân kia biết được, chắc chắn sẽ bẻ gãy cái đầu ngựa của hắn.

Chỉ có Đại Hắc Hùng ngồi ngơ ngẩn, tuy linh trí của thánh thú đã được mở ra, nhưng đối với Lão Bạch hắn ngay cả thánh thú cũng không phải lại mở miệng nói tiếng người, hắn biểu thị trí lực có hạn, nghe không hiểu... 

Ước chưng sau một nén nhang, Lão Bạch từ từ kể hết những chuyện khốn nạn mà hắn đã làm trước đây cuối cùng cũng liếm khóe miệng và dừng lại, trơ mắt nhìn sắc mặt đen kịt của chủ nhân ở trước mặt, ủ rũ hạ thấp đầu ở trước mặt nàng, ngoan ngoãn ngậm miệng lại không dám nói thêm, nhưng đuôi ngựa của hắn vừa vẫy vừa lắc trong hưng phấn.

“Lão Bạch, nói xong rồi sao? Hay là nói thêm nữa đi?” Phượng Cửu lấy tay nhéo lỗ tai của hắn, miệng cười nhưng lòng không cười nhìn hắn.

“A! Đau đau đau, chủ nhân chủ nhân xin nhẹ tay.” Lão Bạch lập tức thở mạnh, khẽ nhấc đầu ngựa của hắn lên. 

Mà Phượng Cửu thấy hắn sau khi thuốc hết công hiệu có thể mở miệng nói chuyện, cũng ngây người, không chịu buông bàn tay đang nhéo lỗ tai của hắn: “Ngươi, Ngươi còn có thể nói tiếng người sao?”

Trời ơi, đó không phải là Chân Ngôn đan sao? Chẳng lẽ sai ở chỗ nào rồi?

Lão Bạch hưng phấn nhếch miệng, để lộ ra một hàm răng ngựa, hào hứng nói: “Chủ nhân, ta có thể nói chuyện người không vui sao? Ta thì rất vui, cuối cùng Lão Bạch ta cũng có thể nói chuyện, đây chính là điều ta mong chờ bấy lâu nay, quả nhiên đi theo chủ nhân chính là việc làm đúng nhất Lão Bạch ta từng làm, chủ nhân, người còn có đan dược nào khác không? Cho ta thêm một viên, có lẽ ta còn có thể biến thành người.” 

“Biến cái đầu của ngươi ấy!”

Nàng trực tiếp lấy tay vỗ vào đầu của hắn, trừng mắt, nói với Thôn Vân bên cạnh: “Trông chừng hắn, đừng để hắn chạy lung tung gây chuyện.”

Nàng phải trở về nghiên cứu thêm, Chân Ngôn đan này rốt cuộc xảy ra vấn đề gì? Đang đi về phía Động phủ, đột nhiên âm thanh ở phía sau nàng truyền đến khiến bước chân nàng lảo đảo, suýt nữa thì ngã nhào. 

Lão Bạch huýt một hơi sáo, si mê nói: “Bóng lưng của chủ nhân cũng rất đẹp.”

Bình luận

Truyện đang đọc