TUYỆT SẮC QUYẾN RŨ: QUỶ Y CHÍ TÔN (THIÊN Y PHƯỢNG CỬU)

Một trận gió bỗng ào tới, Phượng Cửu đang ngồi uống trà ở đại sảnh khẽ động đôi mắt, ngước mắt nhìn theo thì nhìn thấy một người đàn ông mặc áo xám khoảng năm mươi tuổi đang đứng trước mắt. Không đợi nàng mở miệng, sau khi đối phương nhìn nàng một cái thì cất tiếng cười rồi chắp tay hành lễ.

“Không biết Quỷ Y đường xa đến, nếu như có chỗ nào sơ suất, vẫn mong Quỷ Y lượng thứ.”

Nghe được lời này, Phượng Cửu cau mày lại: “Các hạ là hội trưởng ở đây sao?” Chỉ liếc mắt đã biết được thân phận của nàng, thật không đơn giản! 

“Ha ha, tại hạ họ Kha, Quỷ Y gọi ta một tiếng lão Kha là được.” Khuôn mặt ông ấy khó nén được sự vui mừng, đến vị trí của chủ vị ngồi xuống.

“Kha?” Sắc mặt của Phượng Cửu hơi thay đổi, hỏi: “Chẳng lẽ ông và Kha hội trưởng của Thanh Đằng quốc là người một nhà sao?”

Nghe vậy, ông ấy gật đầu cười nói: “Quỷ Y đúng là nhìn xa trông rộng, vừa nhìn đã đoán đúng rồi. Ông ấy chính là tộc đệ của ta, ta cũng từng nghe ông ấy nhắc tới Quỷ Y các hạ nên mới biết. Chỉ là không ngờ Quỷ Y các hạ lại đột nhiên đến Đại Yến quốc, thật khiến ta hết sức vui mừng.” 

Nghe ông ấy nói là người một nhà với Kha hội trưởng của Thanh Đằng quốc thì Phượng Cửu cũng thỏa mái, hèn chi vừa gặp đã nhận ra nàng. Nếu như đã biết thân phận của nàng rồi thì nàng cũng không vòng vo mà liếc Hoàng quản sự đang đứng ở cạnh cửa không dám vào một cái rồi trực tiếp mở miệng.

“Nếu đã như vậy, Kha hội trưởng, hi vọng ông sẽ cho ta một đáp án về chuyện của hôm nay.”

“Quỷ Y yên tâm, ta đã biết chuyện này rồi, nhất định sẽ xử lý nghiêm khắc! Hắc lệnh cấp một đó của Quỷ Y, cho dù họ Hứa đó có lấy đi thì cũng không thể dùng. Chỉ cần ta truyền lệnh xuống thì không đến một ngày, nhất định sẽ khiến hắn đem hắc lệnh quay về.” 

Ông ấy cam đoan, đồng thời quát Hoàng quản sự đang run rẩy đứng cạnh cửa: “Còn không mau vào đây!”

Cả khuôn mặt của Hoàng quản sự đều trắng bệch, hắn chỉ nghe thấy hội trưởng gọi vị thiếu niên kia là Quỷ Y, chỉ biết rằng hội trưởng vừa nhìn thấy vị thiếu niên này thì đã rất kinh ngạc và vui mừng, thái độ cũng thay đổi 136 độ, càng là như vậy thì trong lòng hắn càng run, hắn tiến vào đại sảng quỳ bụp một tiếng xuống đất.

“Tôn giá thứ tội, thứ tội...” 

Phượng Cửu không mở miệng chỉ nhìn về phía Kha hội trưởng, ý bảo do ông ấy toàn quyền xử lí.

“Lừa trên gạt dưới, không có một chút quy tắc nào cả, chức quản sự của ngươi cũng làm tới đây thôi! Từ ngày hôm nay cút vào nhà lao ăn năn hối lỗi mười năm!” Kha hội trưởng trầm giọng quát, vung tay lên, áo bào vừa động thì gió mạnh cuốn đến, trực tiếp cuốn hắn bay ra ngoài.

“Người đâu!” 

Một giọng quát trầm đục vang lên, hai bóng người màu đen nghiêng mình xuất hiện tại đại sảnh, cung kính hành một lễ rồi cúi đầu nghe lệnh.

“Truyền lệnh xuống! Điều tra nghiêm túc tất cả các mấu chốt cho ta! Nhìn thấy tên tu sĩ họ Hứa đã lấy hắc lệnh cấp một thì bắt về cho ta!”

Vừa ra lệnh, hai người kia cung kính đáp một tiếng rồi trong chớp mắt biến đi ngay tại chỗ. 

Lúc này Kha hội trưởng mới nhìn về phía Phượng Cửu một thân hồng y nói: “Nghe nói hiện tại Quỷ Y đang dừng chân ở nhà trọ Ngũ Phúc? Ở nhà trọ đâu có thoải mái bằng ở chợ đen, hay là Quỷ Y dọn đến chợ đen ở đi! Chợ đen có tiểu viện để trống. Ở đây vừa sạch sẽ vừa thỏa mái, cũng tiện cho Kha mỗ làm tròn vai trò chủ nhà, đối đãi tốt với Quỷ Y.”

“Không cần, ở nhà trọ cũng tiện.” Nàng đứng lên xua xua tay, nói: “Ta nán lại nơi này cũng khá lâu rồi, hiện trời cũng không còn sớm nữa, ta cáo từ trước.”

Nghe vậy, Kha hội trưởng đó vội vàng đứng dậy nói: “Ta tiễn Quỷ Y! Đúng rồi, Quỷ Y yên tâm, về việc điều tra, ta sẽ giục bọn họ làm nhanh một chút. Nhất định trong khoảng thời gian ngắn nhất sẽ khiến Quỷ Y vừa lòng.” 

“Như vậy thì đa tạ.” Nàng nở nụ cười lại thấy biểu cảm của ông ấy dường như có lời muốn nói nhưng lại thôi. Thấy vậy nàng làm bộ như không thấy rồi cất bước đi ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc