TUYỆT SẮC QUYẾN RŨ: QUỶ Y CHÍ TÔN (THIÊN Y PHƯỢNG CỬU)

Nghe vậy Phượng Cửu chuyển ánh mắt nhìn về phía đạo sư đang tức giận, thấy sắc mặt ông đỏ bừng trừng mắt nhìn, ở cổ mơ hồ hiện lên gân xanh, hô hấp vội vã mà nộ khí đùng đùng, không khỏi lộ ra nụ cười.

“Đạo sư, ông có bệnh.”

Vừa nói ra câu này, các đạo sư khác nhay mắt kinh ngạc, sao đó cau mày, có chút không tán thành nhìn Phượng Cửu. Cho dù tên đạo sư kia tức giận nói to một chút nhưng dù sao đó cũng là đạo sư, sao có thể mở miệng nói đạo sư có bệnh như vậy được, thực sự là một học tử thất lễ. 

Thần sắc dy cũng mang theo kỳ quái, có điều nàng cũng không cảm thấy Phượng Cửu là học tử không có gia giáo, mà là kỳ lại vì sao nàng nói như vậy?

Nhưng tên đạo sư tính khí nóng nảy kia vừa nghe thấy lời này liền phát hỏa, uy áp toàn thân tỏa ra phóng về phía Phượng Cửu, giọng nói giận dữ nói: “Được lắm Phượng Cửu ngươi! Ngươi quá không coi ai ra gì rồi! Quá càn rỡ, làm càn quá rồi! Ta phải bẩm báo với phó viện, trục xuất ngươi ra khỏi học viện!”

“Đạo sư đừng quá nổi giận, ta nói thật, ông thật sự có bệnh, phải chữa.” Nàng thở dài một tiếng, nhìn đạo sư tức giận mà nước bọt phun tung tóe, không khỏi lui về sau một bước. 

Mà những đạo sư này lúc này mới chú ý đến, tính khí tên kia không được tốt lắm đang dùng uy áp của đỉnh cao kỳ Trúc Cơ phóng tới Phượng Cửu, luồng uy áp đó cơ hồ bao phủ trên người thiếu niên kia nhưng thần sắc của hắn lại không thấy nửa điểm thay đổi, thần sắc vẫn như lúc đầu, ánh mắt khẽ cười.

Nhìn thấy điểm này, trong lòng mấy người khẽ run, có chút kinh ngạc, cũng hỏi nghi hoặc, bình thường mà nói tu sĩ Trúc Cơ cao hơn một cấp so với đại linh sư, nhưng cấp bậc này cũng có nhiều người tu tiên không sao vượt qua được ngăn cách, chênh lệch thực lực và uy áp một cấp đều không giống nhau, tu sĩ Trúc Cơ có khả năng tuyệt đối, có thể nghiền nát đại linh sư, uy áp của tu sĩ Trúc Cơ cũng có khiến cho đại linh sư chấn kinh, khiến máu trong cơ thể không ngừng cuồn cuộn.

Nhưng đến Phượng Cửu, sao lại như vậy? 

“Phượng Cửu, đừng càn quấy.” Lữ đạo sư trầm giọng nói, cảm thấy hắn đang lấy đạo sư ra làm trò đùa.

Nghe vậy, Phượng Cửu nhún vai: “Được thôi! Không tin cũng được, có điều thấy tình hình của đạo sư, không chống đỡ được ba ngày sẽ ngã xuống.”

“Ngươi, ngươi…” Tên đạo sư kia nghe vậy, tức giận thở hổn hển, nếu như không có hai đạo sư bên cạnh kéo lại, nhất định sẽ xông đến giáo huấn Phượng Cửu. 

“Lão Lư, ông đừng tính toán với một dứa trẻ, nào nào, ngồi xuống uống nước đi, chuyện này để ta hỏi hắn.” Lữ đạo sư kéo đạo sư đang giận đỏ bừng mặt kia ngồi xuống, sau đó đến trước mặt Phượng Cửu và Diệp Tinh.

“Hai người các trò có cái nhìn thế nào đối với chuyện này? Có dự định gì không? Nếu như nói có người bôi nhọ các trò, vậy người này là ai? Hai trò có bằng chứng không?”

Nghe được lời này của Lữ đạo sư, hai người nhìn nhau, sau đó Phượng Cửu nói: “Lữ đạo, chuyện này hãy giao cho chúng tôi đi! Ta sẽ đích thân bắt người kia tới.” 

Thấy hắn nói vậy, rõ ràng chính là trong lòng đã nắm chắc, vì vậy hỏi: “Cần bao lâu?”

“Một ngày là đủ rồi.” Khóe môi nàng khẽ cười, nhàn nhạt cười nói.

“Vậy được, ta cho các trò thời gian một ngày, lui xuống đi! Nếu như chuyện này xử lý không tốt, hai trò…” Ông còn chưa nói xong, chỉ là nhắc nhở. 

“Được, bọn ta biết rồi.”

Hai người trả lời, xoay người muốn rời đi, Phượng Cửu dừng cước bộ, quay đầu nhìn tên đạo sư họ Lư kia, chợt nhếch miệng cười: “Đạo sư, ta nói thật, ông thật sự có bệnh rồi, gần đây đừng tức giận quá, nếu không sẽ rất phiền toái đó.”

Bình luận

Truyện đang đọc